Quay Về Bên Anh Nhé?

Chương 22: Chương 22: Nỗi Đau Thể Xác.





Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? (8) - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/44-5106-8#ixzz3iTHYWl6M
- Em mệt khi cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ.
- Em mệt khi cứ phải cười dù chỉ muốn nhắm mắt lại và ngừng suy nghĩ.
- Em mệt khi phải giấu trong mình bao nhiêu cảm xúc.
- Em mệt khi cứ phải lo cho cảm giác của người khác...
Trong khi:
- Chính em cũng đang bị tổn thương =)))
--------------------------------------
Ánh nắng ban mai được thay thế bởi bầu trời của các vì tinh tú trên cao. Trong màn đêm tĩnh mịch giá lạnh.
Brừm... Âm thanh của động cơ xe phá toạt sự tĩnh lặng vốn có. Một chiếc ôtô đen bí ẩn cứ lướt vùn vụt trong màn sương gió chạy vọt lên đỉnh cao của ngọn núi phía xa kia.
-Cô chủ ra lệnh đến đâu?
Một người đàn ông khuôn mặt hung tợn ngồi phía trước
vô-lăng láy xe. Miệng mỉm cười tà ác hỏi bốn người phía sau.
-Lên núi. Chạy nhanh đi.

Người đàn ông nghe nói như vậy lập tức quay xe rẽ sang trái, tốc độ thay đổi nhanh hơn.
-Xong vụ này, chúng ta sẽ được 10 chai, có rẽ quá không? Nếu không thì thả con tinh đi, thật là phiền mà.
Một trong những người đàn ông phía sau càu nhàu, tay châm điếu thuốc lá mà hút, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào người con gái xinh đẹp đang bị ngất đi.
-Như vậy được rồi A Ty, chúng ta đang gặp khó khăn, nhanh vụ này còn bảo vệ riêng cho cô chủ nữa.
Người đàn ông A Ty nghe vậy liếc mắt khinh bỉ sau đó lên giọng nói.
-A Manh, chạy xe nhanh đi, không chừng thằng nhóc lại đuổi theo là nguy to.
-Được rồi. Các người phải biết đường núi không phải dễ chạy, hừ.
A Manh lên ga, lập tức tốc độ chiếc xe càng tăng vụt lên. Thế là chiếc ôtô lại tiếp tục chạy nhanh đi.
Trong tiềm thức của Thiên My nó chỉ nghe loáng thoáng được vài từ ngữ. Muốn mở mắt ra nhưng sao đôi mi vẫn cứ sụp xuống, cảm giác đau nhức ở cổ làm nó như rụng rời.
A Ty, A Manh, cô chủ là ai... Tại sao lại bắt nó, lại còn đưa lên núi, muốn làm gì nó đây.
Thiên My hôn mê thiếp đi trong miệng chỉ lẩm nhẩm được hai chữ quen thuộc.
-Gia Phong...
Giờ phút này này, nó chỉ mong hắn có thể ở đây để cứu nó.
Ở phía sau, Gia Phong tức giận đập tay mạnh lên vô-lăng. Mẹ kiếp, có đuổi thế nào cũng không thấy bóng dáng của chiếc xe. Đoạn đường này là lên núi, cái bọn người chết tiệt đó đưa nó lên núi làm giống gì chứ. Mắt hắn tức giận hằn lên tơ máu. Trước mặt hắn hiện giờ là một ngã ba. Nên chọn đường nào là đúng đây. Hắn chửi thầm vội quay đầu xe rẽ sang phải. Giờ hắn chỉ biết cầu mong mình chạy đúng hướng thôi.
--------------------------------------
Thoáng chốc, chiếc xe đã dừng lại tại một điểm trong khu rừng. Kì lạ, họ không hề đưa nó vào nhà hoang hay giam lỏng,... mà chỉ bỏ thân thể nó cô độc nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Xung quanh là A Ty, A Manh và một số người đàn ông trông có vẻ hung tợn không kém bao lấy.
Màn đêm thanh tĩnh bao lấy tất cả trên trần gian, xung quanh vài ngọn gió thổi mạnh làm những tán cây rừng cứ đung đưa theo tạo nên những âm thanh rợn người. Một giọng nói ngoan độc khàn khạt như bị cảm vang lên ra lệnh.
-Tạt nước cho nó tỉnh lại.
Người đàn ông đội nón đen đứng phía sau không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi.
Àooo /// Một thùng nước được ướp đá lạnh dội thẳng lên cơ thể nó. Cảm giác giá buốt bao lấy cơ thể, khiến cho nó run lên bầt bần.
-Ưm... ư...
Đôi mắt xinh đẹp đã híp từ lâu dần dần mở ra để tiếp nhận ánh sáng nhưng hoàn toàn ngược lại, không có một tý ánh sáng nào. Đập vào mắt Thiên My chỉ là một màn mờ ảo những tia sáng yếu ớt từ ánh trăng soi xuống. Ngồi trên ghế, một người con gái tỏa ra khí chất vô cùng quyến rũ, dưới màn đêm đen tối và lạnh giá, người con gái ấy cứ như tử thần, đôi môi được phủ lên một lớp son đỏ khiêu gợi làm nó bất giác hơi ngẩn người.
"Đôi môi ấy... rất quen" Miệng nó thì thào nói nhỏ.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả chỉ là một màu đen huyền bí. Nó cứ như bị lọt vào thế giới nào đó. Dường như người con gái ấy là trung gian của tất cả.
Không khí vẫn im lặng thanh tĩnh đến đáng sợ thì một âm thanh vang lên phá tan hoàn toàn.

