Hắn ta giám sát Khánh Hâm Nghiêu. Khánh Hâm Nghiêu cũng cho người để mắt tới hẳn ta.
Nhưng Tiết Hành Lư chỉ là một tên công tử ở nơi khác đến, nào có phải là đối thủ của đại quan biên cương như Khánh Hâm Nghiêu đâu chứ?
Hản ta đã hai lần bị Khánh Hâm Nghiêu nằm được thóp, lập tức muốn chém hắn ta. Nhà họ Tiết đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới bảo vệ được hắn ta.
Sau đó, Tiết Hành Lư đã rút ra được bài học , không còn dám gây chuyện với Khánh Hâm Nghiêu nữa. Chỉ lặng lẽ quan sát.
Cứ như vậy, Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể làm gì được hắn ta.
Hai bên cứ đề phòng nhau như vậy mà sống.
Nếu ở kinh thành, Tiết Hành Lư chắc chăn không dám nói với Cửu công chúa như vậy.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết. Bắt đầu từ ngày hòa thân đó, Cửu công chúa sẽ không còn là Cửu công chúa của lúc trước nữa.
Hòa thân thành công, cô ấy sẽ xuất giá đến Thổ Phiên xa
Hòa thân thất bại, cô ấy cũng bị xem như là công chúa đã từng xuất giá một lần. Không thể tiếp tục ở lại hoàng cung được nữa.
Càng không thể tiếp tục giúp Trần Cát xử lí việc triều chính.
Cửu công chúa mà không thể xử lí được việc triều chính, thì chỉ là một công chúa bình thường.
Tiết Hành Lư là người của Thái tử, căn bản không cần phải Sợ cô ấy.
'Thấy Kim Phi vẫn không để ý đến mình. Tiết Hành Lư càng nổi giận, dứt khoát đẩy Kim Phi một cái: “Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy. Có nghe thấy không!”
Nhưng Kim Phi vẫn không để ý tới hắn ta, quay đầu lại hỏi cận vệ đến báo tin lúc đó: “Người dân bị giết hại đâu?”
“Ở bên kial” Cận vệ chỉ về phía sau lều.
Kim Phi khập khiễng chạy tới. Đập ngay vào mắt là mấy cỗ thi thể.
Sau đó, lửa giận không thể kiềm chế nổi nữa! Cửu công chúa đi theo cũng lập tức biến sắc.
Trên mặt đất có bốn thi thể. Trong đó có hai thi thể bị chặt đầu!
Thời đại phong kiến, coi trọng việc toàn thây.
Không phải thâm thù đại hận như thù giết cha, thì rất ít người không để cho người ta được toàn thây.
Tiết Hành Lư cũng đi theo, miệng vẫn còn la hét: “Kim Phi, ngươi bị điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Kim Phi lúc này đã bị lửa giận lấn át, nghe thấy Tiết Hành Lư nói vậy, bèn quay người gào lên: “Đại Lưu, bắt lấy tên phản loạn cướp trại lại cho ta!”
Tiết Hành Lư biết gán tội, Kim Phi cũng biết.
Dốc Đại Mãng vẫn đang dựng cờ chiến, quân Uy Thắng vẫn còn đóng quân ở đây.
Nghiêm ngặt mà nói, dốc Đại Mãng lúc này vẫn còn là chiến trường.
Trên chiến trường, không được sự cho phép của chủ tướng, mà đã xông vào doanh trại thì chính là cướp trại.
Huống hồ Tiết Hành Lư lại quá ngạo mạn. Không chỉ xông vào doanh trại , lại còn dám giết người.
Theo quân pháp của Đại Khang, Mạnh Thiên Hải có thể trực tiếp chém hắn ta!
“Rõ!”
Đại Lưu cũng rất tức giận trước cách làm của Tiết Hành Lư. Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, bèn xoa tay lại, chuẩn bị đi bắt lấy Tiết Hành Lư.
“Một Nam tước Thanh Thủy nhỏ nhoi như ngươi lại dám bắt ta sao?”
Tiết Hành Lư nhìn Kim Phi giống như đang nhìn một kẻ điên, khiêu khích duỗi hai tay ra: “Nào, tới bắt ta thử xem!”
Khi Đại Lưu đến gần, một tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên xông ra từ đăng sau lưng của Tiết Hành Lư, nhảy một chân lên, đá vào ngực Đại Lưu.
Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng có một cao thủ bên cạnh bảo vệ như vậy, thì với thân phận của Tiết Hành Lư, sao có thể không có chứ?
Động tác của gã mặt sẹo thực sự quá nhanh, Đại Lưu hoàn toàn không kịp phản ứng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài năm sáu mét mới ngã xuống đất.
Áo giáp đen ở trước ngực cũng bị lõm xuống.
Nếu không phải có sự bảo vệ của áo giáp đen, sợ là một cước này đã có thể đá chết anh ta rồi.
Gã mặt sẹo vậy mà vẫn còn chưa chịu dừng lại. Sau khi đá bay Đại Lưu xong, còn lập tức bổ nhào về phía Kim Phi, rõ ràng là đang muốn bắt lấy Kim Phi.
“Mau, cản hắn lại maul”
Đồng tử Trương Lương co lại, lập tức dẫn một đội nhân viên hộ tống tới chặn đường.
“Tiết Hành Lư, Kim tiên sinh là thống lĩnh hộ vệ của ta, ngươi dám động đến một sợi tóc của ngài ấy, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Cửu công chúa cũng biến sắc.
Nhưng Tiết Hành Lư lại giống như không hề nghe thấy. Vẻ mặt vẫn khinh thường như cũ mà cười khẩy.
Gã mặt sẹo vẫn tiếp tục bổ nhào về phía Kim Phi.
Vào lúc gã sắp lao đến trước mặt, Kim Phi giơ tay phải lên. Sau đó gã mặt sẹo thấy một cái lỗ đen nhánh.
Păng!