Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 36: 36: Lễ Hội





An Giai Kỳ sợ đến phát khóc, hai người đàn ông mặc áo đen tiến đến, cậu sợ hãi ôm bé mèo ngồi sụp xuống, mếu máo khóc, cậu gọi to:"LÃNH DẠ".

Lãnh Dạ vừa chạy đến nơi, thấy An Giai Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm, hắn tiến đến đỡ cậu lên nói:"Chừa cái tội đi lung tung chưa?".

An Giai Kỳ mếu máo trả lời:"Em chừa rồi, sau không dám đâu".

Lãnh Dạ nhìn cậu qua một lượt thấy không có bị sao mới yên tâm nói:"Còn có lần sau là coi chừng biết tay chú".

Nghe thấy lời trách móc quen thuộc, An Giai Kỳ ôm chặt lấy Lãnh Dạ, cậu nói:"Chú, mấy người kia là ai thế? nhìn sợ quá".

Lãnh Dạ phất tay ý bảo họ rời đi, rồi ôm lấy cậu nói:"Không sao đâu, đấy là vệ sĩ của chú".

An Giai Kỳ ngạc nhiên nói:"Ghê, chú giàu thật đấy".

Hắn phì cười, nói:"Không biết hôm bữa ai đó còn kêu chú nghèo đấy".

Cậu cười gãi đầu nói:"Hìhì em trêu thôi mà".

Hắn cười không nói gì, dắt cậu đi bộ về.


Trên đường đi, Lãnh Dạ hỏi đủ thứ:"Sao lại đi lung tung hửm?".

An Giai Kỳ ôm bé mèo con nói:"Tại em thấy bé mèo con này đi lạc nên mới đuổi theo nó, kết quả là lạc mất chú".

Lãnh Dạ xoa đầu An Giai Kỳ, nói:"Kỳ của chúng ta thật tốt bụng nha".

Cậu hỏi:"Vậy bé mèo này thì thế nào đây".

Lãnh Dạ suy nghĩ một hồi rồi nói:"Bây giờ mà có tìm mẹ của nó thì đâu dễ, nếu cho gửi vào chỗ cứu hộ động vật thì kiểu gì em cũng không cho, thôi thì nếu muốn, em có thể nuôi nó".

Hai mắt sáng rực lên, An Giai Kỳ cười tươi đáp:"Cảm ơn chú".

Về đến khách sạn, An Giai Kỳ liền gọi cho An Giai Kiệt về cách chăm mèo, anh liền tư vấn cho cậu.

Một lúc sau thì cậu lại kéo hắn đi mua sữa, thức ăn, lồng, đồ chơi cho mèo, rồi cả balo đựng động vật nhỏ nữa.

Mua xong, An Giai Kỳ liền tắm cho mèo rồi sấy cho nó khô xong cho nó ăn.

Nghịch mèo một lúc xong An Giai Kỳ lăn ra ngủ, do ăn nhiều đồ ăn vặt mà không ăn nổi bữa trưa khiến Lãnh Dạ cũng phải bất lực với cậu.

Hắn để mèo con vào trong lồng rồi lên giường ôm lấy An Giai Kỳ rồi ngủ thiếp đi.

Tầm 17h, Lãnh Dạ thức dậy trước, lay người An Giai Kỳ, gọi cậu dậy.

Mở mắt ra, An Giai Kỳ lơ mơ hỏi:"Chú mấy giờ rồi?".

Lãnh Dạ thay quần áo mặc lên trang phục thời xưa nói:"Hơn 17h rồi, em dậy đi còn đi hội chợ".

An Giai Kỳ gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy, thấy cậu chậm quá, hắn trực tiếp bế cậu đi thay quần áo, chải tóc cho cậu rồi kéo cậu đi ăn tạm gì đó lót dạ, còn bé mèo thì nhờ nhân viên khách sạn chăm sóc hộ.

Đến chợ, An Giai Kỳ hí hửng nhìn mấy món đồ đang bán kia, mọi người ai nấy đều mặc trang phục truyền thống hết, lễ hội pháo hoa 5 năm mới được tổ chức một lần, đây là lễ hội từ xa xưa.

Đi khắp chợ, thấy cái gì hay là An Giai Kỳ bắt Lãnh Dạ mua cho bằng được.

Rút kinh nghiệm từ buổi sáng, do hội chợ quá đông nên Lãnh Dạ đành phải mua một chiếc dây màu đỏ buộc vào tay của hai người để đỡ lạc nhau.

Nói thật thì Lãnh Dạ chưa thấy ai nghịch ngợm như An Giai Kỳ, chạy khắp chỗ nọ chỗ kia, chơi đủ thứ, làm đủ chuyện, hắn thì lại là kiểu người toàn đi chiều người yêu cho nên An Giai Kỳ mà muốn gì thì cho dù có mệt hắn cũng nhất định sẽ làm cho cậu vui vẻ.


Chơi mệt rồi, Lãnh Dạ đưa cậu đến một cây cầu, cây cầu đó có tên là cầu tình duyên, vừa đúng lúc trang phục hai người mặc có màu đỏ nhạt, trên tay có sợi dây đỏ, thật hợp với khung cảnh.

An Giai Kỳ nắm tay Lãnh Dạ, nhìn khung cảnh này, lòng bỗng nổi lên cảm giác hạnh phúc đến lạ thường, Lãnh Dạ nhìn cậu, xoa nhẹ mái tóc của cậu nói:"Chúng ta có duyên thật đó, chú chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ yêu một ai đó đâu".

An Giai Kỳ cười đáp:"Đúng thật đó, em từng nghĩ cả đời này chỉ cần tập trung vào sự nghiệp, yêu đương nên bỏ qua một bên, ai mà ngờ lại vớ phải chú, từ đầu em ghét chú lắm luôn".

Lãnh Dạ phì cười nói:"Ghét của nào trời trao của đó là thật ha".

Dòng người đi qua đi lại trên chiếc cầu tình duyên, những cặp đôi đều đi qua cây cầu này với mong muốn họ sẽ bên nhau mãi mãi, An Giai Kỳ và Lãnh Dạ cũng vậy.

Đứng trên cây cầu này, từng đợt gió nhẹ nhàng thôi qua, An Giai Kỳ nhìn mọi thứ trước mắt, bất giác cậu nói:"Chú, em có một bí mật, nhưng em lại không dám nói ra, em từng có một mối tình, nhưng mối tình đó lại dang dở, nó khiến em sợ".

Lãnh Dạ không hiểu An Giai Kỳ đang nói gì nhưng hắn cảm nhận đó là nỗi sợ của cậu, hắn xoay người cậu đối diện với mình, hắn nói:"Kỳ, tuy chú không hiểu em nói gì nhưng chú muốn em biết một điều, chú không cần biết bí mật đó là gì, chú không cần biết mối tình kia là gì, chú chỉ cần em biết là chú yêu em, em là báu vật vô giá của chú, em là mạng sống của chú, em sẽ không hối hận khi yêu chú đâu".

An Giai Kỳ phì cười nói:"Sao chú lại có thể nói ra mấy câu sến súa quá vậy".

.

Ngôn Tình Ngược
Lãnh Dạ cười rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của An Giai Kỳ, chán hắn chạm vào chán cậu, tạo nên khung cảnh thật đẹp, tình cờ được một thợ chụp ảnh đã chụp lại được khung cảnh lãng mạn đó.

Hai người cùng nhau đi đến vòng đu quay khổng lồ, khi chỗ ngồi của hai người lên đến đỉnh cao nhất, Lãnh Dạ hôn lên môi An Giai Kỳ, vừa đúng lúc pháo hoa được bắn lên.

Rời đôi môi của cậu, hắn nói:"Nghe nói khi lên đến đỉnh cao nhất của đu qua này mà vừa đúng lúc có pháo hoa, khi trao nhau nụ hôn đúng lúc đó thì các cặp đôi sẽ hạnh phúc đấy".


An Giai Kỳ cười tươi đáp:"Sao từ nãy đến giờ chú lãng mạn quá vậy, ngọt xớt luôn đó".

Lãnh Dạ cười dịu dàng nói:"Chỉ có mỗi em là được hưởng phúc lợi đó thôi, chưa có người thứ hai đâu".

Nói rồi hai người lại cùng nhau ngắm cảnh trên cao.

Lãnh Dạ ôm lấy eo An Giai Kỳ, chiếc cổ trắng nõn đập vào mắt hắn, nhịn không được liền hôn lên nó rồi để lại dấu vết đỏ sáng chói rồi lại cắn lên vành tai của An Giai Kỳ, cậu rùng mình một cái, mặt với tai đỏ bừng, cậu nói:"Chú, chú làm gì vậy".

Đôi tay hư hỏng không ngừng sờ soạng An Giai Kỳ, Lãnh Dạ làm như không biết gì nói:"Chú có làm gì đâu".

Không biết nghĩ tới cái gì, An Giai Kỳ nói trêu:"Chú, chú đến kì động đực à?".

Nghe xong Lãnh Dạ đen mặt, nói:"An Giai Kỳ, về đến khách sạn em chết chắc".

Cậu rùng mình một cái, thôi xong, trêu quá đà rồi.

Vậy là sau lễ hội tối nay An Giai Kỳ lại chuẩn bị liệt giường rồi.

( ꈍᴗꈍ).