Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 127




Chương 127:

Thì ra nãy giờ anh đứng sau xem bản vẽ của cô. Cô nghĩ về mặt này, Nguyễn Hoàng Phúc là đàn anh và cũng là một chuyên gia giỏi, Trần Hà Thu tuy không sợ hổ nhưng nếu được học hỏi thêm kinh nghiệm từ bậc trên thì vẫn là tốt hơn. Cô cũng ngay lập tức vào trạng thái làm việc và giải thích:

“Trước đây, các sân chơi chủ yếu là dự án dành cho người lớn, có yêu cầu về chiều cao của trẻ. Ở nhiều dự án, trẻ không chơi được, như vậy bố mẹ đưa con đi chơi một lần liệu còn có ý định đưa trẻ đến đây lần 2 nữa không? Chắc chắn là sẽ không hoặc rất ít. Nhưng sau khi phân chia theo độ tuổi, các khu vui chơi tương ứng cũng sẽ được điều chỉnh theo chiều cao của trẻ, tiết kiệm một phần diện tích sàn, đồng thời cho phép mọi trẻ em khi bước vào đều có sẵn nhiều công trình phù hợp để vui chơi, vì vậy chắc chắn sức mua vé sẽ tăng theo.”

Nguyễn Hoàng Phúc hai tay khoanh trước ngực, cười tán thưởng: “Tốt! Đây quả là một ý tưởng không tồi.”

Với lời khen của anh, Trần Hà Thu cũng có chút vui và tự hào, chỉ là nãy giờ cô không hiểu sao từ lúc ăn xong tới giờ cô cứ thấy cơ thể nóng lên và cổ thì khô khát, cảm giác này càng nghiêm trọng hơn khi Nguyễn Hoàng Phúc đứng gần cô như vậy. Cái cảm giác cứ muốn được gần anh hơn nữa, ngửi ngửi mùi sữa tắm từ người anh.

Là hôm nay nấu thức ăn có bỏ thêm muối vào à? Chắc không phải rồi, bởi vì ông bị bệnh huyết áp, nên mỗi khi nấu ăn cô luôn để ý bỏ ít dầu ít muối. Hay là mình bị sốt rồi? Chắc không phải! Hà Thu bối rối đứng dậy:

“Em khát nước, em xuống lầu lấy cốc nước đã.”

Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Tiện thể lấy luôn cho tôi một cốc.”

Không quan tâm phải so đo với anh lúc này, Trần Hà Thu xuống lầu rót hai cốc nước, một đưa cho Nguyễn Hoàng Phúc, cốc còn lại mình uống.

Nguyễn Hoàng Phúc uống nước xong cũng là cảm giác giống Trần Hà Thu, sao càng uống lại càng khát. Mà khi anh đứng sau lưng Trần Hà Thu, hương thơm từ mái tóc của cô từ từ phả vào chóp mũi khiến anh càng thấy khát hơn. Một cảm giác muốn được âu yếm cô.

Đặc biệt là… anh rất muốn hôn lên mái tóc của cô. Nguyễn Hoàng Phúc bị ý nghĩ này làm cho sửng sốt, bối rối vội vàng trở về phòng khách, nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, trong đầu anh lúc này chỉ có bóng dáng của cô, mái tóc thơm và thân hình bé nhỏ đó.

Trong người cảm thấy khó chịu, bứt rứt, anh mở rèm cửa ra, để gió lạnh thổi vào, châm một điếu thuốc và hút. Ở bên này thì Trần Hà Thu vẫn cảm thấy khát, không hiểu vì sao ở gần anh cô lại cảm thấy bối rối như vậy. Cô xuống lầu uống vài ly nước, liền cảm thấy khá hơn, rồi lại lên lầu tiếp tục làm việc.

Sau khi vừa tính toán lực của một vòng đu quay, chợt cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào cổ mình. Cô bị dọa một trận, định hét lên nhưng tiếng hét của cô đã bị chặn lại trong miệng.

Là Nguyễn Hoàng Phúc lại gần và bất chợt ôm lấy cô, Trần Hà Thu phản ứng và đẩy anh ta một cách liều lĩnh nhưng anh nắm chặt cả hai tay cô, dùng một tay khống chế, tay còn lại ấn vào sau đầu không cho cô bỏ chạy.”

Đột nhiên cánh tay bị đau và có mùi máu tanh, thì ra cô không cựa được nên đã cắn một miếng vào tay anh. Vì bị đau nên anh tạm thời miễn cưỡng buông cô ra. Trần Hà Thu mặt đỏ bừng, không biết là do ngạt thở hay là vật vã:

“Nguyễn Hoàng Phúc, anh bị bệnh à?”

Nguyễn Hoàng Phúc trên môi hiện lên một nụ cười, tâm tư trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng có thể nói ra được:

“Tôi bị bệnh, và em chính là thuốc trị bệnh cho tôi.”

Trần Hà Thu cảm thấy có ngọn lửa nhảy lên trong mắt Nguyễn Hoàng Phúc.  Hình như có gì đó không đúng ở đây. Cô hít sâu một hơi, áp lưng vào tường, cảnh giác nhìn anh:

“Nguyễn Hoàng Phúc, anh bình tĩnh nhìn cho rõ, em không phải chị An Kỳ, cũng không phải Trần Linh Nhi, em là Trần Hà Thu!”