Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 69: Hạnh phúc sau lưng




Ba tháng sau,...

Ba tháng chiếu phim, cũng là ba tháng tần suất Kiến Hoa và Lệ Dĩnh xuất hiện trên truyền thông dày đặc nhất. Hình ảnh về phim và hậu trường quay phim ở Quảng Tây cũng được tung ra không ít. Mà đối với mỗi shipper Hoa Dĩnh, thì mỗi tấm ảnh lại là một đối tượng để họ soi triệt để. Thậm chí tấm ảnh Kiến Hoa đeo kính râm được tung trên weibo Hoa Kiệt cũng có người soi thấy trong tấm kính đó phản chiếu hình một cô gái. Mà người đó lại là Lệ Dĩnh. Không những vậy "vợ chồng Họa Cốt" được ưu ái nhắc đến nhiều nhất trên weibo, lượng người ủng hộ Kiến Hoa, Lệ Dĩnh yêu nhau ngày càng nhiều. Ai cũng mong ngóng một ngày nào đó họ có thể đổi thành "vợ chồng Hoa Dĩnh" ngoài đời thực chứ không chỉ như trong phim nữa. Mặc dù những thứ khiến họ tin rằng Kiến Hoa và Lệ Dĩnh yêu nhau cũng chỉ là qua những tiếp xúc thân thiết đặc biệt, những cử chỉ quan tâm của Kiến Hoa dành cho Lệ Dĩnh và ánh mắt tình tứ của Lệ Dĩnh khi nhìn anh...đều không ai có thể chắc chắn điều đó là đúng. Nhưng họ vẫn tin vào những gì mình cảm nhận được. Rằng một ngày nào đó, con thuyền của họ sẽ thấy được bờ.

Hai thần tượng mà họ yêu mến, không những yêu nhau, mà còn có hôn ước. Gia đình hai bên cũng đã gặp nhau rồi, một đám cưới là một tương lai không còn xa nữa...Nếu như họ biết được tất cả điều này thì không biết sẽ loạn như thế nào. Khi mà chỉ một tấm hình Lệ Dĩnh khoác tay Kiến Hoa chơi đùa trong Happy Camp được Lệ Dĩnh "vô tình" đăng lên weibo với dòng chú thích "Chúng tôi" ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa cũng đủ dấy lên một trận sóng gió. Thậm chí trường hợp người hâm mộ của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đấu khẩu với nhau vì chuyện này cũng không phải là không có. Kiến Hoa không quan tâm nhiều đến chuyện người khác nghĩ thế nào, anh chỉ cần Lệ Dĩnh vui là được. Nếu không phải còn vướng những dự án khác trong thời điểm này, anh sẽ đường đường chính chính công khai, nhanh chóng rước Lệ Dĩnh vào cửa nhà họ Hoắc. Nhà của anh ở Thượng Hải, Lệ Dĩnh có thể thoải mái ra vào. Nhà của Lệ Dĩnh ở Bắc Kinh, anh cũng coi đó như nhà mình. Nhưng hai người nếu như có thể sớm nhất trở thành người một nhà, đó là điều mà anh mong chờ nhất.

Số 10, Vĩnh Hà viên...

Trong phòng của Lệ Dĩnh, trên lầu hai, Kiến Hoa loay hoay mãi với hai chiếc máy tính trước mặt, một đống câu hỏi nhảy liên tục, anh cũng không biết nên trả lời câu nào trước. Một cái là của Lệ Dĩnh, cái còn lại đương nhiên là Khang Vũ chuẩn bị cho anh. Chỉ có một mình Khang Vũ biết cái ý tưởng đến nhà Lệ Dĩnh rồi cùng giao lưu, trả lời câu hỏi của fan qua mạng là của Kiến Hoa. Kiến Hoa cũng chẳng tự tin về khả năng dùng máy tính của mình, anh chỉ đinh ninh rằng, với khả năng gõ phím siêu phàm của Lệ Dĩnh, cô dư sức một lúc trả lời chung cho cả hai người. Vậy nhưng anh lại không tính đến việc Lệ Dĩnh đang trả lời đột nhiên lại bỏ xuống tầng một cả nửa tiếng trời, măc anh xoay sở với hàng trăm câu hỏi đang tăng từng giây.

