Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 88: Chân tướng




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆88, Chân tướng

"Chàng tỉnh à?"

"Cháu tỉnh à!"

Quỷ tu trên ngự tọa và Tần Phong cùng kinh ngạc thốt lên, tâm tình lại không giống nhau lắm, quỷ tu cảm xúc rối rắm, một lời khó nói hết, mà Tần Phong lại bình thản chụp lấy quỷ thủ, Câu Hồn Tác cảm nhận được quỷ lực của Vô Thường tại chức đương nhiệm, tự động thu hồi, Tần Phong thẳng thắn biểu đạt lời khen, gật đầu nói:

"Tiểu Úc gần đây thoạt nhìn đã bớt chơi game lại, nghiêm túc tu hành và học tập rồi."

Sở Úc theo thói quen gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Dạ, sư phụ cháu giận quá đi tìm Lục đạo trưởng giúp đỡ, Lục đạo trưởng nấu chảy phù văn của cháu, xóa trang bị của cháu, còn nhiều lần cố ý mắng người trên kênh thế giới, bật auto chạy trốn, tài khoản game của cháu bị cấm vĩnh viễn rồi."

"Ề hể, vậy khẳng định là Hạ Niên Thú làm rồi!" Phương Hiểu Niên vô tư tới vô tâm, phấn chấn bảo, "Trước đây Lục đạo trưởng cả group WeChat cũng không biết add, sao biết cách nấu chảy phù văn của cậu được? Mà Tiểu Úc nè, anh khuyên cậu một câu, tình huống cậu như vậy về sau đừng chơi game nữa, coi chừng khùng luôn đó."

Sở Úc cắn răng, kiên cường xua tay: "Cả mười tấm thẻ N em cũng vượt qua rồi, coi như là em cúng tiền cho sự phát triển của ngành game quốc gia!"

Phía Địa Phủ, lấy Phương Hiểu Niên dẫn đầu, cực kỳ am hiểu tán gẫu trên chiến trường, dẫn trật nhịp, mặc kệ là trường hợp nghiêm túc nguy cấp cỡ nào, đều có thể bị bọn họ vặn thành không khí náo nhiệt vui vẻ như ăn Tết, thật không thẹn với danh hiệu Niên Thú.

Lưu thiên sư lại âm trầm, móc một xấp bùa ra, quỷ tu bình thản giơ tay cản lại hành động dán bùa lên cánh tay bị đứt của mình, tự thi pháp, chặn lại âm khí tiết ra từ chỗ cánh tay bị đứt.

"Bệ hạ, Tiêu đại nhân——"

"Không sao." Quỷ tu lần thứ hai giơ tay, "Minh Thủy chỉ là tạm thời không nhớ ra được thôi, không phải bổn ý của chàng."

Quỷ tu trên long ỷ đứng dậy, chìa tay ra với Sở Úc: "Không sao, ta sẽ không trách chàng, tới đây, Minh Thủy, tới bên ta."

Sở Úc: "... WTF anh giai à anh đừng giở giọng thân mật như vậy, tôi mắc chứng sợ xã hội không biết cách giao lưu với mọi người đâu nha, chơi game cũng có thể phun mưa với đồng đội đó."

Phương Hiểu Niên: "Đã nói sở dĩ em ngày ngày gặp được đồng đội cùi bắp là vì đen rồi mà!"

"Nhãi ranh vô lễ, câm miệng cho trẫm!"

Một luồng quỷ lực bàng bạc phà vào mặt, Phương Hiểu Niên oa oa hét lên, công kích cực nhanh, nhưng phản ứng của âm sai bên cạnh càng nhanh hơn, cậu ta bị Giang Thận túm chặt cổ tay kéo ra sau lưng, thanh đao Tú Xuân dựng thẳng trước ngực, luồng quỷ lực đó choang một tiếng va vào thân đao, thanh đao Tú Xuân dĩ nhiên nứt ra răng rắc, mảnh vỡ tung toé, rạch ra từng vết máu trên mặt Giang Thận!

