Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 203




Chương 203:

Trần Hà Thu trong lòng lạnh xuống, cửa thang máy vừa mở ra liền trực tiếp đi vào bấm tầng 5.

Lúc đến cửa phòng phẫu thuật, Hoàng Thúy Vân còn đang ngồi một bên chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân cô mới ngẩng đầu lên: “Cậu đến làm gì chứ, loại người này thực sự không đáng để cậu đến nhìn.”

Trần Hà Thu hỏi: “Vẫn còn ở bên trong sao?”

“Ừm, vẫn chưa ra.” Thúy Vân chẹp miệng, ra hiệu cô nhìn về Nguyễn Hoàng Phúc đang ôm cánh tay đứng dựa tường ở đằng kia, nghe được cô cùng Hoàng Thúy Vân nói chuyện liền liếc mắt nhìn sang.

Hà Thu bước lên: “Chị ta… rất nghiêm trọng sao?”

Nguyễn Hoàng Phúc ánh mắt nham hiểm: “Đứa bé có khả năng không giữ được.”

Trần Hà Thu sắc mặt trắng nhợt, dùng sức xoa tay, mãi đến khi bàn tay trắng bệch không còn chút máu.

“Cô muốn nói gì không?”

Cô có muốn nói gì không? Nói gì đều không có tác dụng.

Trần Hà Thu lắc lắc đầu, trầm mặc.

Hắn rốt cuộc vẫn tin tưởng Trần Linh Nhi, cho dù đã dự đoán trước kết cục này, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

“Hai người đã nói những gì?” Nguyễn Hoàng Phúc âm thanh có chút u ám.

Trần Hà Thu lại lắc đầu, tiếp tục trầm mặc.

Trần Linh Nhi dùng đứa bé uy hiếp cô nói ra dòng chữ khắc sau viên Tương Tư, nhưng bây giờ cô không muốn nói chuyện này cho Nguyễn Hoàng Phúc, hắn vốn dĩ không tin viên đá đó là của mình, bây giờ nói ra chỉ khiến hắn cảm thấy cô là kẻ hèn hạ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Này, Nguyễn Hoàng Phúc, anh có ý gì hả, anh đây đang trách Hà Thu sao?” Hoàng Thúy Vân như gà mẹ bảo vệ gà con đứng trước Trần Hà Thu nói:  “Trần Linh Nhi có ngày hôm nay tất cả là do báo ứng, anh có chứng cứ không, dựa vào cái gì mà tất cả đều cho là Hà Thu làm?”

Trần Hà Thu cảm thấy ấm áp, trên đời này, có lẽ chỉ có Thúy Vân chịu đứng về phía cô.

“Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra.” Nguyễn Hoàng Phúc lạnh mặt: “Tôi không muốn có người phải chịu oan ức, mọi việc đã xảy ra, nhưng chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này.”

Bang một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Là tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc bước lên.

Bác sĩ gật đầu:” Ở đây có một bản đồng ý phẫu thuật cần anh ký, anh là gì của bệnh nhân?”

Nguyễn Hoàng Phúc ngây  người.

Hắn không biết phải trả lời thế nào.

“Bác sĩ, anh ấy là chồng tôi.” Trần Linh Nhi nằm trên giường bệnh, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài liền u oán kêu lên: “Hoàng Phúc, ông xã…”

“Hóa ra là chồng, sao không nói sớm.” Bác sĩ đưa tờ giấy cho hắn: “Mau, ký tên ở đây.”

Nguyễn Hoàng Phúc cầm bút, chậm chạp không ký xuống.

Hắn ở trên thương trường nhiều năm, tự biết một chữ ký có thể chứng minh cái gì, đặc biệt khi nhìn thấy trên giấy viết “cắt bỏ tử cung” trong lòng hắn càng trầm xuống.

“Nghiêm trọng như vậy sao? Cần phải cắt bỏ tử cung?”