"Tiểu Dĩnh, em làm gì đó? Câu hỏi dành cho em nhiều quá, fan đang gọi em này?" - Tốc độ gõ phím của Kiến Hoa nói không ngoa còn thua học sinh cấp một. Vậy mà gần đây trong phim mới anh còn đóng vai hacker, nghĩ cũng thật trớ trêu. Nếu trình độ của anh có thể trở thành hacker thì trên đời này chẳng còn gì là khó khăn nữa. Anh còn chưa trả lời được một câu thì hàng chục câu hỏi khác lại xuất hiện. Còn may là giờ này Tuấn Kiệt cũng đang ngồi ở văn phòng Hoa Kiệt trả lời giúp anh, vì Tuấn Kiệt cũng biết thừa khả năng của Kiến Hoa cũng chỉ dừng lại ở mức biết gõ phím. Kiến Hoa gọi với xuống bên dưới, ngay lập tức thanh âm của Lệ Dĩnh cũng vọng từ dưới lên.

"Anh đọc câu hỏi lên, em trả lời rồi anh gõ"

Lệ Dĩnh ở bên dưới còn không nhịn được cười vì điều mình vừa mới nói. Đây đúng là thách đố anh rồi. Vậy mà không có tiếng đáp lại của Kiến Hoa. Lệ Dĩnh thực khó hiểu, không biết sư phụ của cô sẽ làm thế nào để trả lời hết được từng đó câu hỏi. Một lát sau, Lệ Dĩnh cũng trở lên, bê theo một đĩa trái cây kèm theo bánh ngọt. Vậy ra cô tự nhiên bỏ xuống bếp là để làm mấy thứ đó, những lúc ngồi hí hoáy trước máy tính, quả nhiên ăn uống vẫn không thể thiếu.

Kiến Hoa chăm chú gõ từng phím một, trả lời từng câu thật khó khăn. Mà chính vì thế Lệ Dĩnh đi lên mới có cơ hội nhìn thấy Kiến Hoa cũng có lúc thật đáng yêu. Nhìn anh tập trung như vậy, xem ra cũng bỏ không ít cố gắng để trả lời. Lệ Dĩnh nhìn lên màn hình, nhanh chóng đã thấy điểm không đúng.

"Á...sư phụ, câu này hỏi em, sao anh lại trả lời bằng tài khoản của Hoa Kiệt. Vậy chẳng phải nói người ta biết là anh đang trả lời hộ em sao?"

Lệ Dĩnh tự nhiên thấy đồng cảm với Tố Thu và Khang Vũ. Rõ ràng hai chiếc máy tính trước mặt, sao anh lại có thể nhầm như vậy được. Mà cô đâu biết, đối phó với một chiếc máy tính đối với Kiến Hoa đã là một thành tựu rồi, ở đây còn có hai cái, nhầm lẫn cũng là đương nhiên.

"Anh cũng đâu nói chúng ta đang cùng ở nhà trả lời đâu. Khi đó em hãy lo, sư phụ trả lời dùm đồ đệ vài câu, đâu có sao" - Kiến Hoa chẳng thèm quan tâm đến mấy tiểu tiết đó, không cần biết đêm nay có cả một hội lên tới hàng trăm nghìn người sẽ mất ngủ chỉ vì vài câu trả lời giúp của Lệ Dĩnh của anh.

Lệ Dĩnh lướt qua một lượt mấy câu mà Kiến Hoa cố gắng lắm mới trả lời được.

"Bốn mươi tuổi còn đóng phim cổ trang không? Em đâu có nói sẽ đóng đâu?" - Lệ Dĩnh nửa đùa nửa thật. Đó là chuyện của hơn mười năm nữa. Cô còn không biết sẽ thế nào. Nhưng Kiến Hoa lại thay cô trả lời một câu chắc nịch là "có".

"Anh nói được là được. Khi đó, nếu như em đóng vai lão bà, anh sẽ đóng vai lão ông. Nếu em đóng vai hoàng hậu, đương nhiên anh phải là hoàng thượng..." - Kiến Hoa giang tay kéo Lệ Dĩnh vào lòng mình, nói tỉnh bơ như việc đương nhiên là ai đó mời Lệ Dĩnh đóng phim thì bắt buộc phải mời anh đóng chung nữa.

Lệ Dĩnh cong môi nũng nịu, nếu không phải cô đang ngồi trong lòng anh, cô còn tưởng mấy câu nói vừa rồi là ai khác nói ra, không phải là sư phụ của cô.

Một đĩa trái cây cùng bánh ngọt, Kiến Hoa không hề đụng miếng nào, thế mà mới hơn nửa tiếng trôi qua, Lệ Dĩnh đã ăn hết. Đã vậy vừa ăn còn vừa trả lời được rất nhiều câu hỏi của fan. Đến lúc đồ ăn hết rồi, Lệ Dĩnh cũng chẳng còn tâm trạng trả lời tiếp. Khi đó, đồng hồ cũng điểm gần tới nửa đêm.

"Bọn họ hỏi Tiểu Cốt đi đâu rồi kìa?" - Bao nhiêu câu hỏi dành cho Kiến Hoa còn xếp hàng mà anh mặc cho Tuấn Kiệt xử lý, còn bản thân mình lại nhanh nhảu trả lời câu hỏi dành cho Lệ Dĩnh.

"Anh trả lời đi"

"Vậy được, anh trả lời"

Kiến Hoa nở một nụ cười gian tà bắt đầu gõ câu trả lời, mà lại trả lời bằng tài khoản của anh. Lệ Dĩnh lẩm nhẩm đọc từng chữ dần xuất hiện mỗi lần Kiến Hoa hạ ngón tay xuống bàn phím, dần hình thành dòng chữ

"Tiểu...Cốt...đi...ngủ...rồi"

Cô còn chưa kịp bất ngờ thì Kiến Hoa đã nhanh chóng gập máy tính lại, đèn căn phòng của Lệ Dĩnh chỉ ít phút sau đã tắt phụt.

...

Thượng Hải, trụ sở Giang thị...

Đã hai giờ sáng, Mạc Lăng vùi đầu trong những bản thiết kế chằng chịt dấu bút màu đỏ. Là chính anh sửa, nhưng đã sửa lần này đến lần khác mà anh vẫn chưa vừa ý. Trợ lý của Mạc Lăng đã in nháp cả vài chục bản cho anh, giờ tất cả đều một là bị vo viên, không thì cũng bị xé toang, vương vãi trên sàn nhà. Đó không phải là phong cách thường thấy của anh. Nhiều lắm cũng sửa không quá ba lần. Vậy mà mấy tháng qua, Mạc Lăng như trở thành một người khác. Vẫn hào hoa, lịch sự. Vẫn tài giỏi khiến muôn người ngưỡng mộ...nhưng không còn nữa nụ cười nửa miệng khiến mọi nhân viên nữ của Giang thi phải điêu đứng. Căn phòng làm việc của anh, trên tầng cao nhất của Giang thị, xung quanh đều là kính, hằng ngày có thể đón ánh sáng mọi lúc...thế nhưng giờ lại tối tăm, tưởng chừng như mọi hy vọng trong đời anh đều đã tắt. Lệ Dĩnh nói đúng lắm, muốn có một bản vẽ đẹp, phải đặt tình cảm vào đó mới được. Có điều bây giờ anh còn có thể đặt tình yêu vào đó được hay sao, khi mà tình yêu anh mong muốn nhất một đời, phấn đấu đến bây giờ...tất cả anh đều không có được.

Chiếc đồng hồ treo tường, món quà mà Viện Kiến trúc Hoàng gia Luân Đôn gửi tặng được treo trên góc đẹp nhất của căn phòng. Cứ mỗi tiếng lại điểm từng đó tiếng chuông. Thanh âm thanh khiết, nhưng để nó ở đây, anh chỉ cảm thấy một sự chán nản đến vô vọng. Vì mỗi lần nó rung lên, Mạc Lăng lại biết Lệ Dĩnh lại thêm một chút nữa xa anh. Anh biết anh đã ngu ngốc bỏ phí năm năm ở bên Lệ Dĩnh, lại bỏ phí năm năm để trở nên tài hoa. Mà anh lại quên mất, trước hết Lệ Dĩnh cần một người có thể ở bên cô ấy, chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Nhưng điều đó, anh đều làm được, chỉ có điều...anh đến muộn.

"Cốc! Cốc! Cốc" - Tiếng gõ cửa vừa vang lên, không đợi Mạc Lăng trả lời, người bên ngoài đã vặn nắm cửa bước vào.

"Tôi đã nói cô về rồi mà"

Vừa đau đầu với bản vẽ chưa vừa ý, lại thêm cảm xúc bất định, Mạc Lăng có chút khó chịu. Trước đó anh còn nhắc trợ lý cứ để anh một mình mà về trước. Cớ sao giờ này còn xuất hiện.

"Là mình đây"

Ở lối vào, Lạc Thành đứng đó, còn mang theo một hộp cơm. Anh nghe nói cả ngày hôm nay Mạc Lăng không ra khỏi cửa. Đoán chắc cũng chưa ăn gì. Mà chuyện này cũng không còn là chuyện lạ nữa. Từ khi biết Lệ Dĩnh yêu Kiến Hoa, câu cửa miệng của Mạc Lăng luôn là bận.

"Tôi bận lắm. Giờ này cậu tới đây làm gì?"

Lạc Thành không phải không biết sự cương quyết của bạn mình. Chắc chắn anh sẽ không thể khuyên được Mạc Lăng về nhà, vậy chỉ còn cách mang cơm đến đây. Vì anh không đi, chắc chắn Tiểu Tịch sẽ đi. Mà anh lại không muốn thấy em gái mình phải buồn bã khi thấy cảnh này. Dám chắc ở nhà bây giờ, Tiểu Tịch sẽ đi qua đi lại, đợi anh về kể mọi chuyện mới chịu đi ngủ.

"Mình biết cậu bận. Nhưng ăn chút gì đi"

"Tôi không đói"

Mới vài phút trôi qua mà Mạc Lăng đã xé toang vài bản vẽ khác vứt trong góc phòng. Đến người bạn thân nhất của mình tới cũng không thèm nhìn lấy một lần. Mặc dù bây giờ, chỉ duy nhất Lạc Thành là hiểu tình cảm của anh.

Mạc Lăng và cả Tiểu Tịch...thực lòng Lạc Thành nghĩ, yêu đơn phương chỉ có thể mãi nhận lấy đau khổ, sao hai người họ vẫn miễn cưỡng không chịu buông tay.

"Cậu đâu cần phải miễn cưỡng mình như vậy?"

"Miễn cưỡng...nếu có thể miễn cưỡng được bản thân, tôi cũng muốn quên cô ấy. Nhưng..."

Vệt mực đỏ quẹt trên bản vẽ dừng lại ở một khoảng trống. Điểm mấu chốt khiến anh chưa hài lòng ở bản vẽ này anh cũng đã tìm được. Khoảng trống đó bị bủa vây xung quanh, không có lối thoát. Cũng như anh bây giờ, bị nhốt trong tình cảm với Lệ Dĩnh, tiếng gọi của anh, không có ai đáp lại. Trong khoảng không đó, anh đi mãi, đi mãi...nhưng vẫn không thể tới đích. Bản vẽ kia, anh có thể sửa được. Còn anh, ai sẽ sửa cho giúp anh đây. Nếu có thể miễn cưỡng bản thân cũng thật tốt. Chỉ có điều, càng ép bản thân không nhớ thì lại nhớ, càng ép không yêu lại yêu càng nhiều. Cứ thế, anh không thể tự mình thoát khỏi nó. Mạc Lăng ngập ngừng một lúc, vạch một dấu mở lối thoát trên bản vẽ. Nếu như tình cảm của con người cũng có thể dễ dàng sửa lại như một bản vẽ thì sẽ không bao giờ có những đau khổ này.

"...nhưng yêu đơn phương, là tôi tự nguyện. Mỉm cười nhìn cô ấy bên người khác, là tôi tự nguyện..." - Mười năm nỗ lực trở thành con người hôm nay, tất cả không phải chỉ vì mục tiêu trở thành người đủ khả năng chăm sóc Lệ Dĩnh sao, mà chuyện đó đều do chính anh lựa chọn.

"Nhưng cậu như vậy sẽ khiến bản thân rất đau khổ, hơn nữa Tiểu..." - Lạc Thành không còn cách nào nữa để khuyên. Anh biết, nếu như đã yêu sâu đậm, sẽ rất khó để từ bỏ. Mạc Lăng như vậy, Tiểu Tịch cũng buồn. Mà bản thân anh cũng không vui, khi hai người thân với mình đều bị tình yêu đơn phương dày vò. Nếu Tiểu Tịch không chịu nói, anh sẽ thay em gái mình nói một câu, nhưng câu nói chưa kịp dứt thì liền bị một câu của Mạc Lăng dập tắt.

"...Đau khổ cũng là tôi tự nguyện nhận lấy. Tình yêu, không thể miễn cưỡng, cũng không cần lý do. Tất cả đều là tôi...tự nguyện"

Lại là "tự nguyện", cả hai bọn họ đều là tự nguyện đứng sau lưng nhìn theo một người khác. Đều tự nhận lấy dày vò, đều chỉ im lặng mỉm cười nhìn người mình yêu mà người đó không thể một lần nhìn về phía mình. Họ mải mê đuổi theo mục tiêu trước mặt, nhưng đôi khi họ cũng không biết, hạnh phúc còn có thể ở sau lưng, chỉ cần họ quay lại sẽ thấy.

Lạc Thành biết mình có nói thêm gì cũng vô ích. Anh lắc đầu, bỏ hộp cơm ở đó rồi rời khỏi. Lúc này cũng chỉ còn lại một mình Mạc Lăng cô đơn giữa bốn bức tường kính lạnh ngắt.