Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 180




Chương 180:

Hà Thu biết rõ Trần Linh Nhi có ý định gì. Cô ta đi theo Nguyễn Hoàng Phúc nhiều năm như vậy, anh ta trước giờ đều cho cô ta ở bên ngoài, cho dù là dịp lễ tết cũng chưa lần nào dẫn cô ta về nhà. Trần Linh Nhi mặc dù đã mang thai, nhưng cảm giác bị uy hiếp ngày càng đè nén cô ta, vậy nên mới nhanh chóng nhân cơ hội hắn đi Đà Nẵng, liền đến nhà ở, đến khi đó cho dù anh ta đã trở về,cô ta nói một câu “mang thai không tiện đi lại”, là có thể danh chính ngôn thuận ở lại căn nhà này.

“Sức khỏe của ông nội Nguyễn không tốt, không chịu đựng được sự giày vò này của cô. Nếu như ông ấy có mệnh hệ gì, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ không buông tha cho cô, đến lúc đấy không được gì lại thiệt thòi về mình.”

Trần Linh Nhi ngờ vực nhìn cô: “Tôi có con của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì tôi cả.”

Hà Thu nói lại: “Anh ta sẽ không làm gì đứa trẻ, đợi đứa trẻ được sinh ra, món nợ cần phải tính sẽ không thiếu sót phần nào đâu. Chị hai, hôm nay là lần cuối cùng tôi gọi cô một tiếng chị hai, cũng là lần cuối cùng tôi thành thật khuyên cô, bởi vì cái chết của chị cả, cô đều nhìn thấy những đắng cay mà tôi phải chịu đựng. Nếu như bởi vì cô làm cho ông Nguyễn có chuyện gì bất trắc, tôi dám bảo đảm, cô sẽ còn thảm hơn tôi gấp trăm lần.”

Sắc mặt Trần Linh Nhi trắng bệch, trong lòng lại càng phức tạp, cô ta nghe lời mẹ mình, mới vội vàng dọn đồ đến đây ở, nhưng những lời mà Hà Thu vừa nói, hình như cũng có lý.

“Tôi chỉ nói đến đây, cô tự lo cho mình đi.”

Nói xong những điều này, Hà Thu quay người đi xuống, không làm kinh động đến ông Nguyễn và người giúp việc, lặng lẽ bước ra khỏi nhà, giơ tay bắt xe về nhà.

Trần Linh Nhi đứng ngơ ngác ở tầng hai một lúc lâu, đến khi Hương Lan gọi đến, cô ta mới trở về phòng ngủ đóng cửa lại nghe máy: “Mẹ…”

“Hửm, sao vậy? Đến đó ở chưa?”

“Con đến ở rồi, nhưng…” Trần Linh Nhi cắn môi: “Ông Nguyễn không thích con, con sợ làm ông ấy tức giận rồi xảy ra chuyện không may gì nguy hiểm đến tính mạng…”

Hương Lan ở đầu bên kia không tán thành: “Tức chết đi lại càng tốt, ông Nguyễn chỉ có còn một đứa cháu là Nguyễn Hoàng Phúc, ông già đó chết rồi, tất cả tài sản nhà họ Nguyễn không phải đều sẽ là của con và Nguyễn Hoàng Phúc sao?”

Lời của mẹ cô ta giống như làm cô ta thức tỉnh, tại sao cô lại phải hao tốn tâm tư lấy lòng người thương yêu Hà Thu như ông Nguyễn chứ? Chỉ cần ông ta chết, thì sẽ không còn gì ngăn cản cô ta trở thành bà Nguyễn nữa…

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, mẹ là mẹ con, lẽ nào lại hại con sao? Con nghe mẹ không sai đâu, năm đó là mẹ đến nhà họ Trần ở trước, ép bố con lấy giấy đăng ký kết hôn, mới trở thành bà chủ gia đình giàu có, bà Ánh Tuyết kia cho dù lúc trẻ xinh đẹp, lại sinh được một người con trai khỏe mạnh, không phải vẫn là vợ bé thôi sao?”

Trong lòng Trần Linh Nhi có tính toán: “Mẹ, Hoàng Phúc nói với con đến Đà Nẵng bàn chuyện làm ăn, nhưng khi nãy Hà Thu nói với con, cô ta cũng tới đó! Con nói cô ta và Hoàng Phúc có liên hệ với nhau!”

Hương Lan cũng có chút bất ngờ: “Có khi nào là trùng hợp?”

“Chắc không phải đâu, Hà Thu mặc toàn đồ hiệu, mỗi một thứ đều lên tới mấy triệu, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Trần Linh Nhi càng nói càng tức giận: “Mẹ, mẹ nói xem Hoàng Phúc sẽ không nối lại tình xưa với cô ta chứ?”

Bà Hương Lan chắc chắn nói: “Không đâu, không phải nó cứ mãi nhớ nhung chị cả con sao?”

“Những Hoàng Phúc đã biết, đám người hại chết chị cả là con tìm…”