Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 67: Kẻ phản bội




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆67, Kẻ phản bội

Nhưng Tần Phong không có hành động ngay, xung quanh đây có quá nhiều người thường, đang yên đang lành nếu anh đột nhiên biến một diễn viên quần chúng thành hình nộm trước mặt mọi người rồi khiêng đi, riêng là công tác xóa bỏ ký ức sau đó cũng đủ để điều động toàn bộ âm sai rồi!

Hơn nữa hình nộm này ngoại trừ tư thế đi đường gập ghềnh như vừa mới học được, không có dị thường gì khác, Tần Phong đoán nó tạm thời sẽ không làm ra chuyện gì nguy hại tới phàm nhân.

Tần Phong đã học được cách im lặng dán Ấn Vô Thường rồi, ánh sáng màu vàng nhỏ xíu lóe lên rồi biến mất trên lưng hình nộm, Ấn Vô Thường không phải là ấn thực thể như Ấn Thành Hoàng, Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế, chỉ là một tọa độ dùng tinh thần lực để lại, tác dụng là chỉ đường cho Vô Thường đang rượt đuổi, thế nên mới có câu —— mặc cho trốn đi đâu, cũng tránh không thoát Vô Thường đòi mạng.

Trọng điểm mà anh để ý là —— tại sao một hình nộm lại đột nhiên sống dậy?

Hình nộm này... Tạm thời xưng là tiểu thư đi, nó thoạt nhìn như một diễn viên lần đầu tiên tới đoàn phim, cố gắng biểu hiện để được ngóc đầu, ngoại trừ Tần Phong, không ai phát hiện ra dị thường cả.

Anh quan sát tiểu thư hình nộm nửa ngày, không có tội nghiệt, không có linh khí quá mạnh, không có linh thể ám lên, cũng không phải là "khí linh" tự tu luyện, mà giống như là nhận được cơ duyên điểm hóa.

Quái dị.

Tần Phong suy tư một lát, quyết định tạm thời im lặng theo dõi —— không có ai quy định hình nộm không thể may mắn trùng hợp nhận được cơ duyên nào đó mở ra linh trí cả, tuy rằng nhắc tới linh tu, phản ứng đầu tiên của mọi người đa phần vẫn là các nhân vật nghe đã nhàm tai như kiếm linh, đàn linh, nhưng thời đại nào rồi, kiên quyết ngăn chặn kỳ thị giống loài.

"Giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sao ai ai cũng lười biếng cả vậy, đồ đạc thường ngày phải dùng bày la liệt khắp nơi!"

—— tổ trưởng tổ đạo cụ rít gào kia lại gầm gừ từ đằng xa đi trở lại.

"Có mỗi việc trông chừng đồ đạc cũng làm không xong, chó của tổng tài nam phụ số hai mất một con, hiện tại cả thỏ cũng trông không được?" Tổ trưởng rít gào giận đến giật tóc, "Chó có thể đi mua lại, nhưng con thỏ đó là thú cưng của nữ chính, thông báo tạo hình đã cho nó một danh hiệu vai chính rồi, thông báo đã phát ra, kết quả các cậu lại để sổng con thỏ của tôi?"

"Anh Thiệu à, nó chỉ là một con thỏ thường thôi, không đáng giá, mua con khác là được..." Nhân viên nhỏ giọng đề nghị.

Tổ trưởng vua rít gào xoay lại mắng: "Nhiều giống thỏ cưng như vậy tôi không mua, m* kiếp vì sao tôi lại mua con thỏ thường đó bộ cậu không biết hả? Trên trán con thỏ trắng đó có một trái tim màu đen to bằng móng tay, sau lưng nó cũng có một trái tim, độc một con này, cậu đi mua con giống y chang vậy cho tôi đi?"

"Nếu tìm không được, mua một con thỏ trắng vẽ lên là được rồi." Một phó đạo diễn bất đắc dĩ.

Tổ trưởng hùng hổ gọi người đi tìm thỏ, nhân viên bị ông ta mắng ủy khuất xách cái lồng ra: "Khóa vẫn còn nguyên thỏ lại mất tăm, không phải bị thỏ đạp hỏng sổng ra, phỏng chừng là tên thiếu đạo đức nào đó, thèm thịt ăn trộm đi..."

Tần Phong thu hết những cảnh này vào mắt, nhưng càng nhìn có cảm giác...

