Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆65, Đóng phim?
Tần Phong liếc Tạ Kỳ Liên một cái, ngoan ngoãn ra cửa, nhưng anh không có tới giám sát vụ án của Mưu Tư Dương, mà là tới Địa Phủ.
Công ty của anh sớm đã khác rồi, nhân viên bình thường mặc dù không biết gì về chân tướng, nhưng... công ty này hiện tại đâu phải chỉ có nhân viên bình thường.
Đới Mộng Viện cầm một xấp thẻ lương, lần lượt phát cho các Bất Lương Nhân mặc đồng phục bảo an màu đen xếp hàng trước mặt.
Dù sao cũng là đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp của cơ quan cổ đại, cho dù mặc đồng phục bảo an cũng nhìn không giống bảo an, hệt như đội ngũ vai chính ngụy trang ẩn náu trong bom tấn 007 vậy.
Chỉ tiếc nhóm khốc ca này ngày đầu tiên tới điểm danh, đã biểu diễn trọn bộ Trai quê lên phố.
"Cái này là thẻ lương, về sau lương căn bản được quyết toán theo tháng, làm nhiệm vụ có trích phần trăm thêm vào, tỉ lệ đã viết trong hợp đồng... Cái gì? Không đọc được chữ giản thể?" Đới Mộng Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cả ngàn năm nay đều làm gì vậy, nằm trong quan tài ngâm nước nổi mốc à?"
Bất Lương Nhân bị nữ quân nhân đương đại rống cho run lên, tập thể lùi về sau nửa bước, thấp thỏm giơ tay lên trả lời: "Báo, báo cáo trưởng quan, chúng tôi vẫn luôn... đi... khắp thế gian tìm bãi tha ma, bắt... bắt ác quỷ ác linh, cho tướng quân ăn..."
Có phải là ác quỷ ác linh hay không cũng không phải là Bất Lương Nhân định đoạt, mà là quỷ đại quan nói là ai thì là ai, Bất Lương Nhân chỉ biết ngốc nghếch chấp hành, vì thế Đới Mộng Viện trợn trắng: "... Tội nghiệt không nhẹ, phỏng chừng phải làm không công mấy trăm năm."
Cuối cùng Bất Lương Nhân thông qua sát hạch, đồng thời có tâm nguyện trở thành âm binh chuộc tội có mười lăm người, bọn họ đều ký khế ước, chức trách ở Địa Phủ là lao động nghĩa vụ để chuộc tội, tự nhiên là chẳng có đồng tiền công nào —— Phương Hiểu Niên tuy rằng thường nói kháy Thiên Đạo không biết cái gì là ngũ hiểm nhất kim, nhưng tiền lương mỗi tháng tích góp vẫn có thể mua được một ngôi nhà compound ở trung tâm thành phố Phong Đô, đáng tiếc Bất Lương Nhân cả cái này cũng không có được.
Thoát khỏi ác quỷ khống chế, các Bất Lương Nhân bắt đầu hồ đồ hiểu được: Hóa ra thời đại khác rồi, cuộc sống của mọi người đều tốt như vậy, có tiền có thể mua được nhiều sản phẩm mới mẻ như thế.
Suy xét tới việc ném nhóm âm binh nghèo đến uống gió, mười năm không thay nổi một bộ đồ này ra ngoài làm việc sẽ rất mất mặt Địa Phủ, cuối cùng mọi người tính toán một chút, liền điều Bất Lương Nhân tới làm việc cho Tần Phong và tân Thành Hoàng Đới Mộng Viện, thường ngày Địa Phủ không cần âm binh, Bất Lương Nhân sẽ ở lại dương gian làm binh cho phủ Thành Hoàng.
Nếu là có tội, vậy quanh năm không có kỳ nghỉ, ở đâu cần thì chạy tới đó, không được chọn lựa, không được xin nghỉ, lương chỉ có một phần ba so với âm sai bình thường, tháng đầu tiên dự chi trước, để các Bất Lương Nhân mua sắm vật dụng hàng ngày, dù cho chỉ có thể lấy được chút tiền lương đáng thương đó, các Bất Lương Nhân lần đầu tiên nhìn thấy tiền và vật dụng hàng ngày vẫn đổ xuống những giọt nước mắt kích động, tam quỳ chín bái Tần Phong, đứng lên rồi trực tiếp bị Giang Thận giải đi viết kiểm điểm.
Kiểm điểm là thứ tốt, viết xong tinh thần của quỷ cũng thay đổi, bước chân mang gió, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi người hận không thể ngửa đầu đụng lưng, chỉ sợ góc độ cúi của mình bất cẩn quá lớn, bị tưởng là hành đại lễ phong kiến, bị chộp đi viết kiểm điểm tiếp.
