Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 19: Nguyên tắc chính nghĩa




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆19, Nguyên tắc chính nghĩa

Không chờ yêu quỷ nghĩ rõ, Uyển Cầm đã cười đắc ý, quăng chiếc điện thoại lên không trung.

Kim quang lóe lên, như diễm dương đâm xuyên qua mây đen, ba chữ "Đang kết nối" màu vàng trải rộng khiến cho cả căn phòng trở nên xán lạn, còn chưa chờ bóng người trong ánh sáng tụ lại thành hình, một đao lôi đình vạn quân đã bổ xuống đầu yêu quỷ.

Yêu quỷ: "!"

Nó lập tức vung dây leo lên lăn sang bên cạnh, một sợi xúc tu quấn lấy Hoa Nguyên Xuân giơ ả lên làm tấm chắn, nữ đạo sĩ bị dọa đến khóc thét, thanh trường đao ở ngay khi bổ tới trước mặt ả đột nhiên tan thành ánh sao, rồi kế đó tụ lại thành hình ở sau lưng, vị Vô Thường mặc đồ đen mang theo thanh đao, trực tiếp xuyên qua người người sống, sau đó nắm chặt lấy mạch đao.

Cơ bắp trên cánh tay Tần Phong căng chặt rồi đột nhiên phát lực, một đao chặt đứt mấy sợi dây leo quấn lấy Hoa Nguyên Xuân!

Chất lỏng tung toé ra xung quanh, trong phòng toàn là tiếng gào của yêu quỷ, Uyển Cầm chắn trước mặt Nhạc Ưu Kỳ đã té xỉu hất chiếc khăn cô dâu của mình lên, cản chỗ chất lỏng ấy lại, khăn cô dâu bị ăn mòn loang lổ, ma nữ giơ tay ném nó tới cạnh Hoa Nguyên Xuân, dọa cho ả rít lên lần nữa.

Sắc mặt của Trương Nguyên Chân tái xanh: "Kết giới rõ ràng chưa phá, sao Vô Thường có thể tới nhanh như vậy được..."

Uyển Cầm nhặt điện thoại lên, trân trọng thổi đi lớp bụi: "Đơn giản thôi, báo cảnh sát không phải nên cung cấp địa chỉ chính xác à? Cho dù tôi không nói rõ được, đồng chí cảnh sát người ta cũng có quyền tra xem tín hiệu định vị của di động mà!"

Lấy quỷ lực của Uyển Cầm làm chỉ dẫn, không cần miễn cưỡng phá tan kết giới, một cái độn thuật là tới nơi rồi.

—— trừ gian diệt ác đều nhờ vào sự phối hợp của nhân dân.

Mạch đao chiêu nào chiêu nấy ép sát, yêu quỷ kinh ngạc với sức mạnh của tân nhậm Vô Thường, đành phải tóm lấy Hoa Nguyên Xuân miễn cưỡng chống đỡ, tà tu tuy là người sống, nhưng cũng sợ nghiệp hỏa trên Đao Trừ Tội, Hoa Nguyên Xuân bị ánh đao đảo qua nhiều lần, sắc mặt ngày càng u ám, rốt cục miệng phun máu tươi té xỉu.

Trương Nguyên Chân thấy thế xoay người bỏ chạy.

Cũng ngay lúc đó, cánh cửa bành một tiếng bị đá văng, Thường Bằng Viễn cầm súng xông vào: "Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!"

Trương Nguyên Chân kinh ngạc nửa giây, trở tay kết ấn, một con ác quỷ xuất hiện bên cạnh gã, là ông chủ tiệm đồ cổ bị người phe mình diệt khẩu trong vụ án tráo vàng lần trước, khi vụ án xảy ra âm sai tới câu hồn nhưng không tìm được, hóa ra là bị tà tu luyện thành Dịch Quỷ.

Thường Bằng Viễn đứng hơi gần bị âm khí chấn động, tứ chi như kết băng, ngón tay khấu vào cò súng không có cách nào gập lại được, Trương Nguyên Chân lộ ra vẻ cười nhạo, nhưng biến cố tới rất nhanh, phốc một tiếng —— trên gáy của Dịch Quỷ xuất hiện một lỗ đạn cháy đen, nó chậm rãi ngã xuống.

"Lily trâu bò! Súng của bà chị trừ tà được kìa!"

Tay súng bắn tỉa Đới Mộng Viện ở trên sân thượng tòa nhà bên đường cười bảo: "Đạn của Lão A ngon lành."