Anh khó nói rõ nó là cảm giác gì, đoàn phim náo nhiệt, dương khí nồng đậm, anh lại cảm thấy trái tim của mình đập không đúng nhịp, cảm giác căng thẳng này chỉ có rất nhiều năm trước lúc anh vừa vào đội mới có thôi.

Trực giác nói cho anh biết, sẽ có chuyện lớn.

Phong ba của tổ đạo cụ tổ không kéo dài lâu, bối cảnh ở đại sảnh khách sạn đã làm xong, không lâu sau khi đạo diễn tự mình kiểm tra, một chiếc xe saloon lái tới.

Cửa xe mở ra, một thanh niên cực kỳ điển trai từ trong bước xuống, chiều cao chừng 1m8, vai rộng eo thon, ngũ quan tinh xảo, nhìn mặt thì tuổi không lớn lắm, là tuổi tác trước hoặc sau đại học, chỉ là cậu ta mặc bộ Âu phục xa xỉ đặt làm riêng, nét mặt cao ngạo, nhìn có vẻ rất khó gần.

Tần Phong sửng sốt chừng nửa phút, mới chợt nhận ra được —— đó là Mưu Tư Dương.

Anh vốn có chút mặt mù với nhóm tiểu thịt tươi lưu lượng này, Mưu Tư Dương số hai trước mắt có khí chất hoàn toàn khác với người uống thuốc ngủ ngủ say như chết trong phòng anh, mặc dù ngũ quan giống nhau như đúc, nhưng lại như một cặp sinh đôi diện mạo giống nhau tính cách trái ngược.

Trên người của Mưu Tư Dương trong phòng Tần Phong khoác lên khí chất ngây ngô, dương quang lại có chút xúc động, cậu ta vốn chỉ mới hai mươi ba, xuất đạo không bao lâu đã nổi lên như cồn.

Từ kinh nghiệm phán đoán, chàng trai dương quang bộp chộp tới cửa cầu cứu, hiện tại không bị người thường nhìn thấy hẳn là bản tôn, nam thần Mưu Tư Dương hơi quá cao lãnh trước mắt là giả.

Nhưng sự thật không phải như thế, Tần Phong đứng trên bậc thềm trước cửa đại sảnh, Mưu Tư Dương số hai lướt ngang qua người anh, bình thường không khác gì một người qua đường cả.

Không có tà khí, không có linh lực, không có bất cứ đặc thù của phi nhân gì, Tần Phong nghiêm túc nhìn bóng lưng của Mưu Tư Dương số hai, trăm phần trăm khẳng định đó là nhân loại sống bình thường.

Nhưng Mưu Tư Dương trong phòng anh cũng vậy, đầy ngập hơi thở sinh mệnh hoạt bát.

Suy nghĩ hồi lâu, Tần Phong không thể làm gì khác hơn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

【 Cứu với Bạch đại tướng quân, tôi biết điều tra, nhưng tôi không biết giải đố, tình huống này vượt qua phạm vi hiểu biết của tôi rồi. 】

Anh miêu tả lại tình huống của Mưu Tư Dương, Tạ Kỳ Liên rất nhanh đáp lại:

【 Vô Thường không thể nhận sai người sống, nếu anh cảm thấy bọn họ đều là người sống, vậy chính là thế. 】

Tần Phong: 【 Mưu Tư Dương đã hai mươi ba, đột nhiên có thêm một anh em sinh đôi lưu lạc bên ngoài... Khả năng này ở thế giới hiện thực không cao đâu. 】

【 Ừm, phim truyền hình cũng sẽ không viết tình tiết này, khán giả sẽ thấy giả. 】 Tạ Kỳ Liên trả lời, 【 Tôi nói có lẽ bọn họ đều là người thật, nhưng tôi chưa nói bọn họ là người vốn dĩ đã tồn tại thật. 】

Tần Phong: 【 ... Con cương thi chúng ta bắt được ở mộ cổ còn đó không, hỏi xem cậu ta có phải đã ăn não của tôi rồi không, sao tôi không hiểu được cậu đang nói gì vậy. 】

Ba phút sau, Tạ Kỳ Liên gửi một bức ảnh nhà hàng lẩu óc tới: 【 Cậu ta không có ăn, tôi ăn. 】

Tần Phong chậc một tiếng, gửi tin nhắn thoại: "Nếu là cậu ăn, tùy thích, ăn chỗ nào cũng được."