"Anh Giang tránh ra!" Phương Hiểu Niên bị kéo ra sau lưng lập tức nhào lên, miệng hét lớn một tiếng, bởi vì kích động thanh âm thay đổi, không hề có chút khí thế gì, nhưng trong tay cậu ta giơ một tấm chắn trong suốt, các âm sai còn lại hành động nhất trí với Phương Hiểu Niên, phối hợp ăn ý, một bức tường chắn bước ra khỏi hàng, công kích kế tiếp của quỷ tu không ngừng nện vào tấm chắn.

Giang Thận kinh ngạc nhìn thanh đao Tú Xuân chỉ còn lại chuôi trong tay, khó có thể tin được: "Cái này... đao này cùng tôi vào sinh ra tử mấy trăm năm, từ lâu đã là pháp khí của Quỷ Tiên, lại không bằng một tấm chắn sản xuất dây chuyền trong nhà xưởng của Hạ Cẩn Niên à?"

Phương Hiểu Niên chờ được cơ hội, nhấn giọng kéo âm dạy dỗ: "Anh Giang ơi, anh quên rồi hả, lần đầu tiên Lão A nhìn thấy anh đã xỉa anh là phong kiến dư độc đó, thanh đao rách của anh là thiên tử ngự ban cho thần tử, là bội đao của chó săn hoàng đế, đương nhiên không cản được quỷ tu từng làm hoàng đế lão nhi rồi, ngu chưa."

"Là vậy à?" Giang Thận quay đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong hiếm thấy giơ ngón tay cái với Phương Hiểu Niên.

Tần Phong: "Hiểu Niên hiện tại đã hiểu được từ chó săn hoàng đế là gì rồi."

Quỷ tu cũng chỉ là tùy tay trút giận, thấy tấm chắn của âm sai gió thổi không lọt, liền không tiếp tục công kích vô dụng nữa. Gã vẫn không nhanh không chậm, dù sao gã có cả Hạ Thành làm con tin, át chủ bài đầy đủ, người nên nóng ruột rõ ràng là Địa Phủ.

Nhưng... quỷ tu đè xuống buồn bực trong lòng —— lũ người Địa Phủ này, trang bị đội ngũ ngày càng nghiêm minh nghề nghiệp hóa, nhưng thái độ hoàn toàn ngược lại, Phương Hiểu Niên dĩ nhiên còn bắt đầu lải nhải giáo dục cộng tác bên cạnh?

Tiết mục ngắn trong miệng các âm sai ào ào không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung trên người quỷ tu và đồng đảng, Tần Phong ngầm đồng ý hành động nói chêm chọc cười cực kỳ không nghiêm túc trong lúc làm nhiệm vụ này, thậm chí tự mình ra trận —— vì đống ngôn từ ngả ngớn xốc nổi của bọn họ, trên thực tế là đánh tâm lý chiến, là đang dùng hành động để biểu thị——

Cho dù ngươi tự phong là Minh Vương, cũng không bị Địa Phủ để trong mắt, Địa Phủ âm sai nhìn ngươi không khác gì đang nhìn một diễn viên hạng ba lúng túng diễn kịch trên TV cả.

"Nhưng, trẫm cũng không phải chỉ có một kế hoạch." Quỷ tu chậm rãi đứng dậy, long bào trên người từ từ thay đổi, rất nhanh gã từ một đế vương anh tuấn trẻ tuổi kiên cường, biến thành một ca nữ mặc váy lụa màu nước, trang dung tao nhã.

"Tiêu lang." Quỷ tu ôn nhu nói, "Thiếp là Oản Oản, chàng không phải từng hứa với thiếp, đời đời kiếp kiếp, tử sinh bất phụ à?"

Sở Úc đau đầu: "Miễn miễn miễn, bần đạo thật sự là thẳng nam, không chấp nhận được nữ trang đại lão."

Đáng tiếc nụ cười của quỷ tu không thay đổi, gã là quỷ tu, Sở Úc là tu đạo, căn bản không thể thưởng thức được bề ngoài xinh đẹp này, trong lòng chỉ có tiếng chuông vang inh tai, quỷ tu càng ôn nhu, Sở Úc nhìn da đầu càng tê dại.

Nhưng quỷ tu không biết Sở Úc nghĩ gì, vẫn ôn nhu nói: "Lang quân, chàng sẽ nhớ ra thiếp."

Nói xong, ả phất tay. Nét mặt của Tần Phong khẽ thay đổi, Tạ Kỳ Liên phản ứng nhanh hơn anh, bắn ra một pháp thuật, toàn thể âm sai giấu đi thân hình, mặt đất của địa cung ầm ầm ầm nứt toác, lộ ra dĩ nhiên là một tấm gương bóng loáng.

Quỷ tự nhiên có thể lựa chọn làm mình trở nên vô hình vô ảnh, như vậy mặt gương sẽ không rọi ra cái bóng của bọn họ, Tiền Duyên Kính trải trên đất, uy lực tất nhiên khôn cùng, một tấm gương có diện tích lớn như vậy cả Bạch Vô Thường cũng có thể hút vào, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lúc đó Tạ Kỳ Liên tụ thành thực thể giả dạng người sống, có thể bị gương rọi ra, mà nếu gương không rọi ra được, vậy lớn cỡ nào cũng không phát huy được tác dụng.

Cả chiến trường chỉ có Sở Úc là người sống, không thể nào lập tức biến thành trong suốt, thế nên cậu ta cúi đầu, thấy được mình trong gương.

Vong hồn của Tạ Kỳ Liên vào gương, phối hợp với tà thuật, có thể nhìn thấy chuyện xưa lúc còn sống, mà Sở Úc là người sống, không bị hút vào gương, cũng không có chuyện cũ lúc còn sống để nhìn, Tiền Duyên Kính tự nhiên sẽ hồi tưởng lại kiếp trước của cậu ta. Nét mặt của Tạ Kỳ Liên lập tức rét lạnh, quỷ tu lộ ra khuôn mặt xán lạn cười đắc ý với cậu: "Rèn ra một tấm gương lớn như vậy, hao phí hơn trăm năm thời gian của ta, nhưng rốt cuộc vẫn hữu dụng, đáng tiếc Bạch Vô Thường đại nhân ngài đã té ngã hai lần ở cùng một chuyện."

"Phải thế không?" Tạ Kỳ Liên khẽ lẩm bẩm.

Tần Phong nắm chặt chuôi đao, Tần Hoài còn đang hôn mê trong quan tài, các âm sai đã tự động xếp thành trận hình bảo vệ, thế nên hiện tại trọng điểm của Tần Phong là bảo vệ Sở Úc không chịu thương tổn, nhưng Tạ Kỳ Liên lại nhẹ nhàng đè cổ tay sắp rút đao của anh lại, làm một thủ thế yên lặng xem đi.

Tiền Duyên Kính đã phát huy tác dụng, Sở Úc nhìn thấy mình trong gương không còn là dung mạo thiếu niên, mà là một thanh niên khác hẳn với bản thân hiện tại, thanh niên mặc một cái áo choàng hoa lệ màu đen, tinh tế hơn mấy cái trong phim truyền hình cổ trang nhiều, eo đeo túi thơm, mảnh ngọc, bảo kiếm, tay còn cầm một cây quạt giấy.

Quạt mở ra, mặt quạt viết "Địa Phủ trừ tội".

"Sinh Tử Bộ phát nhiệm vụ cho ngươi à?" Một bạch y công tử bước ra từ cửa hiên, có chút nhàn tản tựa vào cửa, trong tay cầm hồ sơ, thuận miệng hỏi.

Tiêu Minh Thủy cũng thuận miệng đáp: "Phải, đi bắt một hôn quân."

