“Đúng vậy”. Hắc Đại Cá gật đầu.
Thường ngày Trương Lương đều gọi Hắc Đại Cá là Lão Hắc hoặc là Đại Hắc, bây giờ Kim Phi mới biết, tên thật của Hắc Đại Cá là Thiết Ngưu.
“Thật sao?”
Hai cựu binh của Thiết Lâm Quân đều có chút nghi ngờ.
Trên đường tới, bọn họ đã được nghe Trương Lương và Hắc Đại Cá kể về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, trong lòng đã vô cùng bội phục vị tiên sinh này.
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, người được gọi là Kim tiên sinh này không ngờ lại trẻ như vậy, nho nhã thư sinh như vậy.
“Lời Thiết Ngưu nói là thật, toàn bộ quá trình trận chiến ta đều ở bên cạnh tiên sinh”.
Chung Ngũ đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nghe thấy đoạn hội thoại của mấy người liền nói tiếp: “Nếu như: không phải Kim tiên sinh, lần này Thiết Lâm Quân đã xong đời rồi”.
Hai cựu binh đều biết Chung Ngũ là một trong số những cận vệ được tín nhiệm nhất của Khánh Hoài, lời hắn nói, cựu binh đương nhiên không dám hoài nghi.
“Tiểu nhân tham kiến Kim tiên sinh”.
Đại Tráng, Thiết Chùy lập tức quỳ một gối xuống, hành nghỉ lễ cao nhất trong quân đội đối với Kim Phi: “Tiểu nhân có mắt như mù, mong tiên sinh trách phạt”.
“Không sao, đứng dậy đi”.
Kim Phi tùy ý xua tay.
“Hai tên chết tiệt này, lại dám không tin ông”.
Hắc Đại Cá phẫn nộ nói: “Một tháng ba trăm văn, thanh niên trai tráng thế nào mà chẳng tìm được?”
“Nếu như không phải Khánh Hầu biết chuyện các huynh đệ khi quay về cuộc sống không dễ dàng gì, nhờ tiên sinh giúp đỡ một chút, tìm công ăn việc làm cho các huynh đệ, các ngươi cho rằng ta và Lương Tử ăn no rảnh rỗi rồi chạy đi tìm các ngươi à?”
“Đa tạ Thiết Ngưu đại ca”. Hai người vội vàng cúi đầu xin lỗi Hắc Đại Cá.
“Cảm ơn ta làm gì, đâu phải ta trả tiền công cho các ngươi?”
Hắc Đại Cá đá cựu binh một cái: “Các ngươi nên cảm ơn Kim tiên sinh”.
“Đa tạ Kim tiên sinh”. Hai người vội vàng hành lễ với Kim Phi.
“Không cần cảm ơn, sau này chăm chỉ làm việc là được rồi”.
Kim Phi mỉm cười đỡ hai người dậy, đồng thời cũng nhìn Hắc Đại Cá một cái thật sâu.
Cái tên và dáng người đều hung tợn, nhưng tâm tư lại rất sâu sa.
Rõ ràng có thể nói trên đường đi, nhưng lại cứ nhất quyết phải nói trước mặt Kim Phi.
Một câu đơn giản, không chỉ thu phục được trái tim của hai cựu binh mà còn ghi đểm cực mạnh trước mặt Kim Phi.
Không hổ là từng mở tiệm, giỏi ăn nói hơn Trương Lương nhiều.
Đối với tâm tư này của Hắc Đại Cá, Kim Phi không hề thấy phản cảm, ngược lại còn có chút tản thưởng.
Mặc dù Trương Lương đáng để tin tưởng, nhưng lại quá thật thà, sau này khi đi ra ngoài rất dễ chịu thiệt, bên cạnh có một người có chút mưu mô cuộc sống như Hắc Đại Cá cũng tốt.
“Tên sinh yên tâm, trên đường tới đây Thiết Ngưu và Lượng Tử đã nói rõ với bọn ta rồi, sau này bọn ta sẽ giao. hàng cho ngài, ai dám động vào chuyện làm ăn của ngài, nhất định phải chết...”
Hai người vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
“Vậy thì tốt”.
Kim Phi nhìn hai người một lượt, nói với Hắc Đại Cá: “Thiết Ngưu, ngươi đưa hai vị huynh đệ này đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi”.
“Rỡ".
“Thiết Ngưu đáp một tiếng, đá vào người hai cựu binh, nói: “Hai người các ngươi có phúc đấy, mau đi thôi”.
Ở Thiết Lâm Quân, Hắc Đại Cá là đội trưởng của bọn
họ, bọn họ sớm đã quen với việc bị đá rồi nên không hề. tức giận mà ngoan ngoãn rời đi.
Lúc này đã sắp tới giờ cơm, Nhuận Nương đã nấu xong cháo lúa mì, biết rằng có cựu binh tới nên cô ấy nấu thêm rất nhiều.
Hai cựu binh nhận lấy cháo lúa mì, ăn một cách rất từ từ cẩn thận.
Ăn được một lúc, hai mắt đều đỏ lên.
Cuộc sống của bọn họ quá khó khăn, đã rất lâu rồi không được ăn cháo lúa mì.
Chính xác mà nói, bọn họ đã rất lâu rồi chưa được ăn no, cho dù chỉ là cháo rau rừng.
Nghĩ đến bố mẹ vợ con ở nhà còn đang đói bụng, hai người không ăn tiếp được nữa.
“Một đám đàn ông mà lại chảy nước mắt nước mũi, ông đây đá chết các ngươi!”
Hắc Đại Cá trừng mắt nhìn hai người một cái, nói: “Kim tiên sinh nếu đã đồng ý giữ hai người lại, lát nữa ta sẽ tới chỗ Lương ca, ứng trước cho hai người tiền lương một tháng”.
Đây cũng là do Chung Ngũ dặn dò.
Không đưa tiền trước là do sợ người được đưa tới không thuận mắt Kim Phi.
Đến lúc đó chẳng lẽ đòi tiền lại sao. “Cảm ơn Thiết Ngưu ca ca”.
Lúc này trong lòng hai người mới cảm thấy yên tâm hơn, ăn thêm mấy miếng to.
Trong tiệm rèn, Kim Phi nhìn ra cửa, tò mò hỏi Chung Ngũ: “Sao ngươi lại quay về một mình?”
“Đừng nhắc nữa, hôm nay ta chạy tới nhà hai huynh đệ, một người vào rừng săn bản, bị hổ cản chết rồi, còn một người không có nơi nương tựa, ba tháng trước đã mất tích rồi”.
Chung Ngũ thở dài nói: “Có lẽ là tới ngọn núi nào đó làm thổ phi rồi”.
“Hôm nay ta và Thiết Ngưu đi tìm bốn huynh đệ cũng chỉ tìm được Đại Tráng và Thiết Chùy, hai người còn lại đều...”
Trương Lương nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa.
Những ngày này, cuộc sống của người dân đều rất buồn.
Nhưng người dân bình thường đã học được cách chịu đựng, nhưng các cựu binh đã học được một số kỹ năng, tính nhãn nại không nhiều.
Muốn vượt qua nghèo khó, một số cựu binh không thể sống tiếp được nữa, khó tránh khỏi nảy sinh những suy nghĩ khác.
Có người muốn vào núi săn bắn, có người muốn đi làm hộ vệ cho nhà giàu, còn có một số người người thân đều chết hết rồi thì vào rừng làm thổ phi.
Chung Ngũ vốn tưởng rằng kiểu gì cũng tập hợp được ba mươi người, bây giờ xem ra không hề dễ dàng gì.
“Cứ tìm từ từ, không vội”.
Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ: “Ngươi phải nhớ kỹ, yêu cầu của ta là chậm mà chắc, không tìm được người thì cũng không cần vội, nhưng ta không cho phép ngươi bất cứ ai cũng lôi hết qua đây. Những tên vặt vãnh phẩm chất không đủ thì kiên quyết không nhận”.
“Tiên sinh yên tâm, ta biết rồi”.
Chung Ngũ nói: “Thực chất những kẻ dễ bị phân tâm cũng khó mà sống đến hiện tại, đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi”.
“Đúng là vậy”.
Kim Phi gật đầu.
Năm ngoái Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất nghiêm trọng, cần phải bổ sung nguồn binh từ những nơi khác,
†ất cả những đơn xin lui binh đều đã bị gửi lại.
Nhóm cựu binh xuất ngũ gần đây đều là của hai năm trước.
Hai năm gian khổ đủ để thử lòng người, có thể kiên trì đến hiện giờ, cơ bản đều là người lương thiện, chất phác, biết suy nghĩ cho gia đình.
Người như vậy, ngày cực khổ cũng không khiến bọn họ có suy nghĩ lệch lạc. Bây giờ thấy được hi vọng cuộc sống, đương nhiên sẽ càng không.
Còn phải lo cho gia đình...
Nghĩ đến đây, trong đầu Kim Phi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
“Đúng rồi, lần sau khi đi tìm người, có thể nói với bọn họ, nếu như bằng lòng, có thể đưa người nhà đến thôn Tây Hà. Ta có thể sắp xếp cho phụ nữ đến phường tơ làm việc”.
“Như vậy thì thật tốt quá”.
Chung Ngũ lập tức đoán được Kim Phi vì sao lại làm như vậy, đưa người nhà của các cựu binh tới thôn Tây Hà làm nhân lực.
Tuy nhiên Chung Ngũ không thấy vậy là sai.
Hắn tin con người của Kim Phi.
Chỉ cần cựu binh không làm chuyện gì sai, Kim Phi tuyệt đối sẽ không động vào người nhà của họ.
Biết người biết mặt không biết lòng, dù sao Chung Ngũ cũng không dám đảm bảo, tất cả mọi cựu binh đều là người tốt.
Cách mà Kim Phi đề xuất không chỉ giải quyết được lo lắng của các cựu binh mà còn có thể khống chế bọn họ ở mức độ cao nhất. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Nếu như có nhiều người đến quá thì ở đâu?”
Trương Lương đột nhiên hỏi.
Có thể sắp xếp cựu binh ở nhà của Tạ Quang, ở cùng với đám người Chung Ngũ, đều là một đám đàn ông, sống chung cũng không sao.