Chung Ngũ nhanh nhẹn mang hộ vệ rời đi, đến các thị trấn tìm cựu binh Thiết Lâm Quân.
Thực hành là cách thức luyện tập tốt nhất, ở Vị Châu, Mãn Thương làm doanh trại hai tháng, kỹ thuật rèn vô cùng thành thục.
Kim Phi nhìn không phát hiện ra có vấn đề gì liền rời đi. Đầu tiên đến căn nhà mới xây ngắm một vòng, sau
đó lại đến xưởng gạch.
Sau hai tháng, chỗ trống bên bờ sông chất đầy gạch, chân núi trống rộng chợt xuất hiện hai cái hố đất cực. lớn.
Đây là hố đất dùng để làm gạch, được mọi người đào ra
Lúc này trong hố có rất nhiều người đàn ông sống lưng đổ đầy mồ hôi, vô cùng náo nhiệt.
Trưởng làng đứng bên trên trông coi, thấy Kim Phi vội vàng tiến lên tiếp đón.
"Hai tháng không gặp, chú Lưu có vẻ có có tinh thân hơn!"
Kim Phi cười nói.
"Nhờ cả vào phúc của cậu".
Trưởng làng cười híp mắt: "Trước kia một ngày chỉ có thể ăn hai bữa, còn ăn không đủ no, bây giờ ta và Thiết Tử làm việc ở xưởng gạch, cả nhà ba người phụ nữ đến làm ở xưởng dệt nhà cậu, một ngày được ăn ba bữa no, có lúc còn được ăn thịt, đương nhiên càng ngày càng có tỉnh thần rồi".
"Không chỉ ta, cậu không nhìn thấy mọi người trông đều có sức sống hơn sao?”
"Vậy thì tốt".
Kim Phi hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào đóng gạch bên bờ sông nói: "Có vẻ như mọi người hai tháng này cũng vất vả, làm được nhiều ghê".
Lúc trước y còn lo lắng, mấy người đàn ông có thể nhân lúc y không ở nhà nên lười biếng, kết quả phát hiện ra số lượng gạch còn nhiều hơn dự tính của y nhiều.
"Đều nhờ vào nha đầu Đông Đông nhà cậu".
Trưởng làng nói: "Sau khi cậu rời đi, cô ấy tuyên bố xưởng dệt và xưởng gạch không phát tiền công theo ngày nữa mà phát theo số lượng làm được, Đông Đông mỗi ngày đều đưa Lương Tử đến một lần để ghi tiền công cho mọi người".
"Cứ như vậy, mọi người liều mạng làm việc, nhanh hơn trước nhiều, ta nghe nói bên phường dệt có người vì để có thể làm nhiều hơn chút, đã cướp ra tay cướp guồng quay tơ".
Kim Phi nghe xong, khóe miệng không kìm được nhếch lên.
Đường Đông Đông không hổ là người xuất thân từ gia đình thương gia, cũng có tài trong việc quản lý.
Tính tiền công theo sản phẩm đúng là cách tốt nhất để khích lệ công nhân làm việc.
"Đúng rồi, khi cậu đến chắc cậu nhìn thấy rồi nhỉ, làng chúng ta có nhiều nhà chất gạch trong sân".
'Trưởng làng nói tiếp: "Cái này ta phải nói với cậu, đây là trẻ con trong nhà họ đi nhặt củi sau núi đổi lấy gạch, hình như Đường Đông Đồng có tính toán gì đó'.
"Chú Lưu, cái này chú không cần nói, ta sao lại không tin chú được?"
Kim Phi cười nói.
"Gậu tin ta, ta rất vui nhưng nếu cậu đi rồi, giao xưởng gạch cho ta xử lý, ta phải nói rõ".
Trưởng làng nói tiếp: "Không nói rõ, nếu như vì chuyện này mà xảy ra chuyện thì chẳng phải tệ sao?"
"Chú nói đúng lắm".
Kim Phi hơi gật đầu.
Có nhiều hiểu lầm thật ra lúc đầu nói thì hơn, nhưng vì ngươi không nói, ta cũng không nói, từ từ trở thành vấn đề.
Đây là kinh nghiệm trưởng làng tích lũy nửa đời người.
Rõ ràng, chất phác, nhưng vô cùng có tác dụng.
"Trưởng làng, chỗ gạch này không ít, nếu sản xuất thêm sẽ không có chỗ để".
Kim Phi nói: "Chú nói với mọi người một tiếng, hôm nay làm xong không cần làm gạch nữa".
"Được, tí nữa ta sẽ nói với họ, ngày mai không cần đến nữa".
Trưởng làng đã sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng trong lòng vẫn hơi bưồn.
Trong làng có không ít người dựa vào nghề làm gạch nên cuộc sống mới tốt hơn.