"Hôn quân?" Bạch Vô Thường ngẩng lên từ hồ sơ, nhoẻn miệng cười, "Rất tốt, bách tính ở nhân gian chịu cực thêm chút thời gian, sẽ lại có được bố cục mới."

Tiêu Minh Thủy chuẩn bị lên đường liếc thấy thời gian còn sớm, liền ngóng ngóng bay trở về, tò mò hỏi: "Tạ huynh à, huynh nói xem kiếp trước rốt cuộc là ai, kiếp này mới đầu thai thành hôn quân vong quốc?"

"Tình huống không hẳn giống nhau." Bạch Vô Thường để hồ sơ xuống, kiên nhẫn giải thích cho cậu ta, "Vong quốc chi quân, mệnh cách này, nhìn thì là cửu ngũ chi tôn, đại phú đại quý, nhưng thực ra lại là điểm rẽ cho đại cục thiên hạ, vị trí quan trọng, kết thúc bi thảm, thường thì tiêu chuẩn tái thế này, sẽ phân cho hồn phách từng làm ra chuyện lớn đặc biệt."

"Phải như thế nào mới tính là chuyện lớn đặc biệt?"

"Người sống cả đời, mỗi một lựa chọn kết quả thế nào, kỳ thực đều là không biết, thế nên điểm công đức Thiên Đạo đưa ra chỉ là tham khảo, có lúc ưu khuyết điểm của con người rất khó có thể phân chia, nên thông thường Thiên Đạo sẽ giao mệnh cách có khả năng chi phối xu hướng lịch sử này cho hồn phách kiếp trước đã làm ra chuyện lớn, lại ưu khuyết điểm khó định." Tạ Kỳ Liên nói, "Ví dụ như thiết huyết chiến tướng, bảo vệ gia quốc, mấy vạn quân địch không địch lại đầu hàng, tướng quân cân nhắc lợi và hại, cho rằng mấy vạn tù binh này là mầm họa, không chỉ lãng phí lương thực, chiếm lấy vật tư của bách tính và quân đội mình, còn có khả năng nổi loạn lên bất cứ lúc nào, dứt khoát hạ lệnh chôn sạch, ngươi nói ưu khuyết điểm của vị tướng quân này tính thế nào?"

Tiêu Minh Thủy gãi đầu: "Oa, thật là lợi hại, xác thực không dễ tính, vậy để ta đi xem ta muốn tiếp rốt cuộc là thứ gì."

Tiền Duyên Kính rất nhanh bày ra đủ mọi hình ảnh, trong lúc hắc y Vô Thường chờ giờ chết của hôn quân, lòng nổi hiếu kỳ, lật xem Sinh Tử Bộ, khi thích khách tấn công hoàng đế, cậu ta còn đang rơi vào trong cơn khiếp sợ, theo bản năng dùng pháp thuật đánh lệch mũi đao của thích khách, đao sát qua tim, vừa vặn đâm trúng vai.

Tiêu Minh Thủy hoảng hốt cúi đầu, cậu ta nhìn thấy bốn chữ "Địa Phủ vấn tội" trên cây quạt xếp màu đen của mình chậm rãi biến mất.

Hoàng đế mặc dù là hôn quân, nhưng chỉ là trong lòng không có sinh tử của thiên hạ bách tính, đế vương quyền mưu, âm quỷ mưu kế hắn vẫn nắm giữ rất tốt. Hắn phát hiện Vô Thường rình rập bên cạnh mình, lúc Tiêu Minh Thủy còn sống là một vương gia thích làm việc thiện, lại có chút phong lưu, vốn cũng không am hiểu trị quốc lý chính, hôn quân xảo ngôn lệnh sắc, đóng gói sự thống trị tàn bạo của hắn thành thái bình vạn thế, nhân gian cực lạc, thế nên Tiêu Minh Thủy tin, đi theo hắn làm tùy tùng, trợ giúp hắn trường sinh.

