Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 176




Chương 176:

Yến Trân bước vào phòng đóng cửa lại: “Không yên tâm em đó, nhưng mà sao Nguyễn Hoàng Phúc cũng ở đây?”

Trần Hà Thu xoè hai tay ra: “Em cũng không biết, trùng hợp đó.”

“Không thể nào, trùng hợp đến mức này quả là lợi hại nha.” Chị Trân vỗ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chị thấy em ban nãy cũng rất ngang ngược mà, nói cho cô ta sững sờ luôn.”

Trần Hà Thu chỉ cười cười không nói.

Chị Trân nói: “Đi làm cái ngành này, có mấy ai mà không có chút chuyện chứ.” Trước khi đi, chị Trân vô cùng nghiêm túc nhét vào tay cô một chiếc hộp: “Chú ý bảo vệ bản thân mình, đừng có như chị khi xưa, ngu dốt không biết cái gì.”

Trần Hà Thu đi ra đóng cửa lại, thuận tay vứt chiếc hộp ở trên chiếc bàn trà nhỏ. Nhờ phúc của Nguyễn Hoàng Phúc, cô ấy hôm nay cũng đã biết giám đốc Hoàng bất lực, đồ này hôm nay chỉ sợ không dùng nổi rồi.

Mở tivi lên, hôm nay chiếu toàn các tiết mục bằng tiếng Quảng Đông, Trần Hà Thu nghe không hiểu liền tắt luôn, ngồi chơi điện thoại một lúc mơ mơ hồ hồ liền ngủ quên. Nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên cảm thấy trên môi ướt át, nhíu nhíu mày mở mắt kinh ngạc một phen.

“Nguyễn Hoàng Phúc, anh…. làm sao vào được?”

Người đàn ông vùi đầu trong cổ cô dần dần ngẩng đầu dậy: “Đương nhiên là quét thẻ vào phòng rồi, đây là tầng 22, cô nghĩ tôi võ nghệ cao cường bay lên sao?”

“Tôi tưởng rằng Nguyễn tổng lên trời xuống đất không gì không thể.”

“Tôi lại thích đem “trời” và “đất” đều đổi thành em.”

Trần Hà Thu kịp phản ứng, phỉ nhổ anh ta: “Hôm nay không có canh gà thêm gia vị cho anh uống, mau đứng dậy.”

Nguyễn Hoàng Phúc bị cô ấy đẩy ra một bên, nhìn cô ấy tay chân vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, vô tình nói: “Giám đốc Hoàng cho cô bao nhiêu tiền?”

Tay Trần Hà Thu ngừng lại: “Không liên quan đến anh.”

“Đương nhiên liên quan đến tôi rồi.” Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Tôi gửi số tiền đó vào tài khoản của cô, đáng lẽ đã đủ để cô trả cho Lê Anh Huy số tiền cô mượn. Nếu như không đủ tôi lại đưa tiếp, đừng tiếp tục ở đây nữa, cùng tôi về Hà Nội.”

Trần Hà Thu tức giận: “Tôi không quay về.”

Nguyễn Hoàng Phúc kìm nén cơn thịnh nộ: “Đừng có giở tính trẻ con.”

“Tôi không có giở tính trẻ con.” Trần Hà Thu quay lưng lại với anh ta, không muốn để anh ta nhìn thấy mình yếu đuối: “Nguyễn Hoàng Phúc, tôi không biết tại sao anh cứ hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt tôi nhưng tôi không muốn giữa hai chúng ta còn bất cứ vướng mắc gì nữa.”

Nguyễn Hoàng Phúc đứng dậy, nói: “Giữa hai chúng ta trước giờ đều không phải em nói là được.”

Trần Hà Thu cười khổ: “Đúng vậy. Tôi chính là người mà anh gọi thì đến đuổi thì đi, không phải sao?”

Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Nếu em cứ nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cách nào.”

Cô gật đầu, biểu hiện rằng mình đã hiểu rồi.

“Tiền anh chuyển cho tôi tôi sẽ theo đường cũ chuyển trả cho anh. Nguyễn Hoàng Phúc, chúng ta đường ai nấy đi có được không?”

“Không có dễ dàng kết thúc đến thế. Trần Hà Thu đừng cố giả bộ nữa, thừa nhận đi, em vẫn còn yêu anh.”

“Anh cho em cơ hội yêu anh, nha!”