Xưởng gạch dừng, những người đàn ông lại trở nên nhàn rỗi, mỗi ngày không còn tiền công nữa, cuộc sống lại quay lại như trước.
Nhưng trưởng làng cũng biết, quyết định của Kim Phi là đúng, đã nung đủ gạch rồi, làm thêm không có chỗ để.
"Trưởng làng, vẫn phải đến chứ, làm xong gạch còn cần nung đã, nếu không mưa xuống thì không dùng được nữa".
Kim Phi cười nói: 'Những người khác mà đồng ý, thì có thể giúp ta xây nhà, một ngày hai đồng".
"Nhà của cậu chẳng phải sắp xây xong rồi sao? Sao. còn cần nhiều người như vậy làm gì?”
Trưởng làng nghỉ ngờ hỏi.
"Ta lại nghĩ đến việc làm ăn khác, chuẩn bị xây một xưởng mới".
Kim Phi nói: "Xưởng này xây xong, mọi người không cần nung gạch nữa, có thể chuyển vào xưởng mới làm việc".
Nếu đã bảo Chung Ngũ đi chiêu mộ cựu binh, mọi người đến cũng không thể để mọi người nhàn rỗi, vậy nên khi Kim Phi ra quyết định y đã nghĩ kỹ rồi, cần phải tiếp tục mở rộng con đường tài lộc khác của xưởng dệt.
"Cậu chuẩn bị làm gì?"
Trưởng làng hiếu kỳ hỏi.
"Tạm thời bí mật".
Kim Phi cười lắc đầu.
"Được, vậy ta không hỏi nữa".
'Trưởng làng cũng cười.
Lão không quan tâm Kim Phi làm gì, chỉ cần đàn ông trong làng có việc làm, lấy được tiền công là được.
"Đúng rồi chú Lưu, ta xây phân xưởng có thể cần đến đất trồng rau nhà thím ba, chú giúp ta hỏi bà ấy, ta có thể mua lại".
"Yên tâm, cứ giao cho ta".
Trưởng làng vỗ ngực đảm bảo.
Kim Phi lại nói chuyện với trưởng làng thêm một hồi rồi mới về.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy Kim Phi đi vào nhà, Nhuận Nương bất giác liếc nhìn Quan Hạ Nhi, sau đó ôm miệng cười trộm.
"Nhuận Nương, muội muốn chết à, cười cái gì thế?"
Mặt Quan Hạ Nhi đỏ bừng lên, xấu hổ tức giận véo Nhuận Nương một cái.
"Tỷ tỷ tha mạng, ta không cười nữa". Nhuận Nương vội vàng xin tha.
Miệng bảo không cười nữa, kết quả cười càng to hơn.
"Tướng công..."
Quan Hạ Nhi chỉ đành làm nũng cầu xin Kim Phi giúp đỡ.
Vợ cầu cứu, Kim Phi đương nhiên không thể mặc kệ, y vỗ một phát lên đầu Nhuận Nương, đùa nói: "Còn đùa nương tử của ta nữa, cẩn thận ta xử lý cô!"
Nhuận Nương mặc dù đã thành thân với Tạ Quang, nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao chịu được chuyện này.
Cô ấy mặt đỏ bừng giống Quan Hạ Nhi, kéo tay Quan Hạ Nhi nói: "Hạ Nhi tỷ, tỷ chắc quản Phong ca gì cải"
"Được", Quan Hạ Nhi vén tay áo: "Tướng công, nào, vác Nhuận Nương về, xử lý muội ấy".
Nói xong liền duỗi tay ôm lấy Nhuận Nương. Khiến Nhuận Nương sợ đến mức trốn sau đống củi. Kim Phi đen mặt.
Y phát hiện ra, Quan Hạ Nhi thực sự rất muốn nạp. thiếp cho mình.
Không mai mối được Đường Đông Đông cho mình, lại nhắm đến Nhuận Nương.
Ban nãy còn xấu hổ không dám gặp ai, nhưng nói đến chuyện này lập tức biến thành lưu manh.
Kim Phi tin, chỉ cần mình gật đầu, Quan Hạ Nhi sẽ thực sự vác Nhuận Nương về nhà. "Được rồi, đừng gây chuyện nữa". Kim Phi đau đầu kéo Quan Hạ Nhi lại.
Y biết, Quan Hạ Nhi muốn y nạp thiếp vì thiếu cảm giác an toàn kèm theo tự tỉ.
Trong thời phong kiến, tình huống này cũng rất hay xảy ra.
Đặc biệt là trong gia đình lớn, một số phu nhân, hầu hạ chồng lâu năm nên xuống sắc, không muốn hầu hạ chồng nữa, nên tìm thú vui mới cho chồng, từ đó đạt được sủng ái.
Kim Phi biết đây là một vấn đề, nhưng xã hội phong kiến Đại Khang chính là như vậy.