Tà đạo sĩ choáng váng, Thường Bằng Viễn lần thứ hai giơ súng lên, họng súng đen ngòm dí vào mi tâm của gã: "Không được nhúc nhích!"

Dịch Quỷ bị bắt, Trương Nguyên Chân quyết tâm liều mạng, từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ nện xuống đất, một luồng khói trắng bay ra từ trong bình, tụ thành bóng của một người phụ nữ.

Tà tu móc kiếm đồng tiền ra, gác lên cổ cô ta.

"Lùi lại!" Trương Nguyên Chân rống to, "Không phải tao sẽ khiến cô ta hóa thành tro bụi!"

Thường Bằng Viễn: "Tiên sư bố nhà mày, m* kiếp mày còn dám bắt con tin, phi, quỷ tin à!"

Hai cảnh sát hình sự này đều được Hắc Vô Thường tự mình điểm thiên mục lên mi tâm, tạm thời có thể thấy rõ hai giới âm dương, bị tà tu giam cầm chính là quỷ hồn của người bị hại Giang Vãn Hân trong vụ án này.

Thường Bằng Viễn chần chờ một lát, chậm rãi đè thấp nòng súng xuống: "Chuyện gì cũng từ từ nói. Đừng kích động!"

"Lùi lại!" Trương Nguyên Chân mừng thầm khôn xiết, nét mặt bừa bãi, "Bằng không tao giết con tin!"

—— may mà là cảnh sát, tà tu cười thầm, cảnh sát vĩnh viễn sẽ thỏa hiệp với sự an toàn của con tin.

"Đừng kích động!" Thường Bằng Viễn giơ tay lên, "Chúng ta có thể đàm phán!"

Tần Phong đang trong chiến đấu cũng thấy cảnh này, thừa dịp anh phân tâm, yêu quỷ lập tức hóa thành một cái bóng đen, liều mạng muốn trốn vào khe tường.

"Chạy à?" Tần Phong cười lạnh, dùng sức đâm đao vào vách tường, loáng thoáng nghe được một tiếng a rít lên, vách tường biến thành một tấm sắt bị đốt nóng, yêu quỷ bị đốt đến bốc khói xèo xèo.

Nó bắt đầu liều mạng muốn chạy, một ánh trắng sáng đột nhiên lóe lên giữa hư không, một cây trường côn màu trắng bạc vẽ ra ánh trăng tròn, bùm một tiếng nện yêu quỷ xuống đất.

Cành cây cháy đen của yêu quỷ dựng hết lên, điên cuồng quơ quào đánh về phía Tạ Kỳ Liên đột nhiên xuất hiện, Tần Phong thấy thế quát khẽ một tiếng, đổi thành hai tay cầm đao, tốc độ cực nhanh để lại một cái bóng như ảo ảnh giữa không trung.

Một lát sau Tạ Kỳ Liên thong dong đứng đó, cành cây xung quanh đứt gãy rơi lả tả xuống đất, lại không có một mẩu nào đụng tới cậu.

"Đừng nhúc nhích." Trường côn màu trắng bạc gần như đâm xuyên qua yêu quỷ, Bạch Vô Thường nắm trường côn lại ôn hòa cười bảo, "Tao biết mày có hóa thân bên ngoài, còn phải cảm ơn mày đã cung cấp loại gỗ nướng thịt thượng hạng này."

Tần Phong chống đao, thở hổn hển: "Cuối tuần này ăn thịt nướng nhé?"

Tạ Kỳ Liên: "Không phải anh nói với Giang Thận mình thèm à? Anh ta vì để bồi tội, đang tích cực dẫn đội lùng sục tiểu Bồ Tát yêu quỷ dùng để gửi thân bên ngoài đấy, lúc này phỏng chừng đã được bảy, tám bó rồi."

Yêu quỷ thử cảm ứng, hoảng sợ phát hiện nó thật sự mất đi hơn phân nửa chỗ gửi thân.

"Tuy rằng mày vì để bảo vệ chỗ gửi thân không bị tiết lộ, diệt khẩu xong còn giam cầm cả hồn phách." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Nhưng cảnh sát tra án đâu cần thẩm tra hồn phách, giờ lại không phải là 100 năm trước, cảnh sát hình sự thời hiện đại tra án thật sự lợi hại lắm đó."

Giang Thận chỉ cần xuyên vào văn phòng của Đội hình sự dạo một vòng, liếc trộm tiến triển của vụ án là được.