Nhóm mười lăm người Bất Lương Nhân này, chia nhau ẩn núp bên ngoài phòng tiếp khách của công ty.
Mưu Tư Dương ở trong phòng tiếp khách tự nhiên là căng thẳng bất an đến mất ngủ, nhưng tầm mười giờ trời vừa sập tối, Mưu Tư Dương lướt weibo cảm giác mí mắt ngày càng nặng, nghi hoặc chỉ chợt lóe lên trong lòng, rất nhanh đã không suy nghĩ được gì nữa, lồm cồm chạy về giường, chạy được một nửa thì mềm oặt ngã xuống thảm trải sàn, mơ màng thiếp đi.
"Chuẩn bị vào chỗ!"
Bất Lương Nhân —— giờ là đội bảo tiêu, đội trưởng là quỷ mặt xanh dẫn đội ban đầu, cũng không biết Đới Mộng Viện xài đồ trang điểm hiệu nào nữa, make up hắn thành một tiểu ca đẹp trai da dẻ hồng hào dương quang khỏe mạnh, bảng tên trên ngực viết——
"Hạnh phúc bình an mãi đi cùng, bảo tiêu đặc chủng bậc một: Phòng Tử Khiêm"
Bảo tiêu Bất Lương Nhân mỗi người cầm một thanh trường đao, khá giống với mạch đao của Tần Phong, nhưng ngắn hơn chút là Đường đao cận chiến, động tác rút khỏi vỏ chỉnh tề như một, có đủ khí thế, chỉ tiếc trên eo đeo thêm trang bị tiêu chuẩn của bảo tiêu ca đêm —— đèn pin cầm tay, khiến cho khí thế giảm đi rất nhiều.
Nhưng nó không phải là đèn pin cầm tay bình thường, Bất Lương Nhân cũng không phải bảo tiêu bình thường ở dương gian, nó là pháp khí đặc chế của Địa Phủ, ánh đèn bật lên có thể chiếu sáng hai giới âm dương, dưới ánh đèn này vô hình đều sẽ hiện hình, ngụy trang cũng sẽ hoàn nguyên, là trang bị kiểu mới cực kỳ hữu hiệu.
Bất Lương Nhân xuất thân quân lữ rất dễ huấn luyện, Đới Mộng Viện dạy bọn họ làm sao dùng đèn pin, thế là các Bất Lương Nhân cao lớn uy mãnh này một tay nắm Đường đao, một tay... móc đèn pin ra, dùng tư thế tiêu chuẩn của cụ già trông cửa, bắt đầu rọi xung quanh.
Trong không gian một màu đen kịt, đèn pin đặc chế có được sức mạnh U Minh cũng không thể rọi sáng, sau khi Mưu Tư Dương khó hiểu thiếp đi, cả công ty chìm vào bóng tối, ánh đèn rõ ràng sáng ngời, nhưng xung quanh lại mơ hồ, chẳng thể thấy rõ gì cả, giống như Mưu Tư Dương mang theo một cái lỗ đen bên cạnh, có thể nuốt hết ánh sáng vậy.
Đèn pin rọi tới rọi lui, ngoại trừ đánh khuôn mặt đã được make up của đội trưởng nhà mình về màu xanh ban đầu ra, không rọi được bất cứ thứ gì ẩn núp cả.
"Tìm lại!"
Phòng Tử Khiêm bị mệnh lệnh trong tai nghe của Đới Mộng Viện giật nảy lên, phản xạ quơ đao với không khí, sau đó lộ ra vẻ lúng túng, khuôn mặt ửng lên một cụm xanh đậm —— quỷ mặt xanh đỏ mặt tự nhiên chỉ có thể biến thành màu này.
"Đừng có ngạc nhiên, anh phải làm quen với tai nghe và bộ đàm, chiến sĩ ưu tú thời hiện đại cần phải học được cách làm việc của thời đại thông tin." Đới Mộng Viện răn dạy.
"Dạ!" Bất Lương Nhân đứng nghiêm, hiển nhiên đã xem Đới Mộng Viện là nữ tướng quân như Lương Hồng Ngọc*, lời cô nói tự nhiên là quân lệnh, là khuôn vàng thước ngọc, nhất định phải tuân thủ, cũng nghiêm túc học tập nữ tướng quân.
Bọn họ truy tìm điểm đáng nghi giữa màn tối kỳ lạ phủ quanh công ty, nửa ngày không thu hoạch được gì, chợt bỗng nhiên, trong phòng tiếp khách vang lên một tiếng oành kỳ quái.