Mãi đến khi Tạ tướng quân bạch y ngân giáp suất lĩnh U Minh Quỷ tướng đóng giữ ở núi La Phù, giết tới cửa cung giữa nghiệp hỏa ngập trời và thiên kiếp không ngừng.

Hắc y Vô Thường che trước cửa: "Kỳ Liên! Là ta nhất thời hồ đồ, đúc thành sai lầm, nhưng hắn không biết gì về phép thuật âm dương cả, biết đều là những gì ta nói cho hắn biết, ngươi muốn phạt, ta tuyệt đối không phản kháng, nhưng hắn——"

Tạ Kỳ Liên thậm chí không chờ cậu ta nói xong, Bạch tướng quân của Địa Phủ cưỡi một con chiến mã trên mặt đội khung xương, không dừng lại nửa bước, giục ngựa lao qua người Tiêu Minh Thủy, ngân thương trong tay không hề chần chờ, trực tiếp đâm thủng trái tim cậu ta.

Ngân thương rút ra, âm binh gào thét xông tới, máu của Vô Gian Địa Ngục trào lên dưới móng ngựa, Tiêu Minh Thủy cúi đầu nhìn lỗ thủng trước ngực, lộ ra nụ cười tái nhợt, ở trước khi hồn phách vỡ vụn, im lặng nói một câu:

"Xin lỗi."

Sở Úc theo bản năng đè lại trái tim, hít một hơi, sát khí trên người Bạch tướng quân của Địa Phủ quá nặng, cho dù là hình ảnh trong gương, vẫn khiến tóc gáy trên người dựng thẳng cả lên.

"Chàng thấy rồi chứ!" Quỷ tu trên ngự tọa chỉ Tạ Kỳ Liên, "Năm đó y đã giết chàng một lần, chàng còn muốn đứng về phía y để bị đâm thêm một thương à? Tới đây, Minh Thủy, lần này khác rồi, thiếp sẽ bảo vệ chàng, giờ thiếp đã có năng lực bảo vệ chàng! Lúc đó chàng và thiếp chia nhau cai quản âm dương, là vạn kiếp thiên thu, không ai có thể lay động được cả!"

Sở Úc có chút mê man, cậu ta nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, hiện tại đạo thuật của cậu ta đã rất mạnh, các âm sai ẩn thân, nhưng Sở Úc vẫn có thể thấy được âm sai đang ở đâu, cậu ta hỏi: "Cái này... thật sự là kiếp trước của tôi à, lúc tôi bị bắt nghe bọn họ nói tôi là tái thế của tiền nhậm Hắc Vô Thường, nhưng tôi..."

Cậu ta cắn răng, nắm chặt song quyền, bỗng nhiên nhìn Tần Phong: "Lão A, tôi đi viết kiểm điểm! Kiếp trước tôi lại bị một tên trùm bán hàng đa cấp lừa???"

Tần Phong không nhịn được cười.

Quỷ tu: "Bán hàng đa cấp?"

"Qua đây, anh nêu rõ ví dụ cho mày —— mày nổ áp bức dân chúng là bách tính an nghiệp, tiểu đạo sĩ anh thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy mức thuế cao tới 95% thu nhập cá nhân đấy, mày dám làm thật hả, rồi rồi, mày chơi bộ luật này đương nhiên là không ai còn rảnh để nghĩ cái khác nữa, mỗi ngày muốn ăn no cũng khó đã là vạn ác 996 rồi, tới mày phải gọi là 007?" Sở Úc trố mắt, "Còn tăng thuế ở khi có lũ lụt, xây dựng lâm viên xa hoa, còn không biết ngượng gọi là đại nghiệp, mày như vậy quá đáng hơn cả lừa đảo bán hàng đa cấp đó?"

Cậu ta chỉ vào gương: "Thằng ngốc này là kiếp trước của tôi? Kiếp trước tôi ngu vậy à?"

