Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 228




Chương 228:

Trợ lý Châu nói: “Hai hôm nay phía Tề ngũ gia cứ phái người đến giục, nói là hợp tác hay không chúng ta phải chốt một câu, đoán chừng vẫn là bọn họ.”

Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Anh tiếp đi, đừng đồng ý vội, để tôi nghĩ đã.”

Trợ lý Châu gật đầu, cầm điện thoại lên nghe: “Alo, chào anh, tôi là trợ lý của tập đoàn Nguyễn Thị, họ Châu…”

“Hoàng Phúc! Cứu em.” Giọng nói vô cùng bi thương của Trần Linh Nhi vang lên.

Hoàng Phúc cầm lấy điện thoại: “Tôi và cô không có gì đáng để nói cả.”

Nói đoạn, thì định gác máy.

“Đừng gác máy, Hoàng Phúc, xin anh đừng gác máy!”  Trần Linh Nhi khóc khàn giọng: “Anh đến cứu em, em sẽ nói chân tướng năm đó cho anh biết…”

Cuối tháng 9, gió đêm đã hơi se lạnh.

Trần Hà Thu nằm mơ, như thể bản thân đã quay về vài năm trước, lúc bị cha treo lên nóc nhà cao, đau buốt giá rét giống như chiếc mụn nhọt ở chân cứ mãi bám riết, những kí ức đau buồn ấy lại lần nữa ập đến một cách choáng ngợp, khiến cho cô sinh ra ảo giác rằng đã quay lại quá khứ.

“Cảm giác này quen thuộc chứ?” Trần Minh Tuấn đang đứng ngay bên dưới cô, ngón trỏ và ngón cái kẹp điếu thuốc đưa vào miệng, rít một hơi, nhả ra làn khói trắng đục, ho dữ dội, qua một lúc lâu sau mới ngừng lại được, nheo mắt ngẩng đầu nhìn cô: “Chị ba, xem như là giúp em trai một lần cuối, được không?”

Không khí rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng Trần Hà Thu lại cảm thấy toàn thân nóng nực, thở hắt ra một hơi : “Nếu tôi nói không thì sao?”

“Vậy sợ là em trai cũng không thể giữ chị được”, Trần Minh Tuấn kéo thấp mũ lưỡi trai xuống: “Chị ba, em cũng là muốn tốt cho chị.”

“Tốt cho tôi, vì vậy lừa tôi đến đây?”

“Em cũng hết cách, em cần tiền.” Trần Minh Tuấn nói,  “Rất nhiều, rất nhiều tiền, chị không có, em vốn dĩ muốn tìm chị, để cho anh rể bỏ ra một ít, nhưng chị hai nói chị ấy có một cách chỉ cần cực khổ một lần là có thể nhàn nhã suốt đời.”

Trần Hà Thu im lặng xoay đầu đi, nhắm mắt không nhìn hắn ta nữa.

Đọc chuẩn nội dung trên app truyện hola nhé cả nhà! Trần Minh Tuấn thấy cô không phản ứng, gọi: “Chị ba?”

“Đừng gọi tôi là chị ba, kể từ lúc hôm nay cậu gọi cuộc điện thoại đó cho tôi, tôi đã không có đứa em trai là cậu.” Trần Hà Thu không hề xoay đầu, đổi tư thế để chịu đựng sức nặng của cơ thể.

Trần Linh Nhi phía bên kia cũng bị treo lên cao, Trần Hà Thu đại khái đã đoán được cô ta muốn diễn vở kịch gì, cũng biết được vở kịch này một khi đã diễn, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ đưa ra lựa chọn gì, cô không hề ôm bất kì hi vọng nào, thì cần gì phải dây dưa nhiều với Trần Minh Tuấn.”

Trần Linh Nhi đã bị treo 10 phút, có chút không chịu nổi: “Minh Tuấn em đi xem thử, tại sao người vẫn chưa tới? Tay của chị sắp gãy rồi.”

Đang nói, bên ngoài có người vội vã chạy về: “Đến rồi đến rồi, Nguyễn Hoàng Phúc đến rồi!”

Mấy phút sau, bóng dáng cao lớn của Nguyễn Hoàng Phúc xuất hiện ở ngoài cửa, ánh trăng trải dài bóng anh, kéo đến tận cuối căn phòng nhỏ.

“Hoàng Phúc!” Trần Linh Nhi hét lên: “Cứu em…”

Trần Hoàng Phúc liếc nhìn cô một cái, đưa mắt nhìn về phía Trần Hà Thu bên kia, vẻ mặt nghiêm nghị: “Lần này lại định chơi trò gì vậy?”

Trần Linh Nhi đau khổ nói: “Hoàng Phúc, Minh Tuấn nó còn nhỏ, anh đừng làm hại nó, nó chỉ là muốn một chút tiền mà thôi…”