Mắt thấy yêu quỷ ngày thường hung hăng bại nhanh như thế, Hoa Nguyên Xuân lại nằm trong góc phòng miệng mũi đổ máu, không biết sống chết, Trương Nguyên Chân siết chặt hồn phách của Giang Vãn Hân: "Tránh ra, thả tao đi! Hai giới âm dương tụi mày đều không được đuổi theo tao, bằng không tao sẽ động thủ!"

Thường Bằng Viễn im lặng nhìn đội trưởng của mình, Tần Phong lại nhìn về phía hồn phách bị gã giam cầm.

Trương Nguyên Chân ngay lập tức cảm thấy không đúng, lại không kịp phản ứng, gã chỉ cảm thấy ngực mình đột nhiên rét lạnh, quỷ hồn trong lòng không biết lúc nào đã khôi phục tỉnh táo.

Giang Vãn Hân mặc bộ váy ngủ màu trắng cô đã mặc vào ngày gặp nạn, vết máu chậm rãi loang ra trên bụng, mãi đến khi toàn thân người phụ nữ đoan trang điệt lệ này nhuộm đầy máu, làn da trắng nõn biến thành xanh tím, hoen tử thi bò đầy trên gò má.

Giang Vãn Hân hóa thành ác quỷ cười khẽ: "Bác sĩ Trương, ông không phải nói cơ thể của tôi hồi phục rất tốt, hoàn toàn có thể bình an sinh nở sao?"

Trương Nguyên Chân sợ đến mức không dám nói nên lời, bộ móng dữ tợn của ma nữ dài chừng mười mấy cm, đang đâm vào ngực gã, chỉ cần dùng tí sức thôi, Trương Nguyên Chân đã cảm giác được có hơi lạnh xuyên qua lồng ngực, một quả tim bán trong suốt lại đỏ như máu bị ma nữ chậm rãi lôi ra ngoài.

Thường Bằng Viễn nhỏ giọng á đù một câu: "Cái này phải gọi Giang Móc Tim* đấy."

Ma nữ nắm lấy trái tim đang đập, dùng bộ móng đen kịt nhẹ nhàng vuốt ve.

Nó là trái tim của hồn thể, thân thể của Trương Nguyên Chân vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi quỷ thủ của cô siết lại từng chút rồi từng chút một, Trương Nguyên Chân cảm giác được nhịp tim đập của mình bắt đầu trở nên dị thường.

Quỷ thủ chỉ cần bóp nhẹ một cái, trái tim hồn thể của gã sẽ vỡ tan, sau đó cơ thể của gã sẽ chết vì suy tim y như ma nữ này.

"Ông giả dạng làm bác sĩ, nói bệnh tim bẩm sinh của tôi đã khỏi rồi." Giang Vãn Hân như một người bệnh bình thường đang dò hỏi bệnh tình của mình, nghi ngờ hỏi, "Vậy tại sao tôi sẽ bị suy tim?"

Anh Quỷ thượng đẳng nhất, là đứa bé chưa kịp chào đời thì người mẹ đã chết, đáng tiếc kỹ thuật chữa bệnh của hiện đại ngày càng phát triển, tình huống như vậy cũng ngày một thiếu, vì thế lũ tà tu bắt đầu chế tạo sự cố. Nhưng tà tu không thể động thủ giết người mẹ, vì làm vậy sẽ dễ bị Anh Quỷ ghi hận dẫn đến phản phệ, thế nên tà tu đánh ý tưởng lên người những người phụ nữ không thích hợp để sinh con.

Giang Vãn Hân là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng lại rất thích con nít, sau khi nghe được bác sĩ do Trương Nguyên Chân giả dạng thành nói cơ thể của mình khỏe mạnh không có gì đáng ngại, cô liền ra nước ngoài nộp đơn xin tinh trùng, mang theo sự mong đợi lập kế hoạch muốn cho bảo bối một tương lai tốt đẹp, sau đó sinh mệnh trẻ tuổi của cô đã đặt dấu chấm dứt ở khi đứa bé được năm tháng, chết vì cưỡng ép mang thai dẫn đến suy tim.

Hồn phách của cô ở ngay bên cạnh nhìn Hoa Nguyên Xuân tế luyện con mình thành Anh Quỷ, lại do không đủ trình độ, bất cẩn khiến Anh Quỷ mang theo thân thể bò ra khỏi bụng mình.

Lúc ấy cô mới nhìn rõ được âm mưu này.

