Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 10: 10: Sự Việc Gây Hiểu Lầm





Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp tràn vào trong căn phòng, nơi có hai con người đang ôm nhau say giấc nồng.

An Giai Kỳ bị ánh nắng chiếu vào mắt, khẽ dụi mắt rồi lại đặt tay lên ai đó.

An Giai Kỳ vẫn nhắm mắt, tay không yên phận bóp bóp vài cái.

Cậu cảm thấy nó mềm liền bóp thêm cái nữa.

Lãnh Dạ bị cậu bóp cho tỉnh giấc, hắn lên tiếng:"Bóp đủ chưa".

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, An Giai Kỳ giật mình mở mắt, vừa nhìn thấy gương mặt Lãnh Dạ gần trong gang tấc thì liền bật dậy tiện chân đạp cho Lãnh Dạ ngã xuống giường.

Nói to:"Sao...sao lại là chú, lại còn ôm người chưa trưởng thành là cháu, chú tin cháu kiện chú tội quấy rối không?".

Lãnh Dạ chưa hiểu chuyện gì đã bị đá xuống giường, phải công nhận cậu nhóc này khoẻ thật, một cước đã cho hắn ngã xuống.

Đứng dậy, Lãnh Dạ tiến đến gần An Giai Kỳ bắt lấy chân cậu kéo ra, nói:"Ai quấy rối ai? không phải lúc nãy có người nào đó bóp ngực tôi sao?"

An Giai Kỳ xấu hổ dùng chăn tre mặt, Lãnh Dạ nổi hứng trêu đùa kéo chăn cậu ra, bắt cậu đối mặt với mình.

Lúc này tư thế có phần ái muội, An Giai Kỳ nằm dưới giường còn Lãnh Dạ thì đè cậu.

Kéo được chăn ra, mặt đối mặt, Lãnh Dạ nói:"Thế nào? muốn bóp nữa không? tiện sờ múi thử không?".

Mặt An Giai Kỳ đỏ bừng, cậu nói:"Chú không biết xấu hổ à?".

Nói vậy chứ An Giai Kỳ cũng khoái lắm, miệng thì nói Lãnh Dạ không biết xấu hổ nhưng mắt thì không ngừng liếc nhìn, lúc này tính mê trai của An Giai Kỳ trỗi dậy, có không thích Lãnh Dạ đến đâu nhưng phải công nhận Lãnh Dạ có khuôn mặt đẹp trai, đậm chất tổng tài trong các tiểu thuyết truyện tranh.

Nhìn đi, khuôn mặt này, cơ bắp này, ôi trời ơi.

Thấy An Giai Kỳ cứ nhìn cơ bụng của mình, Lãnh Dạ cầm tay An Giai Kỳ chạm vào cơ bụng của mình.

Nội tâm An Giai Kỳ bùng nổ, lúc này chỉ muốn gào lên rằng:"Cần truyền máu gấp".

Đang sờ khoái thì đột nhiên cô giúp việc đẩy cửa vào, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng thì đứng hình trong giây lát rồi cười một cách kì lạ nói:"Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục đi ha, đừng làm gẫy giường".

Nói xong cô giúp việc liền đi mất để lại hai người kia.

An Giai Kỳ khóc không ra nước mắt, cậu không ngờ lại gặp sự việc gây hiểu lầm này.

An Giai Kỳ liền đẩy Lãnh Dạ ra, Lãnh Dạ đứng dậy chỉnh lại áo ngủ của mình.

Rồi đi vệ sinh cá nhân, An Giai Kỳ thì chạy đi đến phòng khách đóng sầm cửa lại, tim cậu đập thình thịch, thật xấu hổ a.

Hơn 8h, cả hai người bắt đầu ăn sáng, do lịch học cũng không nhiều nên An Giai Kỳ rất thoải mái.

Ăn xong cậu đi tham quan nhà Lãnh Dạ, phải công nhận nhà hắn rất to, có khuôn viên, có bể bơi, ga xe cũng có mấy chiếc xe xịn xò, chậc chậc, không biết bao giờ cậu mới được như vậy đây.

Chơi đến 10h thì An Giai Kỳ trở về.


Do Lãnh Dạ phải đi làm nên không đưa cậu về được.

Về đến nhà, An Giai Kiên đang làm việc thì thấy cậu về thì ông vội vàng bỏ bê công việc tiến đến hỏi thăm:"Con hôm qua có làm sao không?".

An Giai Kỳ chỉ cười nói:"Con không sao, con hơi mệt muốn lên phòng nghỉ".

An Giai Kiên cũng ậm ừ rồi kêu An Giai Kiệt chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho con trai út.

An Giai Kiệt không cần ba phải nói đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi An Giai Kỳ trở về.

An Giai Kỳ đi về phòng cầm kịch bản mà đạo diễn Trần gửi đến tận nhà cho từ hôm qua, do hôm qua lúc ra về, mải trao đổi một số vấn đề thắc mắc với đạo diễn Trần nên để quên ở đó.

Cầm kịch bản lên, An Giai Kỳ đầu tiên học thuộc lời thoại trước rồi mới đến diễn có cảm xúc sau.

Đang học lời thoại, thì An Giai Kiệt mở cửa mang khay đựng đồ ăn vặt và nước ngọt đặt vào bàn của An Giai Kỳ.

Cậu nói:"Cảm ơn anh, mà sao lại có kẹo này vậy? kẹo này đắt lắm đó, cả bánh này nữa".

An Giai Kiệt cười đáp:"Là chú Lãnh Dạ của em mua cho đấy".

An Giai Kỳ ngơ ngác nói:"Của em, hỏi chấm".


An Giai Kiệt không nói gì nữa, trước khi anh ra ngoài liền nói:"Kỳ à, nếu em có gì đó muốn nói cho ba thì nói càng sớm càng tốt, đừng để quá muộn, đến lúc ba biết quá muộn thì sẽ ngất mất".

An Giai Kỳ ngạc nhiên với lời anh trai nói, cậu chợt nhớ ra gì đó vội hỏi:"Chẳng...chẳng nhẽ anh biết em thích con....".

Không để An Giai Kỳ nói hết, An Giai Kiệt cười nói chen vào:"Ai bảo anh là anh trai của em đâu".

An Giai Kỳ lo lắng hỏi:"Anh không cảm thấy phản cảm sao?".

An Giai Kiệt cười ha hả nói:"Em là đứa em trai duy nhất của anh, em như thế nào vẫn là em trai yêu quý nhất của anh, chỉ cần em không làm gì có lỗi, không vi phạm pháp luật thì cho dù em có làm gì anh cũng ủng hộ em, hiểu chưa, chắc chắn ba cũng vậy".

An Giai Kỳ cảm động đến sắp khóc, cậu gật đầu rồi "Ừm" một tiếng với anh trai.

An Giai Kiệt mỉm cười dịu dàng rồi đi xuống quán làm việc.

An Giai Kỳ thật sự rất muốn khóc, không biết kiếp này tại sao anh trai lại biết sớm như vậy, có lẽ biểu hiện của cậu quá rõ ràng chăng? kiếp trước khi anh trai biết mình thích con trai, tuy đã muộn nhưng anh trai vẫn luôn ủng hộ cậu, chỉ có ba là sốc quá mức nên mới ngăn cản cậu thôi.

Nghĩ ngợi một chút, An Giai Kỳ quyết định ngày mai sẽ công khai với ba, cố gắng thuyết phục để ba có thể chấp nhận được giới tính của mình và sẽ không lặp lại sự sai lầm của kiếp trước nữa..