Hôn lên đôi môi đỏ mọng đó được một lúc, Lãnh Dạ buông ra để An Giai Kỳ lấy dưỡng khí, rồi hôn lên cằn dần trượt xuống cổ, hắn để lại vết đỏ rồi đến xương quai xanh.
Đôi tay hư hỏng không quên xoa nắn đủ kiểu lên điểm nhỏ trên ngực, thỉnh thoảng lại nhéo một cái.
Lãnh Dạ nhìn chằm chằm hai điểm nhỏ trên ngực An Giai Kỳ một cách say mê khiến cậu đỏ mặt.
Lãnh Dạ l*ếm mút rồi cắn lấy nó khiến An Giai Kỳ giật bắn rên lên "A~" một tiếng, hiện giờ cậu hoàn toàn bị dục vọng chiếm hết lý trí rồi.
An Giai Kỳ người run rẩy, biết hai điểm nhỏ trên ngực cậu là nơi nhạy cảm nhất nên Lãnh Dạ càng cố ý trêu chọc hơn.
Cậu lúc này không chịu nổi nữa, vội bắt lấy tay hắn, thở hổn hển nói:"Chú...haaa....đừng nghịch nữa....dừng...dừng lại".
Lãnh Dạ không thèm nghe ấy vậy mà còn cố tình trêu ghẹo, tay không yên phận mà tiếp tục xoa nắn hỏi:"Sao? hối hận rồi?".
Cậu ra sức lắc đầu:"Không....không có".
Hắn cười nhếch môi, tiếp tục lại hôn lên môi cậu, môi lưỡi triền miên.
Được một hồi, Lãnh Dạ chậm rãi kéo quần cậu xuống, thấy cậu nhỏ của An Giai Kỳ đã sớm ***** *** r* n*ớc, hắn cầm lấy rồi tuốt lên tuốt xuống, An Giai Kỳ sướng đến rên to:"A...ưm....chú.....haaa....chú....em muốn....a~~~".
Lãnh Dạ đột nhiên ngừng lại động tác, hắn cúi xuống li*m m*t vật nhỏ khiến An Giai Kỳ giật mình, cậu vội đẩy Lãnh Dạ ra nhưng không được, nói:"Chú...chú làm gì vậy, mau bỏ ra, đừng....ưm...".
Mặc kệ An Giai Kỳ nói, Lãnh Dạ vẫn ra sức li*m m*t vật nhỏ khiến những lời nói mà An Giai Kỳ định nói ra liền nuốt lại vào bụng.
Không trụ nổi nữa, cậu liền bắn ra.
Cả người An Giai Kỳ run rẩy kịch liệt, giờ phút này cậu không thể cử động được nữa mặc cho Lãnh Dạ làm gì thì làm.
Kéo ngăn tủ làm việc ra, hắn lấy một chai có chứa chất lỏng đặc, nhỏ lên tay, Lãnh Dạ bắt đầu chạm đến nơi tư mật của cậu.
Vừa mới đút một ngón tay vào, như thấy có vật lạ xâm nhập, nó liền co thắt lại, An Giai Kỳ lại kêu lên:"A~~~đau....chú...".
Lãnh Dạ hôn lên trán An Giai Kỳ rồi nói với giọng hơi khàn:"Ngoan, một chút nữa sẽ hết".
Rồi lại tiếp tục cho hai ngón, ba ngón.
An Giai Kỳ nén nhịn đau, cậu run rẩy ôm lấy tấm lưng rộng của hắn.
Thấy nơi tư mật của An Giai Kỳ đã được nới lỏng ra, Lãnh Dạ dùng một bàn tay khoá chặt hai tay cậu, tay còn thì cầm đôi chân thon dài đặt lên trên vai mình.
Kéo quần của bản thân ra, d**** v** sớm đã căng cứng dựng thẳng, An Giai Kỳ nhìn thấy vật to như vậy liền sợ hãi, to như vậy khác gì lấy luôn cái mạng nhỏ này của cậu đâu?.