Tạ Kỳ Liên: "Được, anh tắm sạch đi, buổi tối chờ tôi."

Tần Phong: "..."

Cả buổi chiều, Tần Phong đứng bên ngoài nhìn Mưu Tư Dương đóng phim, Mưu Tư Dương số hai nhiều lần NG, không phải quên từ thì là sai động tác.

Nhưng Tần Phong lưu ý hỏi thăm —— điểm này không phải dị thường, kỹ năng diễn xuất của Mưu Tư Dương chính là như vậy, không có sức mạnh thần bí gì quấy nhiễu —— cậu ta là lưu lượng tiểu sinh dựa vào mặt xuất đạo trong show tuyển chọn idol, kỹ năng diễn xuất... kỹ năng diễn xuất chỉ là sản phẩm phụ gia.

Các diễn viên khác đang lục tục sắp xếp thời gian vào đoàn, thế nên cảnh quay hôm nay và ngày mai tập trung cho hai diễn viên chính có mặt đầy đủ ở đoàn, đêm nay không có cảnh quay tối, đoàn phim rất nhanh dọn dẹp mọi thứ rồi lần lượt đi nghỉ.

Tần Phong mượn ánh trăng, hồn thể bay ra ngoài cố gắng điều tra, đột nhiên điện thoại của anh reo lên, tiếng chuông đặc biệt của Địa Phủ cất vang.

Anh cau mày, Địa Phủ hiếm khi gọi cho anh, anh bắt máy, đầu kia là giọng của phán quan Triệu Thanh Ngôn.

"Lão A à, sao rồi?"

Tần Phong ngẩn ra: "Sao rồi cái gì?"

"Tạ Lão Đại á, ngài ấy —— anh không biết à?" Triệu Thanh Ngôn nói, "Chúng ta xong rồi, động tác lột pháp trận của thầy Dương quá chậm, sáng nay Lão Đại về đã bắt tại trần."

Sáng nay? Đầu óc Tần Phong ong lên một tiếng, truy hỏi: "Cậu ấy phát hiện à? Cậu ấy nói gì?"

"Không nói gì cả, liếc nhìn một cái đã đi, thế nên... thế nên mới đáng sợ đó, nếu ngài ấy nổi giận tại chỗ, đại khái xong việc sẽ không đáng sợ như vậy nữa, đáng sợ là ngài ấy không nói gì cả."

"Tôi biết rồi." Tần Phong chậm rãi trả lời, "Tôi sẽ xử lý."

Xế chiều Tạ Kỳ Liên còn giỡn với anh, gửi định vị cho anh, nói tối nay sẽ chờ anh ở đây, cậu ấy tìm Tần Phong "hẹn hò dưới trăng".

Cậu ấy còn giỡn với Tần Phong.

Tần Phong thở dài một tiếng nặng trịch, đốt điếu thuốc, sắp tới nơi hẹn rồi, anh phát hiện là một nghĩa địa công cộng.

Anh tìm đại một ngôi mộ vô chủ, ngồi lên thềm đá, híp mắt, sương mù ngày càng đậm trôi giạt trên đường, không lâu sau một chiếc xe suv lái tới, đèn xe rọi ra màu lục xa thẳm.

Xe lái khỏi phạm vi sương mù, nháy mắt liền biến thành một chiếc xe bình thường, Tần Phong lại chớp mắt một cái —— ở đây không có đường, là một sườn núi xanh hoá, suv đỗ ở bãi đất trống đằng trước nghĩa trang, mặt cỏ xanh hoá không hề có vết bánh xe nào.

Cửa sổ xe kéo xuống, bàn tay thon dài của Tạ Kỳ Liên thò ra, làm thủ thế lên xe, Tần Phong nở nụ cười, ngồi lên ghế phó lái.

"Vừa nãy là con đường tắt lần trước cậu đã nói —— nằm trong kẽ hở của hai giới âm dương à?" Tần Phong hỏi.

Tạ Kỳ Liên lườm anh một cái, giật lấy điếu thuốc trong miệng anh, bật lửa thiêu hủy.

Tần Phong vội vàng dùng phép thuật, đánh tan mùi khói second-hand.

Tạ Kỳ Liên lái xe chạy lên con đường bình thường của dương gian, trả lời: "Đúng thế, tiểu quỷ của Giang Vãn Hân rất cần cù, chỉ một buổi chiều đã dọn xong tuyến đường nối tới bên này."