-Mày tỉnh rồi à?
Thiên My nhíu mày, tia nhìn ngày càng quỷ dị và lạnh lẽo đi.
-Cô là ai?
-Mày chưa đủ thời gian để biết đến tao... đợi đi.
Cô gái ấy lấy tay châm lên một điếu thuốc lạnh lẽo nói. Đôi môi đỏ cong lên thành hình một nụ cười vừa trêu chọc vừa cay đắng. Trong đáy mắt ẩn hiện lên vô số tia oán hận chán ghét tột cùng nhìn nó.
Nó nhìn thấy nụ cười trên môi cô ta thì bất giác tràn lên nỗi lo lắng. Thâm tâm nó mách bảo nó con người này sẽ hại nó, không nên tiếp xúc nhiều. Nó nở một nụ cười lạnh, lấy tay mò xuống giày của mình. Miệng vẫn tiếp tục nóng vội hỏi.
-Cô muốn gì?
Người con gái phía trên nghe vậy thì cười to, sau đó liền dập tắt hoàn toàn, câm thù nhìn nó. Miệng thốt ra vài chữ tàn độc làm nó bất ngờ.
-Viên đạn lúc sáng dường như quá nhẹ, bây giờ tao muốn chơi tiếp màn hai. Thế nào? Haha...
Tiếng cười man rợ của cô ta lại lạnh lẽo vang lên. Áp bức không khí đáng sợ chết người.
Thiên My tức giận, hung hăng định chạy lên đánh cô ta. Nhưng từ trong bóng tối, A Ty và A Manh đã nhảy ra ôm hai cánh tay nó lại.
-Hừ tốt nhất cô nên thả tôi ra nhanh.
Đáng chết, thì ra gọi nó ra cũng là cô ta, viên đạn lúc sáng bắn nó cũng là cô ta. Hừ, nó mà thoát ra được thì cô ta đừng mong có thể chết tốt đẹp. Chỉ tại cây súng dưới chân nó nhét sâu trong giày hại nó lấy ra cũng không thể nào lấy được.
Cô ta nghe thấy thế thì nhếch mép trêu chọc hỏi nó.
-Mày đang hù dọa tao à.
Nó im lặng không hề trả lời, trên đôi môi cherry chỉ nở một nụ cười thách thức ngược lại làm cô ta tức giận.
-Đánh nó đi.
A Ty và A Manh liếc nhìn nhau cười tà ác, lập tức đẩy cả người nó xuống nền đất lạnh lẽo phía dưới làm nó la lên một cái.

Chát ///
Chót ///
Chót ///
Những âm thanh từ chiếc roi da vô giác cứ vang lên đều đều. Thân thể người con gái nằm dưới đất cắn môi đến bật máu chịu đựng đau đớn. Không la không hét, từng vết dây thừng, vết roi cứ nhẫn tâm mà cứa mạnh vào da thịt không thương tiếc.
-Haha... mày van xin tao đi... van xin tao, tao sẽ tha cho...haha...
Người con gái xinh đẹp mờ ảo ngồi phía trên độc thoại cười điên dại. Bất giác tia nhìn của Thiên My cảm thấy kinh tởm và gê sợ. Muốn nó van xin ư? Đừng có bao giờ mà mơ tưởng tới.
Chót ///
Chót ///
Âm điệu quen thuộc cứ thoả sức mà vang lên dưới sự vui sướng của một người và nỗi đau đớn thể xác của một người.
Thiên My cứ nằm đó, gánh chịu từng đợt roi vọt thỏa sức hạ lên người mình. Đôi môi cherry lúc nào đã đỏ chót, mùi máu tanh tưởi xộc ra do cắn môi chịu đựng mà hình thành. Nó cứ ráng chịu cho tới khi một giọng nói tức giận lo lắng, vô cùng nam tính quen thuộc hét lên.
-CÔ DỪNG NGAY LẠI CHO TÔI.
(Còn tiếp)
- Au xin lỗi mọi người, "Này vợ yêu, đừng sợ!" Có lẽ ra chap chậm hơn do au muốn full truyện này sớm.