Nếu không phải Uyển Cầm dùng ác mộng dọa sợ Nhạc Ưu Kỳ, dựa theo kế hoạch, Nhạc Ưu sẽ bị phép thuật của yêu quỷ mê hoặc, quấn quýt si mê bạn trai bạc tình lại không có kết quả, bị trường học phát hiện mang thai, nợ môn quá nhiều phải tạm nghỉ học, tuyệt vọng ôm cái thai tự sát.

Mặt của Giang Vãn Hân dính đầy máu tươi, chậm rãi lộ ra nụ cười vui sướng: "Bác sĩ Trương, ông không định cấp cứu cho mình à?"

Trương Nguyên Chân tuyệt vọng nhìn quả tim đập điên cuồng trong tay cô, thống khổ đè ngực lại, mồ hôi đổ như mưa.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay của Giang Vãn Hân.

Ma nữ hung ác ngẩng đầu lên, thấy được bộ đồng phục cảnh sát trên người Tần Phong, cô chậm rãi trợn tròn mắt, biểu tình có một chút dao động.

Nhưng lập tức cô cắn chặt răng: "Anh muốn bảo vệ tên súc sinh này à?"

Tần Phong: "Không, tôi đang bảo vệ cô. Gã ta là súc sinh, cô không phải."

Nữ quỷ không nhúc nhích, Tần Phong nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: "Cô là vô tội uổng mạng, nếu cô trả thù, lúc gã ta tới Âm Phủ có thể được xử nhẹ."

Anh dừng lại một lúc, rồi nói: "Rất, không đáng. Cô có thể làm cho đã tay lần này, nhưng cô cũng sẽ vì thế mà mang tội giết người, biến mình thành một kẻ sát nhân. Có thù báo thù, có oán báo oán, nghe thì rất đã đó, nhưng nó là lạm dụng tư hình, trút giận cá nhân, cô sẽ biến thành một kẻ giẫm lên trật tự."

Giang Vãn Hân nhìn quả tim trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm lên, Trương Nguyên Chân cầu xin mà nhìn Tần Phong, nhưng Tần Phong hoàn toàn không có động tác nào cả.

Anh yên tĩnh chờ.

Ước chừng là qua nửa phút, Giang Vãn Hân lộ ra vẻ căm ghét ném quả tim đó vào ngực Trương Nguyên Chân, Tà đạo sĩ lập tức uể oải ngã xuống đất, cả người run rẩy không bò dậy nổi.

Giang Vãn Hân nói: "Vậy tôi hi vọng lúc còn sống gã ta chịu hình một lần, chết rồi lại chịu thêm lần nữa."

Tần Phong kiên định gật đầu: "Đương nhiên, gã ta sẽ nhận được thẩm phán công chính."

Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi Tạ Kỳ Liên rung lên, một dòng chữ màu vàng nhạt bay ra:

"Nhiệm vụ dẫn hồn 190603-01

Thiện hồn Giang Vãn Hân

Công đức: 50

Người chấp hành: Tạ Kỳ Liên

Âm Dương Thủ Tự, Tứ Hải Thanh Minh"

—— ngay ở giây phút từ bỏ việc báo thù, chỉ số công đức của Giang Vãn Hân từ 49, nhảy lên 50.

Giang Vãn Hân mê man: "Tôi đã làm gì?"

Tạ Kỳ Liên cười: "Cô bảo vệ âm dương."

Lời giải thích của cảnh sát nghe chuyên nghiệp hơn, cậu ta nói: "Nguyên tắc chính nghĩa, khiến tội phạm nhận được kết cục nên có là chính nghĩa, thông qua phương pháp chính đáng để hắn nhận được trừng phạt, cũng là chính nghĩa, cảm ơn cô đã bảo vệ chính nghĩa."

Không chờ bọn họ nói hết, yêu quỷ bị Tạ Kỳ Liên áp chế bỗng nhiên hét lên:

"Ra vẻ đạo mạo, chính nghĩa, vậy chính nghĩa của tao ai tới cho tao?"

○ ○ ○

Lão A: Hôm nay cũng có bảo vệ tốt cộng tác, không để đồ vật bẩn thỉu chạm vào cậu ấy!

Tạ đại lão: Tuyệt vời, cuối tuần thưởng anh ăn thịt nướng!

...

*Giang Móc Tim (jiāng wān xīn) đồng âm với từ Giang Vãn Hân (jiāng wǎn xīn)