Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 87: Tin đồn




Thượng Hải...

Tầng cao nhất của Giang thị, mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Nhưng hôm nay có một khác biệt, người ta thấy lạ rằng Lạc Thành, trợ lý của Giang Chấn không bị một cô gái lẽo đẽo theo sau như mọi khi nữa. Mà hai người họ cùng sóng đôi bước ra từ thang máy. Mấy cô gái trong tập đoàn, ai nấy cũng đều ghen tị với Tố Thu. Không phải ai cũng có thể khiến khúc gỗ lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm túc bên cạnh chủ tịch Giang biểu lộ cảm xúc yêu thích hay chán ghét trên gương mặt. Chưa từng có một cô gái nào trong tập đoàn tiếp cận được với Lạc Thành trong bán kính một thước, thậm chí ngay cả lúc trao đổi công việc. Vậy mà Hoắc Tố Thu không những làm được điều đó, mà Lạc Thành ngày càng không có dấu hiệu phản kháng. Hôm nay là một ví dụ, Lạc Thành vẫn như mọi khi tỏ ra không mấy quan tâm đến việc Tố Thu theo mình, nhưng rõ ràng anh có chú ý đến sự có mặt của cô. Thậm chí còn lên tiếng giục Tố Thu đi nhanh hơn một chút tránh sự bàn tán của đám nhân viên nhiều chuyện trong tập đoàn. Cũng có những khoảnh khắc anh ngập ngừng định với tay kéo Tố Thu theo mình, nhưng rồi lại chần chừ rụt tay lại. Nhiêu đó biểu cảm phong phú lần lượt lướt qua trên gương mặt Lạc Thành nhưng Tố Thu đều không nhận thấy.

Văn phòng chủ tịch nằm trên tầng cao nhất, cũng là căn phòng rộng nhất, tượng trưng cho địa vị và quyền lực của Giang Chấn. Giang Chấn quay lưng xuống cả Thượng Hải rộng lớn dưới chân mình, phong thái điềm đạm nhưng vẫn hiện lên sự đanh thép, quyết liệt của một người đã lăn lộn trên thương trường cả một đời người.

"Vào đi"

Giang Chấn lên tiếng sau khi ba tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Thành cùng Tố Thu bước vào.

"Chủ tịch"

"Giang bá bá, bọn con đã hoàn thành nhiệm vụ"

Lạc Thành vẫn cái giọng điệu nghiêm túc cứng nhắc đó. Còn Tố Thu hồ hởi nhanh chóng tới bên Giang Chấn, điệu đà khẽ nhún chân một cái, ra điều đại công cáo thành, hai người cùng nhau về nhận thưởng. Giang Chấn từ lúc Lệ Dĩnh bận bịu công việc, ông ít gặp con gái mình, giờ có thêm một Tố Thu, thậm chí còn ồn ào hơn Lệ Dĩnh rất nhiều. Đối với ông đó lại là niềm vui. Thế nên Giang Chấn để Tố Thu thoải mái ra vào Giang thị. Mà sự có mặt của Tố Thu đối với trợ lý của ông xem ra lại là một việc rất tốt.

"Kết quả thế nào?" - Giang Chấn gật đầu, khẽ đẩy hàng ria con kiến, ánh mắt chờ đợi.

"Chủ tịch, đã điều tra ra. Giám đốc của Vương Ảnh và Hải Nhuận đã từng gặp nhau. Vương Ảnh được lợi từ việc lợi dụng danh tiếng của Hoắc Kiến Hoa, tiện tay dìm anh ấy xuống. Còn Hải Nhuận ép buộc Lệ Dĩnh ký tiếp hợp đồng. Trước đó họ cũng đã cho người theo dõi Lệ Dĩnh nên có thể đã chụp được ảnh Lệ Dĩnh và Kiến Hoa bên nhau." - Lạc Thành một mạch báo cáo. Giang Chấn giao cho anh nhiệm vụ giải quyết khúc mắc còn ẩn giấu giữa Lệ Dĩnh và Kiến Hoa. Thế nên, việc đầu tiên Lạc Thành cần làm chính là điều tra ngọn nguồn, mọi chiều hướng sự việc có thể xảy ra. Mà đối với Lạc Thành, những chuyện như thế này xem chừng lại quá đơn giản. Không mất quá nhiều thời gian, cùng với trợ giúp của Tố Thu, hai người đã ghép nối việc Kiến Hoa bị Vương Tĩnh Nhu đưa vào bẫy và giao kèo của Lệ Dĩnh cùng Hải Nhuận với nhau. Nguyên nhân sâu xa cứ thể hiện lên.

"Cậu biết phải làm gì rồi đó" - Giang Chấn nhíu mày. Quả nhiên ở đâu, ngành nào cũng có cạm bẫy, cũng có hãm hại. Bình thường ông không quan tâm, nhưng nếu như đã ảnh hưởng đến Lệ Dĩnh, ông sẽ không để yên nữa. Nét mặt Giang Chấn vẫn tỏ ra bình thản. Nhưng một câu nói đó lại chứa đựng cả ý tứ và tức giận của ông. Giang Chấn quay chiếc ghế lại, Lạc Thành cúi đầu ra điều đã hiểu, một lát sau cùng Tố Thu rời khỏi.

"Lạc Thành, ý của Giang bá bá là gì? Ông ấy đâu có nói gì đâu. Sao anh hiểu được?" - Tố Thu khó hiểu, nghĩ mãi cũng không đoán được ý tứ của Giang Chấn là gì. Giang bá bá của cô nghe rồi, chỉ nói một câu không rõ ràng. Vậy làm sao Lạc Thành lại cứ thế không hỏi thêm mà nhận lệnh lập tức chứ.

Cả dãy hành lang yên tĩnh trên tầng sáu mươi vang lên tiếng của Tố Thu cùng tiếng lộp cộp va chạm của giày trên sàn. Tố Thu chạy dài hết cỡ theo Lạc Thành thắc mắc mà anh vẫn cứ đi thẳng một mạch không có ý đợi. Tới trước cửa chờ thang máy, Lạc Thành đột ngột dừng chân quay lại, Tố Thu bất ngờ mất đà...va đầu trúng ngực Lạc Thành.

Lạc Thành cố nén một nụ cười trên khóe môi, hơi nhếch mép, dùng cánh tay cố tình che mất biểu cảm thích thú của mình. Cánh tay còn lại đưa ra giữ lấy Tố Thu, lấy lại thăng bằng cho cô. Bình thường Tố Thu vẫn huyên náo, không sợ trời không sợ đất. Cứ gặp Lạc Thành là lớn tiếng...vậy mà một cú va chạm bất ngờ khiến cô mặt mày đỏ ửng. Không phải ngày nào Lạc Thành cũng có thể thấy Tố Thu e lệ như thiếu nữ như vậy. Điều đó càng khiến anh nổi ý trêu chọc cô, đến tính cách thường ngày của anh cũng không cần giữ nữa.

"Cô nói xem, những ngày qua anh trai cô và Lệ Dĩnh đã khổ sở như thế nào?" - Lạc Thành hơi khom người xuống, ghé sát mặt Tố Thu, đỉnh mũi hai người còn thiếu chút nữa sẽ chạm nhau.

"Ừm...có...có...thể nói là đau khổ cùng cực"- Tố Thu lúng túng, rụt rè lùi lại, nhưng cánh tay Lạc Thành đang giữ cô, muốn lùi một chút cũng không thể.

"Vậy thì ý của chủ tịch là trả cho bọn chúng gấp mười lần nỗi đau đó. Vậy thôi!"

Lạc Thành nhún vai giải thích ngắn gọn. Mà điều khiến Tố Thu bất ngờ hơn là trước khi bước vào thang máy anh còn làm một điệu bộ như gõ vào trán cô với ánh mắt có vài phần thích thú.

"Chuyện này vui à. Anh nhất định phải tính cả phần tôi nữa đó." - Trống ngực Tố Thu đập thình thịch, cố lấy lại bình tĩnh, nối bước Lạc Thành vào trong thang máy, vẫn không quên đòi anh chuyện tốt này, nhất định phải có phần cô tham gia.

...

Hoa Kiệt...

Kiến Hoa, Tuấn Kiệt, Tố Thu và Khang Vũ ngồi quây tròn trong văn phòng. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, họ cần phải tính nước cờ sắp tới cần phải đi như thế nào. Chuyện này liên đới đến cả đời tư lẫn sự nghiệp của cả Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, không thể xử lý bất cẩn. Một bước sai lầm cũng có thể khiến sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn nữa.

"Trước tiên chúng ta phải giải quyết triệt để scandal lần này của anh hai đã. Không còn gì ảnh hưởng đến anh thì Lệ Dĩnh chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Sau đó sẽ tính đến giao kèo của cô ấy với Hải Nhuận" - Tố Thu cẩn thận suy xét.

"Dập được scandal lần này không hề dễ dàng. Vương Tĩnh Nhu đã bỏ rất nhiều tiền mua chuộc blogger và phóng viên. Chúng ta ngoài việc đính chính thì vẫn không thể làm gì khác. Cũng không thể dùng tiền để đấu với họ được" - Tuấn Kiệt chống cằm gật gù. Nếu muốn Hoa Kiệt cũng có thể dùng tiền để dập scandal, nhưng đó không phải là phong cách trước giờ của anh cũng như Kiến Hoa. Nếu làm như vậy, thì Hoa Kiệt cũng chẳng khác gì Vương Ảnh. Thế nên, bao năm qua Tuấn Kiệt vẫn luôn hiểu Kiến Hoa, mọi việc luôn để nó qua đi, rồi thời gian sẽ chứng minh...vàng thau không thể lẫn lộn.

"Muốn đảo ngược tình thế, bắt buộc phải nắm được điểm yếu của họ. Nếu có bằng chứng anh bị hãm hại thì gió lập tức sẽ đổi chiều thôi"

Kiến Hoa trầm tư hồi lâu cũng lên tiếng. Bây giờ người nóng lòng nhất không ai khác ngoài anh. Dù biết tâm ý của Lệ Dĩnh với anh chưa hề thay đổi, biết lâu nay cô chịu áp lực lớn thế nào...nhưng Kiến Hoa vẫn phải kiên nhẫn đợi mọi việc được giải quyết rồi mới tới gặp cô. Từ đêm hôm sinh nhật Lệ Dĩnh, nghe những lời của cô nói với Mạc Lăng, người hạnh phúc nhất chính là anh...mà lúc này đây người khó khăn nhất cũng là anh.

"Em nghĩ việc đó không làm khó được Lạc Thành đâu"

Tố Thu đắc ý cười thầm. Phàm là chuyện Giang Chấn giao phó, một khi Lạc Thành đã nhúng tay vào, chưa bao giờ có việc gì làm khó được anh. Hơn nữa, trước đây sự tình chưa rõ, không ai biết Lệ Dĩnh đã giao kèo điều gì với Hải Nhuận, Hoa Kiệt dù muốn cũng không thể làm gì khác ngoài án binh bất động, đợi bão scandal qua đi. Nhưng giờ mọi việc đã sáng tỏ, cũng là lúc nên ra tay thôi.

"Gậy ông đập lưng ông...muốn áp chế tin đồn, cách tốt nhất là dùng một tin đồn khác. Hơn nữa, tin đồn này phải mạnh hơn trước rất nhiều"

Một giọng nói vang lên, cùng lúc đó cánh cửa văn phòng bật mở. Bốn người bên trong cùng lúc hướng ra cửa tìm kiếm thanh âm vừa rồi phát ra từ đâu. Người vừa xuất hiện đem đến bất ngờ thích thú cho cả bốn người trong văn phòng...và cũng đem theo một diệu kế để tháo gỡ khúc mắc khó giải này.