Quỷ tu kinh ngạc, gần như quên mất mình đang giả làm ca cơ ôn nhu, giọng nói sắc bén: "Minh Thủy, đó là hoài bão năm đó chàng và thiếp cùng có, chàng hiện tại bị lũ quỷ của Địa Phủ rót bùa mê gì vậy?"

"Rót thuốc tỉnh rượu của xã hội pháp trị hiện đại đó!" Sở Úc học cái giọng chọc người khùng lên của Phương Hiểu Niên, kéo cổ gào.

Âm sai phát ra tiếng cười ậm ừ trong cổ, nét mặt của quỷ tu không ngừng thay đổi, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt nguy hiểm lóe lên ánh đỏ, Lưu thiên sư vội vàng khuyên: "Không vội! Bệ hạ, ngài và Hắc Vô Thường đại nhân kết duyên là lúc ngài ấy còn sống, kiếp trước của ngài, không vội!"

"Cũng đúng." Quỷ tu đè lửa giận lại, "Minh Thủy, thiếp thừa nhận, lúc thiếp làm hoàng đế có lợi dụng chàng... Nhưng chúng ta xác thật là duyên định tam sinh, chàng nhất định sẽ nhớ lại."

Nói xong, gã lập tức bay xuống bậc thềm.

"Ta khuyên ngươi đừng làm vậy." Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên lạnh giọng nói.

Sở Úc trốn về phía sau, nhưng quỷ tu rất nhanh, trên đất lại toàn là gương, căn bản không có chỗ để trốn, quỷ tu dùng dung mạo của ca cơ Kim Oản xuất hiện trong gương, sương mù bên trong tản đi, rất nhanh đã có nội dung mới.

Tiêu Minh Thủy lại xuất hiện là lúc cậu ta tên Tiêu Khác, là một tiểu vương gia ở dương gian.

Tiêu Khác vẫn mặc bộ bào phục hoa lệ đó, người hầu đang giúp cậu ta chỉnh đống túi thơm ngọc bội bội kiếm vân vân và mây mây lại, những thứ này là thế gia quý tộc ở nhân gian dùng để rùm beng thân phận, theo đuổi khí khái, đương nhiên không thể thiếu được, chỉ là quần áo đã biến thành màu sắc và cấp bậc nhân gian nên có, mà không phải là màu đen của Vô Thường Địa Phủ.

Nét mặt cậu ta không mấy vui lắm.

"Chủ nhân bị bệ hạ răn dạy à? Chủ nhân, bệ hạ kỳ vọng rất cao ở ngài, ngài là người đầu tiên phong vương trong số các hoàng tử, bệ hạ tự nhiên... tự nhiên không thể chấp thuận trong phủ ngài có một nữ tử xuất thân ca cơ sông Hoài." Người hầu trung thành tuyệt đối khuyên.

"Phải, ta biết." Tiêu Khác cúi đầu, nhưng một vương gia tuổi đời hai mươi, không thể trầm ổn lắm, viền mắt hơi đỏ ửng, "Ta không dám nói với phụ hoàng muốn cưới nàng làm chính thê, ta chỉ nói là làm thị thiếp, phụ hoàng đã không chấp nhận rồi."

"Bệ hạ yêu quý ngài, nô tài cả gan nói một câu, tương lai bệ hạ có lẽ giao phó giang sơn cho ngài, chẳng lẽ lại để ngài đỡ một ca cơ mẫu nghi thiên hạ à." Người hầu nói, Tiêu Khác ngồi đó, không ngừng chuốc rượu, đó là nữ nhi hồng cậu ta và Kim Oản nhưỡng... Uống một hớp, cậu ta lại càng nhớ Kim Oản. Hốc mắt ngày một đỏ hơn, Tiêu Khác hình như là cảm thấy bực bội, cắn răng thở hổn hển một hồi, người hầu không chú ý, còn đang khuyên cậu ta ít uống rượu lại, đột nhiên Tiêu Khác ho sặc sụa, phun một ngụm máu ra ngoài.

"Vương gia!!!"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau