Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆104, Phiên ngoại: Bánh kem ngày giỗ (5)
Giang Thận tìm được Phương Hiểu Niên ở chỗ sân thể dục của ngôi trường tư lập quý tộc đó, cậu vẫn mặc đồng phục, giơ một cây dù đen to tướng ngồi giữa màn mưa tầm tã.
Từ lần trước ở ngôi trường cấp ba này gặp được cô Lâm có cái chết rất giống với cô Thu năm đó, phong ấn của Phương Hiểu Niên đã bắt đầu không ổn. Cô Lâm cũng bị một công tử ca nhà giàu nhìn trúng, nhưng bọn họ rất khác nhau, khác ở chỗ cô Lâm có bằng thiên sư cấp thấp, sau khi chết chủ động dạy hiệu trưởng cách giam giữ hồn phách của mình trong trường bảo vệ học sinh, đề phòng đại thiếu gia đó thông đồng với tà tu xằng bậy.
Giang Thận đứng trong bóng râm cách đó không xa, không có tùy tiện đi qua.
"Cô Lâm Lan ơi." Phương Hiểu Niên bung dù cho cô giáo, "Cô thật sự muốn đi trả thù à?"
Cô giáo mặc đầm vest trắng ôm một bộ đề toán lúc còn sống chưa kịp phát cho học sinh, chống cằm đờ đẫn.
Cô Lâm không nói lời nào, thế nên Phương Hiểu Niên phải tự nói tiếp: "Em không đề nghị cô làm như vậy. Xác thật, tà tu dựa theo chế độ của Địa Phủ đã bị tước đoạt dương thọ, nhưng tà tu cùng những kẻ cấu kết với tà tu ngoại trừ thủ phạm chính ra, như cô giáo giúp Khuất đại thiếu lừa cô tới nhà trọ cũng có tội, phó hiệu trưởng không màng lợi ích của học sinh kết bè kết cánh giúp đỡ cũng rất đáng giận, nhưng hiển nhiên, pháp luật dương gian sẽ không phán bọn họ tử hình, mặc dù đối với đương sự —— là cô, trong lòng cô có lẽ cảm thấy, bọn họ đều rất đáng chết."
Cô Lâm như là đang nghe, cũng như là không nghe, mà Phương Hiểu Niên hình như cũng không chỉ là nói cho mình cô.
Cậu nói: "Nhưng, nếu cô đi giết bọn họ, kẻ phạm tội sẽ biến thành cô, trên tay cô cũng có mạng người và máu tươi, nói thật, biến mình thành tội phạm giết người, thật sự không đáng đâu. Phán quyết tội danh của một người không nên dùng 'tôi cảm thấy' làm tiêu chuẩn, nếu mỗi người đều dùng cảm xúc và yêu ghét của mình để phán đoán, vậy thế giới này không phải lộn xộn cả à?"
Cô Lâm vẫn không nói gì, Phương Hiểu Niên bung dù cùng cô ngồi cạnh sân thể dục, cây dù đen to tướng che trên đầu, giống như một cái nấm khổng lồ. Mưa rất to, nhưng vẫn có không ít học sinh ham chơi không sợ bị ướt chơi đá banh, cô Lâm an tĩnh nhìn những học sinh này, bọn họ đã bị pháp thuật làm nhạt đi ký ức có ma, rất nhanh tiết tự học ma buổi tối ở ngôi trường này sẽ biến thành một câu chuyện ma bình thường ở trường, không có học sinh nào biết từng có một giáo viên ma bảo vệ bọn họ, đề phòng một đại thiếu gia dùng tà thuật đánh cắp những thứ nhìn không thấy trên người bọn họ như trí tuệ, vận khí vân vân.
Nhưng cô Lâm xác thật đã cứu bọn họ, công đức không thể để phàm nhân biết này, Thiên Đạo ghi nhớ.
"Thế nên em quấn lấy cô cả ngày, là sợ cô luẩn quẩn trong lòng đi giết người, chôn vùi công đức của mình à?" Cô Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Hiểu Niên, dọa cậu sợ tới mức giật thót tim.
"Sáng nay em thấy cô tới toà án thẩm vấn." Phương Hiểu Niên gật đầu.
"Toà án thẩm phán không sai. Hơn nữa em không cảm thấy, so với cô, sát khí trên người em còn nặng hơn, còn giống kẻ muốn giết người hơn à?" Cô Lâm đẩy... tròng mắt, lúc cô bị Khuất thiếu và tà tu giết chết, hiệu trưởng Lý ăn cắp một phần tứ chi trên người cô mang về thi pháp làm thành hủ cốt, trong đó có tròng mắt, thế nên cô giáo xinh đẹp này, thường phải đẩy tròng mắt tìm về được, bằng không sẽ rớt ra.
Cô Lâm phát hiện cô đẩy tròng mắt, tiểu âm sai bên cạnh sẽ sợ đến run lên.
"Lá gan của em nhỏ như vậy cũng có thể làm âm sai à?" Cô Lâm khi dễ cậu một hồi, nhịn không được hỏi.
"Lá gan có thể luyện mà." Phương Hiểu Niên kiên định trả lời.
Cô Lâm nhìn cậu, âm sai trẻ tuổi chết ở năm vừa tròn 18, thế nên khuôn mặt của cậu vĩnh viễn ngây ngô non nớt, nhưng cô Lâm bỗng nhiên nhận ra được, chân chính dũng cảm không phải là không sợ gì cả, mà là trong lòng có sợ, lại vẫn mang theo sự sợ hãi, xông lên phía trước.
Lệ quỷ cũng phân chủng loại, Phương Hiểu Niên là lệ quỷ chuyển hóa từ tử thù, loại lệ quỷ này sẽ bị oán khí uổng mạng điều khiển, biến bọn họ thành một cỗ máy không có lý trí, chỉ biết giết chóc báo thù, thù hận trong lòng sẽ dần dần phóng đại theo việc giết người, ban đầu bọn họ sẽ giết hung thủ hại mình, sau đó sẽ giết người nhà, bạn bè của hung thủ, cuối cùng, chẳng sợ không hề có liên quan gì, chỉ cần lệ quỷ cảm thấy bạn có khuynh hướng giống với hung thủ, cũng sẽ coi bạn là đối tượng báo thù.
Nhưng mang theo khát vọng đối với báo thù và máu tươi này, Phương Hiểu Niên lại làm âm sai bảo vệ trật tự âm dương suốt mười năm.
Cậu rất cố gắng luyện tập pháp thuật, đi theo Giang Thận câu hồn, dẫn hồn, mặc dù có lần bất cẩn cùng Thiên Đạo bị lừa, mơ mơ màng màng bắt một Lão Đại về cho mình, nhưng tổng thể mà nói, cậu là một âm sai tốt, hoặc là một âm sai tốt đang trưởng thành.
Thế nên cô Lâm khẽ thở dài, sờ đầu Phương Hiểu Niên: "Em là một học sinh rất giỏi, đừng nói cô nữa, em có đi xem mộ của mình chưa?"
Phương Hiểu Niên sửng sốt, thành thật lắc đầu: "Không có, anh Giang gạt em nói em là giải đề bị đột tử, kỳ thật em đâu có ngu, em làm âm sai chưa được hai tháng đã đoán được em không phải chết như thế rồi —— nào có ai giải đề bị đột tử tích góp đủ công đức làm âm sai chứ, nhưng anh Giang hình như rất lo lắng cho em, nên em không gặng hỏi, cũng chưa từng tới mộ của mình xem."
Giang Thận sợ chuyện cũ năm đó sẽ kích phát hung tính của lệ quỷ, cũng sợ Phương Hiểu Niên biết rồi sẽ đau khổ.
"Kỳ thật cô cảm thấy em nên đi xem." Cô Lâm chớp mắt, không biết là muốn làm ra vẻ mặt giảo hoạt, hay chỉ là đơn thuần phòng ngừa tròng mắt của mình rớt ra, cô nói, "Cô nghe nói hôm nay là ngày giỗ của em, lỡ đâu có người đốt đồ cúng cho em, em không muốn đi lấy thật à?"
"Hự, em đã chết rồi, còn có người đốt đồ cúng cho em à?" Phương Hiểu Niên chần chừ, "Không... không thể nào..."
.
.
.
Nghĩa địa công cộng Phượng Hoàng ở phía Nam Hạ Thành.
Mưa vẫn không dứt, nhưng có rất nhiều người tới nghĩa địa công cộng.
Có tinh anh thương trường Tây trang giày da, có bậc thầy kỹ thuật vội vã qua lại, cũng có tác gia ăn diện cực kỳ trạch, công chức thoạt nhìn bình thường, đầu bếp nhà hàng đeo tạp dề...
Nhóm người thoạt nhìn muôn hình muôn vẻ không ai giống nhau này lại là người quen, bọn họ hỏi han nhau mấy câu ngắn gọn, sau đó xếp hàng, đặt hoa tươi trước một ngôi mộ.
Bó hoa trong tay mỗi người đều có 52 đóa, hiện diện ở đây có hơn bốn mươi người, có mấy người trong tay ôm hai bó, nói là xxx không tới được nhờ đưa giùm, một ngôi mộ nhỏ bị biển hoa nhấn chìm.
Người ăn diện rất giống đầu bếp lẩm bẩm mắng thời tiết một câu, anh ta lái một chiếc minibus tới, hai người trẻ tuổi bước xuống xe hẳn là học đồ của anh ta, tay bê một cái bánh sinh nhật chừng mười tầng. Đầu bếp lại mắng to một câu ghét nhất trời mưa, sau đó mọi người đi qua, dùng dù che cho bánh kem, cố gắng bê nó tới trước đống hoa.
Bọn họ đốt 31 cây đèn cầy màu trắng xung quanh bánh.
Trên tầng cao nhất, dùng sốt chocolate màu đen viết:
"Chúc bạn Phương Hiểu Niên, sinh nhật 31 tuổi vui vẻ!"
Ngọn nến lay mạnh, như là có ai đó đang phồng má lên thổi, muốn thổi tắt ngọn nến, sau đó ước nguyện.
.
.
.
Đây là lần đầu tiên Phương Hiểu Niên ăn sinh nhật sau khi chết.
Đương nhiên cũng là ngày giỗ.
Bánh kem bị bê về Địa Phủ, tập thể âm sai bu quanh cái bánh xa hoa ấy, Giang Thận cầm một tuýp kem dâu, dùng tư thế viết chữ trâm hoa, ghi chú thêm chữ (ngày giỗ) dưới hai chữ sinh nhật trên bánh kem.
Mặc kệ là sống hay chết, đều là kết quả tất nhiên trong sự tuần hoàn của thiên địa vạn vật, không cần sợ hãi, không cần trốn tránh, không bằng ăn miếng bánh kem chúc mừng đi.
Hắc Bạch Vô Thường cũng cầm một miếng bánh kem đứng ở đằng xa, không chen vào cùng với nhóm âm sai, hai người họ nếu mò qua đó, toàn thể âm sai sẽ phản xạ có điều kiện đứng thế quân đội. Cho nên không ai nghe được đối thoại của bọn họ cả.
"Mẫu bánh kem này không tệ, bánh cưới của chúng ta có nên đặt mẫu này không?"
"Mười tầng à? Phô trương quá rồi!"
"Lão A ơi, mấy ngàn năm mới kết hôn một lần, còn không cho tôi phô trương tí hả?"
"Kỳ thật, không ai quy định cả đời chỉ có thể tổ chức một hôn lễ cả, nếu cậu thích, chúng ta có thể tròn mười năm làm một lần, tròn hai mươi năm lại làm một lần... Dù sao chỉ cần đối tượng không đổi là được."
—— cái này rõ ràng còn phô trương lãng phí hơn bánh kem mười tầng nhiều, Tạ Kỳ Liên chậc một tiếng, túm lấy cổ tay Tần Phong, há miệng cắn miếng bánh kem trên tay anh.
Tần Phong vươn ngón tay ra lau chỗ bơ dính ở khóe miệng Tạ Kỳ Liên, bỏ vào miệng mình nhấm nháp: "Ngọt quá."
Sau đó Tạ Kỳ Liên trực tiếp ném cả miếng bánh kem lên mặt Tần Phong.
Có Lão Đại đi đầu, bánh kem mười tầng có đất dùng võ rồi, ăn không hết để bánh cũ? Không sao, đắp mặt!
Chờ Phương Hiểu Niên chật vật thoát khỏi bữa tiệc sinh nhật, cậu đã thành một âm sai bơ, cả Lão A xụ mặt cuồng tăng cường huấn luyện cũng bị thuộc hạ to gan lớn mật nện một miếng bánh lên ngực, thân là vai chính, còn là linh vật Phương Hiểu Niên đương nhiên trốn không thoát vận mệnh bị bơ bao phủ.
"Anh Giang!!!" Phương Hiểu Niên liếc mắt đã thấy được Giang Thận, kinh hỉ hô lên, "Mau dẫn em chạy!"
Một nhóm âm sai như lang như hổ giơ bánh kem điên cuồng dí theo, sức chiến đấu mạnh nhất là Gothic ngự tỷ từng tên Lisa, sau bị Lão A cưỡng chế đổi thành Lý Toa trong tiếng Trung, giẫm một đôi giày cao gót 10cm còn có thể phi như bay, Giang Thận thấy thế khiêng Phương Hiểu Niên lên xoay người bỏ chạy, Cẩm Y Vệ nhảy nóc trèo tường, giỏi nhất khinh công, chỉ chớp mắt đã cắt được truy binh.
Lý Toa ở đằng sau dùng tiếng Trung Quốc đã cực kỳ tiêu chuẩn hô: "Giang Thận —— chơi xấu thế —— khó được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật mà, anh thả Tiểu Niên Thú ra cho mọi người vui vẻ tí thì có sao đâu, có cần chạy nhanh như vậy không —— cẩn thận nhà cũ cháy thành tro!"
Phương Hiểu Niên nằm trên vai Giang Thận cười hì hì: "Anh Giang à, sao trên người anh sạch sẽ quá vậy."
Giang Thận thành thật: "Anh giả vờ có nhiệm vụ Lão A phát, chuồn ra ngoài một lát."
"Ồ, vậy à——"
Bụp!
Phương Hiểu Niên không biết móc đâu ra một miếng bánh kem to chà bá, bụp một cái vào mặt Giang Thận, dính hết lên mắt, nếu không phải Giang Thận thắng kịp, đã đâm đầu vào hoàng tuyền rồi.
"Ha ha ha ha ha ha——" Phương Hiểu Niên nhảy xuống đất, càn rỡ cười to.
Giang Thận mặt không cảm xúc lau sạch bơ trên mặt, trừng Phương Hiểu Niên.
Phương Hiểu Niên cười trong chốc lát, ngồi xuống mặt cỏ, lăn một cái, cọ hết bơ trên người xuống đất. Giang Thận yên lặng nhìn cậu chằm chằm, một lát sau, bước tới cạnh cậu, cũng nằm xuống.
Phong ấn đã hoàn toàn vỡ vụn, nhưng Phương Hiểu Niên hình như vẫn là Phương Hiểu Niên, miệng ngậm một cọng bắt chước động tác hút thuốc, cậu không biết hút, chỉ có thể phản nghịch ngậm cọng cỏ đó giả bộ mình đang hút một cách rất ngầu thôi.
"Em có muốn biết người nhà Chương Đức Kim về sau như thế nào không?" Giang Thận hỏi cậu.
"NO!" Phương Hiểu Niên chơi ngầu giơ một ngón tay lắc lắc, "Bọn họ là thứ gì, cần phải để ý à, có thời gian rảnh ấy chi bằng đi ăn một miếng bánh kem! Anh Giang thật là ngoan nhân (tàn nhẫn), không, lang nhân (ma sói)! Em và anh cộng tác mười năm rồi, mười năm nay cả một miếng bánh kem anh cũng không cho em ăn, tàn nhẫn độc ác!"
Giang Thận nhấp miệng, không nói nữa.
Mười năm, người anh cả của Chương Đức Kim sớm đã tới toà án tự thú, gánh tội bao che, sau khi xử phạt kết thúc, cùng người anh thứ của gã quyên tiền xây dựng tiểu học Hy Vọng, giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó và cô nhi vào đại học, mà người mẹ cưng chiều gã quá độ đó do bất mãn với hành vi tự thú của con cả, bi phẫn đan xen dẫn tới tắc mạch não, nằm trên giường hai năm rồi mất. Triệu Thanh Ngôn giúp Giang Thận đi cửa sau, nói với anh cụ Chương do cưng chiều quá độ dẫn đến con trai giết người còn chết không hối cải, kiếp sau sẽ đầu thai thành kiến chúa, một loài côn trùng trắng trẻo mập mạp, cả đời phụ trách không ngừng sinh sản.
Nhưng Phương Hiểu Niên xác thật không muốn biết, đối với cậu mà nói đã không còn quan trọng nữa, cậu sớm đã có cuộc sống mới, mục tiêu mới, càng nhiều người và việc đáng để chú ý rồi.
Lệ quỷ lấy lại được ký ức và sức mạnh, nhưng trong lòng không còn có oán khí ngày xưa.
Giang Thận thở dài, cười rộ lên: "Hiểu Niên, đừng có kiêu ngạo tự mãn, bành trướng quá độ."
"... Chưa kịp bành trướng đã bị anh chọc xì rồi." Phương Hiểu Niên thu hồi tạo hình trung nhị cố ý bày ra, thành thật trả lời, "Anh Giang à, lần này cô Lâm thế nào ạ?"
"Đừng lo, cô Lâm không có chọn việc báo thù, vừa rồi đã tới Địa Phủ đưa tin, bọn họ đang chọn địa chỉ trường đại học Phong Đô đó." Giang Thận nói, "Hự, em yên tâm, không để em vào đại học Phong Đô đâu."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Phương Hiểu Niên lòng còn sợ hãi, "Vào đại học Phong Đô chẳng phải sẽ bị Lão A huấn luyện đến sống lại!"
"Tạ trưởng phòng cho anh kỳ nghỉ." Giang Thận cong môi lên, "Anh đi cùng em."
"Tới dương gian à?"
Phương Hiểu Niên chớp mắt, lăn một cái, lăn lên người Giang Thận, cọ hết bơ lên người lên mặt anh.
"Anh Giang! Vậy mỗi ngày anh phải mua bánh kem cho em, em muốn ăn bù số bánh mười năm nay anh thiếu!"
Giang Thận giơ tay lên, ôm lấy cộng tác nhào tới này, đã không có oán khí, đôi mắt của Phương Hiểu Niên nhìn ra được là màu nâu sẫm, nhưng mặc kệ là quỷ nhãn đỏ tươi ban đầu, hay là màu nâu của hiện tại, đôi mắt của Phương Hiểu Niên vẫn luôn sạch sẽ, Giang Thận có thể nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu trong đó.
Vì thế anh nghiêm khắc trả lời: "Không được, đừng tưởng rằng làm quỷ là có thể muốn làm gì thì làm, ăn nhiều bánh kem sẽ béo phì và sâu răng, nhiều lắm mỗi tuần em có thể ăn một miếng!"
Phương Hiểu Niên trợn to mắt, khiếp sợ vô cùng: "Á đù, chừa cho em chút tôn nghiêm làm quỷ được không, một tuần có một miếng anh còn nhân tính, phi, còn quỷ tính không vậy?"
"Nhiều nhất hai miếng."
Giang Thận quay mặt đi, không nhìn đôi mắt ai oán khẩn cầu của Phương Hiểu Niên, miễn cưỡng nói: "Ừm, ba miếng."
"... Được rồi."
○ ○ ○
Về thiết lập công đức trên 50 sẽ được xem là thiện hồn có công cần người tới tiếp ở mấy chương đầu: do chính văn vẫn luôn kể về việc bắt ác quỷ số âm, không miêu tả thiện hồn số dương, nên có một số đạo hữu hình như nhầm lẫn, không phải trên 50 sẽ được Tạ Đại Lão tự mình đi tiếp, âm sai bình thường phải làm cả hai việc là bắt ác quỷ và tiếp thiện hồn, đãi ngộ được Tạ Đại Lão tự mình đi tiếp là đãi ngộ cấp cao, trên 50 không được, phải trên hai ba trăm mới mời nổi Tạ Đại Lão, thế nên 66 như Hiểu Niên sẽ không kinh động Tạ Đại Lão. Thiện hồn và ác quỷ khác nhau, có ác quỷ chưa tới -100 tại sao cần Lão A tự mình đi chém? Vì thiện hồn là tốt, ai đi đón chỉ là vấn đề quy cách có phô trương hay không, đi trễ một lát thiện hồn cũng không nổ tung tại chỗ làm hại người sống, ác quỷ thì khác, đương nhiên là đụng thằng nào chém thằng đó rồi, không thể vì giá trị không đủ lớn mà được Lão A bỏ qua cho đâu hen?