"Lối ra của đường cao tốc sao lại là nghĩa địa?"

"Vì căn bản không có người sống nào đêm hôm khuya khoắt đi dạo nghĩa địa cả." Tạ Kỳ Liên cười híp mắt trả lời, "Hiện tại nhân thủ không đủ, không thể nào bố trí một nhân viên quản lý cho mỗi cửa, thế nên tôi tạm thời quy định với bọn họ, nếu cần phải đi, chỉ có thể đi vào ban đêm, sau đó mở cửa lâm thời ở nghĩa địa nửa đêm không có sống người nấn ná lại."

Tần Phong gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, từ chỗ ngồi quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm mặt với một con cương thi há hốc mồm chết không nhắm mắt.

"... Bộ cậu rảnh lắm hay sao mà mang di vật văn hóa ra ngoài vậy?" Tần Phong đỡ trán. Con cương thi mộ cổ này tắm nắng xong đã ngoan hơn nhiều, không còn là cương thi ngốc đầu óc mơ hồ chỉ muốn tập kích người sống ăn não nữa, nhưng vẫn cần Địa Phủ quản giáo.

Nghe thấy hai chữ di vật, cương thi sợ đến mức ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu.

"Tôi có một phỏng đoán." Tạ Kỳ Liên không có giỡn, nghiêm túc trả lời, "Mượn cậu ta dùng một lát, nghiệm chứng thử xem."

Tần Phong ngẫm một hồi, hạ xuống một kết giới, lớp khói đen che con cương thi ngồi đằng sau lại, anh giơ tay lên đè vào vô-lăng, cường thế tông về phía cái cây ở ven đường, Tạ Kỳ Liên sững sờ, vội vàng phanh xe.

Xe đỗ lại dưới tàng cây, Tạ Kỳ Liên lộ ra vẻ khó hiểu: "Anh làm gì vậy?"

Tần Phong xịu mặt, biểu tình có chút âm u, nhìn thẳng Tạ Kỳ Liên, khí tràng đột nhiên mạnh đến mức khiến nguời nhũn chân, Tạ Kỳ Liên cũng theo bản năng co rúm lại một cái: "Anh —— làm sao vậy?"

"Cậu làm sao vậy?" Tần Phong hỏi ngược lại, "Cũng đổi nghề làm diễn viên à, Bạch tướng quân?"

Tạ Kỳ Liên nghe được câu này, nhiệt độ không khí bỗng nhiên giảm xuống, xe này là xe thật, mắt thấy cửa sổ xe phủ lên một lớp sương trắng giữa đêm hè. Cậu cúi đầu, sương trắng tĩnh mịch quấn vòng quanh người cậu rồi phụt ra, Tạ Kỳ Liên giữa lớp sương trắng lộ ra chân thân, lụa mỏng trắng thuần làm bật lên mái tóc dài màu mực, khiến người rất muốn vươn tay sờ sợi tóc mềm mại ấy.

Tần Phong đích xác cũng làm như vậy.

"Cậu nhìn tôi này." Tần Phong thoáng dùng sức giật mái tóc dài của Tạ Kỳ Liên.

Nửa ngày sau, Tạ Kỳ Liên chậm rãi ngẩng lên, đáy mắt đen kịt của cậu lẫn vào máu màu sền sệt trong Vô Gian Luyện Ngục, không nói lời nào, im lặng nhìn Tần Phong.

Tần Phong thở dài một tiếng, thò tay qua, ôm lấy cậu.

"Được rồi, lúc đang giận thì đừng có vờ cười với tôi." Tần Phong đỡ đầu cậu kề vào vai mình, "Cộng tác của cậu anh minh thần võ, được người xưng là máy phát hiện nói dối hình người, cách điện thoại tôi nhìn không ra, ở ngay trước mặt cậu còn nói dối ra vẻ với tôi, cậu lừa được tôi chắc?"

Bàn tay lạnh như băng giơ lên, ôm lấy tấm lưng rộng rãi sau lưng Tần Phong, móng tay sắc nhọn nguy hiểm kề sát giữa lưng anh.

Tạ Kỳ Liên nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, khôi phục lại thành màu đen thâm thúy.

Cậu thấp giọng nói: "Kẻ... phản bội đó."