"Không đúng, kẻ địch không ra tay từ bên ngoài!" Một đội viên lập tức phán đoán.
"Vào phòng!" Phòng Tử Khiêm quát lên, hắn dẫn các Bất Lương Nhân tông cửa vào phòng, giơ tay lên một đao bổ xuống.
Dưới nền đất trong phòng, Mưu Tư Dương nằm đó bất tỉnh, mà Bất Lương Nhân vừa vào cửa đã giật thót tim —— vị vọt vào nhanh nhất trong đội bọn họ bổ hụt đao, hiện đang đối diện với một con Kỳ Lân khổng lồ, toàn thân Kỳ Lân có màu xanh ngọc ôn hòa, không giống như vật còn sống, nhưng động tác rất sống động, đang cực kỳ ghét bỏ trừng Bất Lương Nhân, đồng thời ra hiệu cho bọn họ nhìn dưới chân nó ——
Kỳ Lân còn nhanh hơn Bất Lương Nhân, dưới vuốt của nó đè chặt một vật thể hình người có màu trắng bệch.
Phòng Tử Khiêm một đao chọc thủng bóng người Kỳ Lân đè lại, nghi hoặc: "Là giấy?"
"Sếp ơi, cậu ta hình như không có hơi thở!" Một đội viên kinh ngạc thốt lên.
Phòng Tử Khiêm nhìn về phía Mưu Tư Dương, Mưu Tư Dương ngủ rất say, không hề giãy dụa, tay chân lại co giật, sắc mặt tím đỏ, hiển nhiên là phản xạ sinh lý do bị nghẹt thở.
"Lật cậu ta lại!"
Hai đội viên Bất Lương Nhân lập tức chạy tới, một trái một phải nắm lấy phần lưng của Mưu Tư Dương lật lại, chỉ thấy một vật thể hình người cũng trắng bệch khác, không khác gì người thật đang kề sát sau lưng cậu ta, mỏng manh như một tờ giấy, như là lúc Mưu Tư Dương nằm xuống đã đè lên một cái standee hình người vậy.
Hai tay của standee bóp cổ Mưu Tư Dương, vì là màu trắng, cùng màu với cổ áo sơ-mi, nên không ai thấy rõ được dưới ánh đèn mờ tối.
Kỳ Lân gầm nhẹ một tiếng, người giấy run rẩy.
Loạn đao của các Bất Lương Nhân xuất hiện, cắt cái standee hình người đó thành vô số tờ giấy, Mưu Tư Dương lúc này mới chậm rãi xụi xuống, sắc mặt từ từ khôi phục bình thường, chỉ có trên cổ để lại vết bóp hằn sâu.
Sau khi Bất Lương Nhân chém giấy xong Đới Mộng Viện bước vào, nắm lấy một sợi giấy vụn nhìn một hồi, lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Chỉ lo nhìn chằm chằm uy hiếp bên ngoài, chúng ta lại quên mất trên người Mưu Tư Dương." Cô nói.
Phòng Tử Khiêm tốt xấu cũng là tiểu đội trưởng, lập tức bắt kịp dòng suy nghĩ: "Ý ngài là, những mảnh giấy này từ ban ngày đã đi theo hậu sinh này tới đây, chỉ có trời tối rồi mới có thể sống lại giết người."
"Hẳn là đã sớm giấu trên người cậu ta." Đới Mộng Viện gật đầu, "Ban ngày âm khí không đủ, phép thuật không có hiệu lực, chúng ta cũng không để ý tới mấy mảnh giấy trên người cậu ta."
Các Bất Lương Nhân không hiểu gì nhiều về phép thuật khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hỏi Đới trưởng quan, đây là thứ gì?"
"Chờ chút." Đới Mộng Viện nói xong, lấy điện thoại ra, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, gọi video cho Tần Phong.
Tần Phong ở đầu kia hình như đang trong Phòng hồ sơ Địa Phủ, phán quan Triệu Thanh Ngôn đứng cạnh điều khiển trận pháp nào đó, Đới Mộng Viện chụp hình tờ giấy gửi cho Tần Phong xem.
"Đạo cụ thế thân thường thấy nhất, âm khí hoặc là linh lực vô thuộc tính đều có thể điều khiển, không thể bị ánh nắng chiếu vào, Kỳ Lân của cậu là linh thần của Ấn Thành Hoàng, thân mang linh lực tràn ngập sinh cơ của địa giới dương gian, khắc chế tuyệt đối với loại giấy thế thân này, nếu là âm sai đánh nhau với nó, ngược lại sẽ rất vướng tay vướng chân, có lẽ kẻ núp trong bóng tối ra tay cũng không ngờ rằng hiện tại vẫn còn có Thành Hoàng." Tần Phong chỉ vào Ngọc Kỳ Lân khổng lồ, lộ ra vẻ khen ngợi.
Đới Mộng Viện nghe được lời khen hiếm thấy của Lão A cũng rất vui vẻ, còn gãi cằm nó, khuôn mặt óng ánh sắc trắng của Kỳ Lân bỗng phớt lên hai cụm đỏ ửng, sau đó phụt một tiếng thu nhỏ lại chỉ còn cỡ ngón tay, ngồi trở về trên con dấu bạch ngọc trong tay Đới Mộng Viện, giả bộ là một món đồ cầm tay không biết động, nhưng vẫn nhịn không được cọ cái đầu nhỏ vào người cô.
Trên người các standee hình người bị Kỳ Lân bắt được toàn là dấu móng, sau khi Kỳ Lân rời đi, chỉ vùng vẫy một lát, đã nhanh chóng xì hơi thu nhỏ, biến về chừng bàn tay, nếu như trốn vào trong túi Mưu Tư Dương, chỉ có thể bị lầm là giấy note được tạo hình đặc biệt.
Tần Phong nhặt tờ giấy lên: "Vật thể hình người dễ thông linh, thế nên thường được sử dụng đi thay người làm phép chấp hành mệnh lệnh đơn giản. Mà người giấy lại càng thường thấy —— hiện đại vẫn có một số gia đình phô trương quá độ, sẽ đốt vàng mã người giấy những khi đi viếng mồ mả, giấy cắt theo hình đồng nam đồng nữ, đốt xuống dưới làm người hầu cho người nhà quá cố, thậm chí phòng quản lý của nghĩa trang cũng bán người giấy, tinh xảo hơn cái này nhiều, cái này —— có được hình người cơ bản, có thể chịu tải ý thức, nhưng vì quá đơn sơ, không thể nào chấp hành được mệnh lệnh phức tạp, được xem như là tài liệu thi pháp thường dùng nhất, giá cả thấp nhất."
"Nghĩa là có một tà tu dùng phép ám hại Mưu Tư Dương?" Đới Mộng Viện hỏi.
"Có lẽ." Tần Phong nhìn tờ giấy, "Cái này là tiện tay cắt, phối hợp với chút phép cùn rải đậu thành binh, hoàn toàn không có tính đặc biệt gì, không thể nhìn ra được kẻ điều khiển là ai."
"Nhưng đối phương không giết được Mưu Tư Dương, nhất định sẽ ra tay tiếp." Đới Mộng Viện nói, "Dù sao hàng giả đang hoạt động, nếu không mau chóng giết hàng thật, nhất định sẽ bại lộ."
"Điểm này không phải mấu chốt." Tần Phong xoay người nhìn Mưu Tư Dương đang mê man, "Mấu chốt là cậu ta vì sao lại dây vào thứ không nên dây? Không biết nguyên nhân, chúng ta vĩnh viễn không cứu được cậu ta."
"Chờ ngày mai Mưu Tư Dương tỉnh rồi, tôi sẽ hỏi tiếp." Đới Mộng Viện nói, "Lão A cậu làm việc tiếp đi."
Tần Phong gật đầu, cúp video, sắc mặt của phán quan Triệu Thanh Ngôn đứng sau lưng anh không được đẹp lắm, ngồi đối diện Triệu Thanh Ngôn còn có một phán quan khác, vị này là phán quan nhiều tuổi nhất đã nghỉ hưu của Địa Phủ, là do hiện tại chế độ luật pháp sửa đổi quá nhanh, Triệu Thanh Ngôn mới gia nhập dễ bắt kịp với nhịp phát triển của thời đại hơn các phán quan cũ, nên ông ta mới lui về Phòng hậu cần.
Vị phán quan này họ Dương, tuy rằng mặc sơ-mi hiện đại, nhung trên người lại có khí chất lão thần cương trực rất rõ ràng.
"Thầy Dương, thầy nhìn ra được không?" Tần Phong hỏi.
Sắc mặt của lão phán quan còn khó coi hơn cả Triệu Thanh Ngôn, trong tay ông ta có một vật thể không rõ màu đen, nó chính là mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế, trong mảnh vỡ này có một trận pháp rất nhỏ.
"Mảnh vỡ không phải vô cớ xuất thế, là pháp trận này kích hoạt nó." Dương lão phán quan run rẩy nói, "Tần đội trưởng, xin... xin ngài tuyệt đối đừng để Bạch tướng quân biết được, lão phu sẽ lau đi ngay."