Lãnh Dạ xoa nắn chân An Giai Kỳ, hôn lên chân rồi để lại dấu, có vài chỗ mềm mại thì cắn lấy in hẳn vết răng.
Cậu có đau nhưng không dám kêu sợ Lãnh Dạ sẽ đổi ý nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Cầm lên d**** v** sớm đã căng cứng của mình, Lãnh Dạ đẩy từ từ nó vào trong.
Chỉ mới vào được phần đầu, An Giai Kỳ đau đến nỗi khóc luôn, đồng thời bên dưới cũng co thắt lại khiến Lãnh Dạ cũng đau, hắn liền dỗ ngon dỗ ngọt:"Ngoan...thả...thả lỏng ra...em kẹp chết chú rồi".
An Giai Kỳ khóc nấc, cậu ngoan ngoãn nghe lời hắn mà thả lỏng.
Vừa mới thả lỏng ra, Lãnh Dạ nhân cơ hội mà đâm lút cán khiến cậu khóc nấc kêu lên:"A~~~đau...đau...hức...chú bỏ ra đi....!hức...ưm.....".
Giờ này thì hối hận cũng muộn rồi, Lãnh Dạ hôn lên đôi mắt ướt nhẹp, rồi ra sức đâm mạnh, mỗi lần thúc như muốn lấy mạng của An Giai Kỳ vậy, mỗi lúc một nhanh.
An Giai Kỳ mặc dù có đau nhưng lại cảm thấy sướng đến kì lạ.
Cậu khóc nói:"Chú...nhẹ thôi....chậm đã....aaaa~~~".
Kịch liệt hồi lâu, cuối cùng Lãnh Dạ cũng bắn, cứ tưởng rằng đã được giải thoát, An Giai Kỳ đang tính rời khỏi người Lãnh Dạ thì đột nhiên hắn giữ lại nói:"Đi đâu? vẫn chưa xong mà".
An Giai Kỳ trố mắt, chưa xong? đừng đùa mà.
Không để An Giai Kỳ kịp phản ứng, Lãnh Dạ lại đâm tiếp vào, sợ bàn quá cứng liền trực tiếp bế An Giai Kỳ lên, theo phản xạ, cậu ôm chặt lấy cổ Lãnh Dạ nói:"Chú...chú để em xuống đã...buông ra đi mà".
** *** vẫn còn ở trong người An Giai Kỳ, hắn cứ thế mà vừa thúc vừa bế cậu về phòng.
An Giai Kỳ sợ ngã kêu lên:"Chú...thả em xuống, ngã đã".
Lãnh Dạ thản nhiên nói:"Không muốn mít rụng thì ôm cho chắc vào".
Cậu cũng cứ vậy mà ôm chặt lấy cổ Lãnh Dạ, hai chân kẹp chặt hông hắn.
Về đến phòng ngủ, Lãnh Dạ đặt An Giai Kỳ nằm xấp xuống, tiếp tục ra vào cơ thể cậu.
Vậy là An Giai Kỳ bị hành hạ cả đêm, ban đầu là một hiệp ở thư phòng kéo dài hơn 30p, phòng ngủ tận ba hiệp.
Cứ nghĩ rằng đã kết thúc nhưng không, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ vào phòng tắm rồi tắm rửa cho cậu nhưng thế quái nào lại ***** **** tiếp, thế là lại đè An Giai Kỳ ra ăn luôn trong phòng tắm.
Đến khi kết thúc, An Giai Kỳ vì kiệt sức mà thiếp đi, Lãnh Dạ bế cậu từ phòng tắm đi vào, đặt cậu xuống giường, nhìn ngắm khuôn mặt cậu, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, đôi môi cũng bị sưng.
Nhịn không được, Lãnh Dạ lại cúi xuống hôn tiếp, rồi lại ăn cậu trong lúc ngủ, biết làm vậy là rất thất đức nhưng ai kêu bảo bối của hắn lại mê người như vậy đâu a.
