Nghèo thì lo cho mình, phát đạt thì mới có thể giúp được. thiên hạ.
Đời trước Kim Phi là một sinh viên nghèo hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tốt nghiệp, còn chưa kịp phát đạt đã xuyên không rồi.
Sau khi đến Đại Khang, y vẫn luôn nỗ lực để sinh tồn, cũng. không có sức lực để nghiêm túc suy nghĩ đến các vấn đề thiên hạ và dân chúng.
Loại vấn đề này quá vĩ mô, quá cao cấp. Không phải là điều mà một kẻ cấp thấp như y nên nghĩ tới.
Sau này thương hội Kim Xuyên phát triển, y miễn cưỡng được coi là phát đạt, lại gặp được Cửu công chúa.
Khó khăn lắm mới được trùng sinh một lần, nguyện vọng lớn nhất của Kim Phi là được sống một cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn một chút, không muốn bị ràng buộc bởi những công việc triều chính bất tận.
Phát hiện Cửu công chúa khác với những quan chức quyền quý khác, cô ấy thực sự đang suy nghĩ đến đất nước, Kim Phi đặt hy vọng vào Cửu công chúa.
Hy vọng cô ấy có thể thay đổi Đại Khang.
Nhưng bây giờ Kim Phi phát hiện, thứ mà Cửu công chúa coi trọng chính là Đại Khang, là sự thống trị của hoàng gia chứ không phải là dân chúng.
Nhiều người cho rằng điều này cũng giống như đạo lý nhân từ không thể nắm binh vậy, thống trị đất nước phải đứng ở một trình độ đủ cao, điều phối được toàn cục, điều chỉnh cán cân các bên, giữ vững sự ổn định.
Kim Phi chưa bao giờ tham gia chính trị, không hiểu những điều này, nhưng y luôn tin rằng sự thật sự luôn đơn giản.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, xã hội mới có thể phồn vinh ổn định, là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Thẳng thắn mà nói, quyền thiêng liêng nhất của các vị vua là lợi dụng sự mê tín để dù họa dân chúng, nói cho dân chúng rằng quyền của vua là do trời cao ban cho, được trời cao phái đến thống trị các ngươi, nếu các ngươi phản kháng lại nhà vua, là phản kháng lại trời cao, sẽ gặp báo ứng.
Người xưa ngu muội, rất dễ dàng bị dọa sợ.
Nhưng những lời nói dối này không thể tồn tại mãi mãi được
Khi dân chúng sắp chết đói, đâu còn có thể quan tâm đến có gặp báo ứng hay không?
Trên chiến trường khắp nơi đều có thể nhìn thấy đủ loại cảnh tượng đẫm máu, là một nơi rất bạo lực.
Kim Phi có thể bị ảnh hưởng bởi những cảnh tưởng bạo lực này, hoặc cũng có thể y bị ảnh hưởng bởi những lời nói cuối cùng của Vu Triết trước khi chết, gần đây y đã thay đổi chủ ý.
Dường như y đã nhìn thoáng hơn rồi, cũng đã phá vỡ được
sự mặc cảm tự ti do nghĩ răng mình vô dụng.
Kiếp trước thì thôi, trùng sinh một lần, nếu như vẫn không thể sống một cuộc sống tự do thoải mái, muốn làm chút việc tạo phúc cho chúng sinh mà còn phải sợ đầu sợ đuôi, nói thật mà còn phải suy đi tính lại vậy thì xuyên không làm quái gì.
Cho nên Kim Phi không quan tâm đến Cửu công chúa, cũng không quan tâm đến Tiết Hành Lư vẫn đang bị đánh.
Y đưa theo Chu Du Đạt bỏ đi.
Cửu công chúa có thể hiểu rõ được hay không, y cũng lười quan tâm.
Có thể hiểu rõ được thì tiếp tục hợp tác, không hiểu rõ được thì y cũng không thể làm gì được
Về phần Tiết Hành Lư có bị đánh chết hay không, Kim Phi cũng không thèm quan tâm đến nữa.
Trong chuyện này y có lý, nếu hoàng đế thật sự không thể phân rõ phải trái đúng sai, muốn trị tội y, vậy thì Kim Phi cũng sẽ không thèm quan tâm đến ông ta nữa.
Biểu hiện của đội nhân viên hộ tống trong cuộc chiến này đã mang lại sự tự tin cho Kim Phi.
Nếu như kết hợp thêm với ngựa chiến, hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống sẽ đạt đến mức cao hơn.
Còn công sự xung quanh làng Tây Hà cũng cơ bản được. hoàn thành rồi.
Cũng không phải là công sự đơn giản với chiến hào và tường đất mà là một pháo đài xây dựng bằng bê tông.
Nhân viên hộ tống, ngựa chiến, áo giáp đen, pháo đài, vũ khí tiên tiến hơn, lòng người...
Đi đến nơi khác đánh nhau, Kim Phi không dám nói là bách chiến bách thắng, nhưng ở xung quanh làng Tây Hà, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ Kim Xuyên, y cũng không sợ bất kỳ kẻ nào.
Trước đây vấn đề lương thực đã làm khó y.
Bây giờ, lương thực tích lũy trong làng Tây Hà đủ để nuôi toàn bộ huyện Kim Xuyên trong hai năm.
Vấn đề cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi, cho dù là ky binh tinh nhuệ nhất của Đảng Hạng tấn công, y cũng dám đối đầu.
Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt.