Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 59: Trở về




Thượng Hải, một tháng sau...

Chiếc xe BMW sang trọng lăn bánh trên đại lộ rộng thênh thang. Mùa đông khắc nghiệt đã qua, những đám mây u ám vần vũ bầu trời nhường chỗ cho màu một màu xanh mượt, cao vời vợi. Cũng chỉ khi không khí của mùa xuân đến, những chiếc xe ô tô chạy trên đường mới có dịp được mở cửa sổ, ngắm nhìn đường phố tấp nập.

Một người đàn ông lái xe, mà suốt quãng đường không hề nói lời nào. Gương mặt có chút suy tư, nhưng nhìn anh ta, lại không thể đoán được đang suy nghĩ về điều gì. Ngược lại, hai cô gái ngồi ghế sau lại rất thích thú. Hai người họ đã nhìn Thượng Hải đến phát chán rồi, vậy mà bây giờ không thể ngừng chỉ trỏ từng nơi mà chiếc xe lướt qua.

"Tiểu Tịch, chúng ta đang đi đâu vậy?" - Tố Thu đến tìm Lạc Thành, đúng lúc anh cùng Tiểu Tịch chuẩn bị ra ngoài. Tiểu Tịch liền kéo Tố Thu đi cùng mình, mà Lạc Thành không phản đối. Hơn nửa năm qua, anh đã quen với việc Tố Thu xuất hiện bất ngờ và chen chân vào mọi việc trong cuộc sống của anh. Mà chính sự bất thường đó khiến cuộc sống của anh bớt nhàm chán hơn ngoài chuyện chỉ cắm đầu công việc.

"Gặp một người bạn" - Tiểu Tịch không trả lời rõ ràng câu hỏi của Tố Thu, càng lấp lửng càng khiến Tố Thu tò mò

"Nhưng đây là lối ra sân bay mà?"

"Đương nhiên, chúng ta ra sân bay đón anh ấy" - Ba người cùng ra sân bay, Lạc Thành đi với tâm trạng nặng trĩu, Tố Thu thì không hiểu gì...còn Tiểu Tịch lại vô cùng hào hứng.

Giữa trưa mà sân bay Thượng Hải chật ních người. Lạc Thành chịu trách nhiệm rẽ đường để hai cô gái chỉ việc chạy theo phía sau. Đứng chờ ở cổng ra của đường bay Quốc tế chừng mười phút, thì đám đông bắt đầu nhao lên, mà chủ yếu trong số đó đều là những cô gái còn rất trẻ.

"Chuyện gì vậy?" - Mấy người chen lấn, kích động đến Tố Thu cũng không thể đứng vững. Nếu không có Lạc Thành đỡ, cầm chắc vài lần cô đã mất trụ ngã mất rồi.

Cửa ra bắt đầu có người xuất hiện, từ nước ngoài về, ai nấy hành lý chất đầy xe đẩy. Và rồi Tố Thu phát hiện, nguyên nhân của sự kích động và xô đẩy của mấy cô gái ban nãy là do đâu. Một người đàn ông cao chừng hơn thước tám, mặc chiếc áo choàng dài cùng cặp kính đen, thong thả bước ra. Mỗi bước đi của anh ta đều toát ra phong thái của sự hào hoa, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Bước đi dứt khoát của anh ta cho thấy đó là một người đàn ông rất mạnh mẽ, nhưng khi anh ta tháo cặp kính đó xuống, cùng khóe môi bắt đầu cong lên một nụ cười thì lại có gì đó bay bổng, khó nắm bắt. Từ mắt, mũi đến từng đường nét đến đẹp đến độ hoàn hảo. Nam thần cũng chỉ có vậy mà thôi. Bất giác vẻ đẹp của anh ta khiến Tố Thu không thể rời mắt.

"Đẹp trai quá" - Mấy cô gái xung quanh đó cũng chẳng liên can gì, thậm chí có người còn đi cùng bạn trai, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sức hút như tảng nam châm lớn phát ra từ người đàn ông đó.

"Nam thần! Nam thần! Đúng thật là nam thần! Sao lại có người đẹp như vậy chứ?" - Hai mắt Tố Thu long lanh rực sáng, miệng cảm thán. Cô tự thấy anh trai cô rất soái rồi. Lạc Thành cũng không kém. Nhưng người đàn ông kia, đẹp đến độ...không thể rời mắt.

"Đối với cô, ai cũng đẹp trai hết sao?" - Lạc Thành hắng giọng nói vu vơ. Rõ ràng từng có cô gái nói anh là nam thần, đẹp trai nhất trong số những người cô gái đó từng gặp. Vậy mà giờ có người đàn ông đẹp trai xuất hiện, liền quên luôn câu nói của mình.

Bất chợt Tố Thu giật mình, người đàn ông kia hình như đang cười với cô, vội lay mạnh cánh tay Tiểu Tịch.

"Anh ta đang nhìn chúng ta kìa. Tiểu Tịch, đang tiến lại gần chúng ta đó"

Tố Thu thì kích động nhưng Tiểu Tịch chỉ cười, còn Lạc Thành thì rõ trưng một bộ mặt thất vọng. Bỗng nhiên anh lại đem bộ mặt đó đến đây đón người bạn thân nối khố của mình. Đến khi anh ta đến ngay trước mặt cô, Tố Thu vẫn chưa hiểu chuyển gì, toàn thân bất động như tượng.

"Đã lâu không gặp"

Không những anh ta đang đứng ở một cự li rất gần so với cô, mà còn nở nụ cười giết người nữa. "Đã lâu không gặp" - Tố Thu thầm nghĩ, cô có quen anh ta sao? Những gì định nói ấp úng trong miệng mãi không thể thốt ra được. Cuối cùng Lạc Thành cũng chịu lên tiếng.

"Mạc Lăng, cậu nói đi là đi liền năm năm. Lần này sẽ không đi nữa chứ"

Lạc Thành và Mạc Lăng bắt tay thật chặt, tiến lại ôm rồi vỗ vai nhau thân tình. Đã năm năm, hai người mới gặp lại bạn thân của mình. Năm năm trôi qua, Lạc Thành vẫn trầm tĩnh như thế, vẫn chắc chắn như thế, còn Mạc Lăng...lại là một thái cực đối ngược. Anh thích trêu đùa, sự hào hoa toát ra từ từng cử chỉ của anh dù là nhỏ nhất cùng điệu cười nửa miệng sẵn sàng đánh gục mọi trái tim thiếu nữ.

"Sẽ không đâu"

"Lăng ca" - Tiểu Tịch nhẹ nhàng bất thường, e lệ gọi một tiếng "Lăng ca". Năm năm qua, nếu không phải anh trai cô cầm chân, cô vốn đã đến thăm Lăng ca của cô rất nhiều lần rồi. Lần này gặp lại, anh sẽ không đi nữa.

Mạc Lăng giả bộ nheo mắt, chống cằm suy nghĩ, định bụng trêu đùa.

"Tiểu Tịch, em đã xinh đẹp như vậy rồi. Không còn là cô nhóc suốt ngày vùi đầu vào máy tính nữa" - Cũng phải nói hôm nay Tiểu Tịch chăm chút hơn bình thường. Cô vẫn là cô gái năm năm trước suốt ngày vùi đầu vào máy tính, hay có cơ hội là muốn theo sau anh trai cô và Mạc Lăng. Nhưng hôm nay, con người đó cũng phải thế chỗ cho một cô gái dịu dàng, nữ tính thôi. Cô cũng đâu chỉ biết đến có máy tính, chỉ vì thời gian qua không có thứ gì đủ quan trọng để kéo cô ra khỏi việc đó thôi. Còn anh thì khác.

"Em lại trêu em. Em đã 26 tuổi rồi đó"

Trông bộ dạng xấu hổ của Tiểu Tịch, Tố Thu cũng vài phần bất ngờ. Còn Lạc Thành chẳng cần nói cũng biết có chuyện gì. Riêng chuyện Mạc Lăng về Trung Quốc hôm nay đã khiến cho Tiểu Tịch vui hơn cả Tết nguyên đán. Cách giờ Mạc Lăng hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải những ba, bốn tiếng đồng hồ em gái anh đã giục anh rồi. Thời gian tới, xem ra bạn của anh sẽ không được yên với con bé.

"Đây là...?" - Mạc Lăng bất chợt nhận ra sự có mặt của Tố Thu.

"Tôi...tôi là Tố Thu, bạn của Tiểu Tịch" - Tố Thu giật mình, ấp úng đáp lời. Tiểu Tịch mỉm cười đá mắt sang Lạc Thành, Mạc Lăng liền hiểu ý. Năm năm anh rời khỏi, quả nhiên mọi việc thay đổi không ít.

"Rất vui được gặp cô. Tôi là bạn thân của Lạc Thành" - Tố Thu cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Nhưng nhìn anh ta ở cự li gần quả thật càng lại gần càng thấy một ánh sáng đến lóa mắt. Nhưng ngoài tưởng tượng của cô, người đàn ông này không cao ngạo, lạnh lùng mà lại rất gần gũi, ấm áp.

Mạc Lăng hơi cúi người xuống ngang bằng với Tố Thu, bắt tay cô tự nhiên, nhưng cẩn trọng, thậm chí đến lực nắm của bàn tay anh ta cũng chú ý. Phong độ, lịch thiệp...tất cả đều có trên người anh ta. Sao trên đời lại có thể có một người đàn ông như vậy.

"Bạn thân của tôi, xin được nhờ cậy vào cô đấy"

Mạc Lăng nhờ cậy Tố Thu, lại nháy mắt làm hiệu với Lạc Thành. Cùng lúc khiến hai người kia đứng hình. Đúng là chỉ có anh mới có khả năng nói trúng tim của Lạc Thành bây giờ. Chỉ cần nhìn qua, liền biết tâm tình của bạn anh hiện giờ ra sao. Tiểu Tịch cũng biết, anh trai cô xưa nay rất nguyên tắc. Cái gì có thể được, tất nhiên sẽ chiều cô. Nhưng nếu không được, chắc chắn bằng cách nào anh cũng ngăn cản. Việc hôm nay, để Tố Thu đi cùng ra sân bay đón Mạc Lăng, là bạn thân cũng coi như người thân của anh. Có ai sẽ để một người mà mình không quan tâm, không liên quan đến mình tham gia vào một việc như vậy không. Lạc Thành vẫn chối, Tố Thu vẫn chưa nhận ra, nhưng chắc chắn lần này con đường dài của Tố Thu cũng sẽ nhìn thấy đích.

...

Hai người đàn ông đi trước, lích kích xách đồ, còn Tiểu Tịch và Tố Thu chậm rãi theo sau. Tố Thu vẫn chưa khỏi hết thắc mắc về Mạc Lăng. Từ khi anh ta xuất hiện, cô có cảm giác bất định, trong lòng có một cảm giác rất khó tả, không thể nói rõ được.

"Tiểu Tịch, Mạc Lăng là ai vậy?"

"Anh ấy là bạn thân của anh trai em. Từ nhỏ chúng em đã chơi cùng với nhau. Là kiến trúc sư rất nổi tiếng. Chủ tịch rất coi trọng anh ấy"

"Giang bá bá cũng biết anh ta sao?" - Tố Thu cố gắng sắp xếp những mảnh ghép liên quan trong đầu mình. Càng ngày những mối liên hệ này càng chồng chéo. Một người nữa xuất hiện, mà sự xuất hiện nay không biết là họa hay là phúc.

"Đương nhiên. Chính chủ tịch là người bồi dưỡng Lăng ca học kiến trúc mà. Chị đã từng đến Nhà hát Quốc gia ở Bắc Kinh chưa?"

"Có một lần" - Nhà hát Quốc gia rất nổi tiếng. Hầu như khách du lịch hay bất kì người dân nào ở Bắc Kinh cũng đều tới đó chiêm ngưỡng một lần vì lối kiến trúc vô cùng độc đáo pha lẫn giữa hiện đại và truyền thống, giữa ánh sáng nhân tạo và tự nhiên.

Tiểu Tịch còn nói thêm nhiều công trình, địa điểm rất nổi tiếng khác nữa, không chỉ ở Trung Quốc mà còn ở những nơi khác trên thế giới. Chính vì tất cả chúng đều nổi tiếng nên Tố Thu đều đã nghe qua.

"Những công trình đó...và cả Giang Tử Đằng...đều do một mình anh ấy thiết kế" - Tiểu Tịch kể cho Tố Thu với giọng điệu rất ngưỡng mộ lẫn tự hào.

"Ưu tú như vậy sao?" - Tố Thu hỏi câu này xong cũng thấy mình thật ngốc. Đương nhiên là ưu tú rồi. Một người trẻ như Mạc Lăng lại có ảnh hưởng như vậy trong ngành kiến trúc. Dùng một từ ưu tú có lẽ còn chưa đủ để hình dung.

"Không chỉ ưu tú. Có thể nói là một người đàn ông hoàn hảo"

Câu chuyện của Tiểu Tịch khiến Tố Thu lờ mờ nhận ra một chút cảm giác khó tả mới nảy sinh trong lòng mình. Nhưng tốt nhất là mọi chuyện không nên như cô nghĩ.

Đã năm năm mới lại bước đi trên mảnh đất của quê hương. Thượng Hải chính là nơi Mạc Lăng đã lớn lên, bồi dưỡng tâm hồn nghệ thuật của anh. Trở về lần này, thấy nhiều thứ thật lạ lẫm. Thế nên vừa đi, anh vừa nhìn xung quanh sân bay, khiến Lạc Thành phải chú ý rẽ đường. Bỗng nhiên, bước chân anh chậm đi, rồi dừng lại trước một màn hình LED quảng cáo rất lớn. Trên hình một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào giới thiệu cho một hãng mĩ phẩm. Xung quanh có nhiều tấm biển khác nhau, nhưng anh chỉ dừng ở đó, nhìn cô gái trong hình với ánh mắt không hề xa lạ mà có yêu thương trong đó. Khóe môi hiện một nụ cười, nhưng không phải nụ cười nửa miệng cười cợt mà lạ nụ cười ấm áp từ trái tim.

Màn hình lại chuyển sang một quảng cáo khác, hai người mới chịu đi tiếp. Lúc này, gương mặt nặng trĩu tâm trạng của Lạc Thành khi nãy trên ô tô lại trở về:

"Mạc Lăng...năm năm rồi, cậu vẫn yêu cô ấy sao?"

"Mười năm qua...chưa hề thay đổi"

Điều mà Lạc Thành suy nghĩ suốt chặng đường tới sân bay hôm nay đã là thật. Lo lắng của anh, vô tình trùng với Tố Thu bây giờ. Mà lo lắng đó, không phải là không có cơ sở.