"Đã bị cậu làm thịt rồi, đừng giận." Tần Phong ôn nhu nói, "Tôi chỉ sợ cậu giận, mới muốn giấu cậu, nhưng cậu quá lợi hại, chúng tôi giấu không được."

"Cậu ta đã làm Hắc Vô Thường mấy trăm năm, ở trước khi xảy ra chuyện tôi quá tín nhiệm cậu ta, khó nói chắc cậu ta còn làm chuyện gì mờ ám mà tôi không biết." Tạ Kỳ Liên dựa vào vai Tần Phong, chậm rãi nói, "Cậu ta từng là Vô Thường chức quyền ngang tôi, thực lực không yếu, chỉ là bị đế vương dương gian lợi dụng, mà tên đó lại muốn cầu trường sinh... Thế nên nói không chừng năm đó bọn họ còn để lại chuẩn bị gì ở sau, lỡ đâu tích lũy đến ngày giờ này mới bạo phát, cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì đâu."

Hơn nữa... phỏng đoán của Tạ Kỳ Liên đối với dương khí nơi này, cũng có liên quan với nó.

"Vậy cũng không sợ, Lão A am hiểu xử lý chuyện lớn nhất." Tần Phong ôm cậu, vỗ nhẹ lưng Tạ Kỳ Liên, "Hơn nữa, đối với tôi mà nói hiện tại chuyện lớn nhất chính là cậu."

Tạ Kỳ Liên trong lòng yên tĩnh dịu ngoan nằm tựa vào người anh, hệt như cảnh tượng Vô Gian Luyện Ngục vừa nãy lóe qua chỉ là giả, mặt trăng từ đường chân trời chậm rãi trèo lên giữa bầu trời, Tạ Kỳ Liên mới nói một câu thật khẽ:

"Anh sẽ không phản bội tôi."

Tần Phong không dùng ngôn ngữ để trả lời, anh chỉ cúi đầu, khẽ hôn Tạ Kỳ Liên.

"Đi thôi, tôi lái xe." Tần Phong nói.

Anh lái xe về tới khách sạn đoàn phim ở lại, khoảng cách ngày càng gần, dương khí lại càng nồng, dù cho hiện tại đã gần nửa đêm, dương khí xung quanh vẫn sung túc không thua gì giữa trưa 12 giờ, cùng là âm hồn Tạ Kỳ Liên khẽ nhúc nhích lông mày, cảm nhận được cảm giác khó chịu y như Tần Phong.

Cậu không có vào khách sạn, mà là bảo Tần Phong đỗ xe ở bãi đất trống phía sau khách sạn, Tạ Kỳ Liên không xuống xe, xóa bỏ kết giới sương đen che chắn phía sau xong, liền cùng Tần Phong quay lại nhìn chằm chằm di vật văn hóa.

Cương thi bị hai Vô Thường từng hành hung mình nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ đến mức run lẩy bẩy.

"Đừng nhúc nhích!" Tần Phong khẽ quát.

Cương thi lập tức cứng đơ như đá, Tạ Kỳ Liên rút một cái quạt giấy ra, vén tóc má của cương thi lên: "Đang dài ra."

"Khảo cổ đã phát hiện, thi thể ở sau khi chôn cất, tóc tai và móng tay có thể tiếp tục dài ra." Tần Phong giơ tay lên ước lượng giữa không trung, "Nhưng không dài nhanh như vậy được —— hơn nữa, cậu có cảm thấy đồng chí di vật văn hóa hình như là đang được đắp một lớp mặt nạ làm trắng đặc trị không, cậu ta nhạt đi rất nhanh?"

Con cương thi mộ cổ này ở trước khi thi biến có làn da màu nâu của xác ướp, bề ngoài tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu casting cơ bản của phim kinh dị, nhìn còn đáng sợ hơn cả khô lâu thây khô, nhưng bọn họ ngồi trong xe nửa giờ, làn da có màu sắc đáng sợ của xác ướp này rõ ràng đã nhạt hơn vừa nãy mấy tông, gần như là biến thành màu vàng sẫm rồi.

Mặt của cương thi cũng bắt đầu có lại hình người, ngũ quan trở nên đoan chính.

"Cậu ta đang khôi phục sinh cơ?" Tần Phong kinh ngạc không thôi.

Tạ Kỳ Liên móc một cái điện thoại đập đá trong túi ra, đưa cho di vật văn hóa: "Cầm, hiện