________
Sáng hôm sau, tầm 5h sáng An Giai Kỳ thức giấc, cậu mệt mỏi cực độ, Lãnh Dạ vẫn đang ôm lấy cậu vào lòng mà ngủ nhưng....nhưng cái thứ khủng bố ấy vẫn còn ở bên trong người An Giai Kỳ.
Cậu mếu máo, nhất định sẽ gói Lãnh Dạ rồi ném ra ngoài ban công.
Từ từ nhích ra khỏi người Lãnh Dạ, chỉ còn một chút nữa thôi thì đột nhiên Lãnh Dạ ôm chặt cậu kéo lại khiến cậu kêu lên:"A~~~".
Chưa kịp nói gì, Lãnh Dạ lại đè cậu ra ăn tiếp.
Hắn biết cậu đã thức nên giả vờ ngủ để xem An Giai Kỳ sẽ làm gì.
1 tiếng sau__________
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ xuống dưới bếp, nấu một nồi cháo thịt băm, cháo chín thì múc ra bát rồi bón cho cậu ăn.
An Giai Kỳ mặt hờn dỗi nhưng vẫn là phải ăn để lấy sức còn đi làm.
Cả sáng cậu chẳng nói lời nào với Lãnh Dạ khiến hắn cũng bất lực, rồi rồi, là hắn sai được chưa.
đến 7h Lãnh Dạ trở An Giai Kỳ đến công ty.
Đến nơi, Lãnh Dạ phải ra sức nịnh nọt mãi thì An Giai Kỳ mới chịu lên tiếng:"Kỳ, chú biết sai rồi, đừng dỗi nha".
An Giai Kỳ bộ mặt ủy khuất nói:"Tối qua chú hành hạ người ta chưa đủ à, sáng nay lại còn làm nữa, em biết làm việc kiểu gì?".
Hắn lại nói:"Còn không phải hôm qua ai đó kêu sướng đấy thôi".
An Giai Kỳ cứng họng:"Chú....".
Lãnh Dạ không trêu cậu nữa đành ôm cậu vào lòng an ủi nói:"Rồi rồi, là lỗi của chú, chú không nên làm thế được chưa? thế còn muốn đi show thực tế nữa không".
An Giai Kỳ đáp:"Có".
Hắn cười rồi hôn lên trán cậu dịu dàng nói:"Không dỗi chú nữa, hôm nay không có lịch phải nhảy múa gì đâu, chỉ tham gia các show chủ yếu nói chuyện với ca hát thôi".
An Giai Kỳ "Ừm" một tiếng rồi Lãnh Dạ gọi cho Ôn Niên xuống đưa cậu đi, còn mình thì đi trước.
Ôn Niên vội vàng đi xuống ga xe đỡ An Giai Kỳ vào công ty, thấy cậu bộ dạng như vậy thì cũng thông cảm, không ngờ cậu vì chuyến show này mà "mạo hiểm" như vậy.
Vào sảnh công ty, An Giai Kỳ lại gặp Lãnh Dạ đi cùng vài người có vẻ toàn là người cấp cao.
Lãnh Dạ nhìn thấy An Giai Kỳ thì để ý đến vết đỏ trên cổ cậu vẫn chưa được che kín thì liền dừng lại rồi giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng trêu ghẹo:"Cậu An Giai Kỳ, cậu bị muỗi đốt hay sao mà cổ có vết đỏ thế kia?".
An Giai Kỳ biết mình bị trêu ghẹo liền cười trừ đáp trả:"Thưa Lãnh tổng, đúng là hôm qua tôi bị muỗi đốt, con muỗi đó to lắm luôn".
Nghe vậy Ôn Niên phì cười.
Lãnh Dạ lại hỏi:"Sao cậu đi đứng cà nha cà nhắc vậy?".
An Giai Kỳ lườm hắn đáp:"Còn không phải do chó cắn sao?".
Ôn Niên lúc này lại nén cười, thực sự sắp nhịn không nổi a.
Lãnh Dạ không nói gì mà trực tiếp đi qua người cậu, lúc Lãnh Dạ đi qua, An Giai Kỳ nghe thấy tiếng "Gâu".
Thật không biết liêm sỉ mà..