Tần Phong không còn là lính mới không hiểu mô-tê gì của Địa Phủ nữa, anh hiện tại đã biết —— pháp khí đặc biêt này thuộc về Quỷ Tiên Địa Phủ, chỉ có Quỷ Tiên Địa Phủ mới có tư cách kích hoạt nó, bằng không rơi vào tay kẻ khác, bất luận tu vi của kẻ đó cao cỡ nào, nó cũng chỉ là một cục đá nặng trình trịch mà thôi.
Mà quyền hạn kích hoạt mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế, sau khi chính thần rời đi, thuộc về Vô Thường nắm giữ Địa Phủ.
Tần Phong đè thấp giọng ra lệnh: "Động tác nhanh lên, ngày mai Bạch tướng quân sẽ về Địa Phủ kiểm tra báo cáo tổng kết của mọi người, trước hết đừng để cậu ấy phát hiện."
"Dạ." Phán quan vội vàng đáp lại.
Ngày hôm sau, Mưu Tư Dương còn đang mê man, Tần Phong về nhà làm điểm tâm cho Tạ Kỳ Liên, người của showbiz trùng hợp lại gọi điện cho anh, lần này là phó đạo diễn của một đoàn phim thần tượng, Mưu Tư Dương gần đây có cảnh quay ở đoàn phim này.
Việc này thao tác cũng không khó, bản thân Tần Phong do từng làm bảo tiêu cho Bạch Liên Hoa đã hot lên một lần, đến nay trên mạng vẫn có thể search ra bức ảnh ngầu lòi anh mặc Tây trang đen đeo kính râm, thứ hai —— bản thân Bạch Liên Hoa, cộng thêm đạo diễn Yến của bộ phim tài liệu thần quái, cả hai người đều có cách liên lạc với Tần Phong, Tần Phong chỉ cần nói với bọn họ một tiếng, hai người họ sẽ bóng gió đủ điều, giúp anh chế tạo cơ hội.
Vì thế phó đạo diễn chọn vai của bộ phim thần tượng đó liền ký thử Tần Phong.
Mưu Tư Dương vốn dĩ có một buổi họp báo phim mới ở Hạ Thành, muốn mời Tần Phong làm bảo tiêu, nhưng người đại diện của cậu ta không làm việc đàng hoàng, lại muốn ký Tần Phong xuất đạo, không thành công được thì tức lên không thuê nữa, nhưng nó cũng cung cấp cho Tần Phong một dòng suy nghĩ mới —— con đường xuất đạo đóng phim là không thể nào, nhưng nếu trà trộn vào đoàn kịch hiện tại của Mưu Tư Dương, đóng một vai phụ lâm thời, chẳng những có thể quan sát Mưu Tư Dương được mấy ngày, còn có thể giao lưu với nhau từ khoảng cách gần, chẳng phải là tiện hơn làm bảo tiêu sao?
Cũng may vai phụ của phim thần tượng yêu đương không yêu cầu kỹ năng diễn xuất phải cao, bộ phim này tên là ( Thành phố mật ngọt điên rồ ), một câu chuyện tiêu chuẩn về Cinderella và tổng tài bá đạo.
Cinderella trong bộ phim này có được một tốp người theo đuổi là tổng tài bá đạo, Tần Phong được mời đi đóng một trong số đó, không có tình tiết quan trọng gì, chỉ là vai diễn được tạo ra nhằm thu thập đủ các kiểu soái ca mà thôi, đạo diễn nhìn trúng tạo hình "bảo tiêu lãnh khốc điển trai" cao lãnh lan truyền trên mạng cùng độ hot chưa tan hết của anh, thế nên Tần Phong nói chuyện điện thoại với phó đạo diễn xong, lập tức mua vé bay tới đoàn phim, xế chiều hôm đó make up casting, nhanh chóng lấy được hợp đồng, hơn nữa đoàn phim cũng không yêu cầu Tần Phong biết diễn, bản sắc biểu diễn là được —— lúc đó làm bảo tiêu cho lưu lượng đã có thể ngầu như vậy, thật lái siêu xe ăn diện thành tổng tài, không cần diễn, khí tràng tự nhiên đủ rồi.
Tạ Kỳ Liên vừa ăn trứng chiên Tần Phong làm, vừa nở nụ cười: "Xem ra không lâu sau tôi phải canh giờ xem phim thần tượng Lão A của chúng ta diễn rồi?"
"Cậu cứ cười tôi đi." Tần Phong giơ tay lên vỗ mặt cậu, "Được rồi, tôi đi ký hợp đồng với đoàn phim đây."
Tạ Kỳ Liên cắn trứng chiên, mắt đầy ý cười quơ tay với