Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 46: Sắp đặt




Gần một tháng sau...

Thượng Hải hoa lệ chìm ngập trong sắc đỏ rực lung linh của đèn lồng. Không khí Tết đoàn viên đã gõ cửa từng nhà. Nhịp sống Thượng Hải cũng dường như chậm lại, để mỗi người có thể tận hưởng khoảng thời gian quây quần bên gia đình. Dù làm gì thì làm, nhưng vào Tết đoàn viên nhất định mọi người trong gia đình phải gặp nhau. Thế nhưng từ khi trở thành diễn viên, lịch trình dày đặc khiến Lệ Dĩnh đã ba, bốn năm rồi không biết không khí Tết đoàn viên là thế nào cả.

Tuy nhiên, năm nay mọi chuyện đã khác. Không những đoàn viên mà chắc chắn là "đại" đoàn viên.

Phim trường Thực tập sinh - bộ phim mới của Lệ Dĩnh gần như lấy bối cảnh toàn bộ ở Thượng Hải. Lệ Dĩnh cũng không phải mất công di chuyển nhiều. Từ khách sạn cô ở đến trường quay hàng ngày đi không quá mười phút. Cảnh quay hôm nay vừa kết thúc, Lệ Dĩnh liền cùng Nancy tới thẳng khách sạn Thanh Hoa, cách đó nửa giờ chạy xe.

"Mẹ, con sắp tới rồi. Mọi người chờ một chút thôi" - Trên xe cô phải nhận đến ba, bốn cuộc gọi thúc cô mau tới, mà ai nấy đều mang giọng điệu rất khẩn trương. Mẹ cô lại vừa gọi nữa.

Căn phòng họp mặt hạng VVIP của khách sạn Thanh Hoa rôm rả tiếng cười đùa, chúc tụng. Ba người đàn ông và hai người phụ nữ đều đã đứng tuổi đang hàn huyên với nhau. Mới nhìn qua cũng biết là bạn thân lâu năm không gặp.

"Giang Chấn, ông sắp xếp chỗ này cũng thật quá sang trọng rồi" - Lưu Tuyết Nghi nhìn một vòng xung quanh, vẫn chưa hết bất ngờ vì độ xa hoa của khách sạn Thanh Hoa. Vẫn biết là người bạn thân của bà là ông lớn trong ngành bất động sản. Nhưng vốn giản dị mấy chục năm nay, bà có chút không quen.

"Không tốn kém gì đâu. Hôm nay chúng ta đoàn viên, phải ăn mừng một chút chứ" - Từ khi căn phòng này có sự xuất hiện của 4 người khác, Giang Chấn đã không còn là vị chủ tịch đáng sợ và quyền lực của Giang thị mà chỉ đơn thuần là một ông già muốn tận hưởng cảm giác gia đình.

Ba mẹ của Kiến Hoa và ba mẹ Lệ Dĩnh cùng đã tới Thượng Hải đón Tết Trung thu với những người bạn thân lâu năm. Đương nhiên đón Tết là một chuyện, một chuyện quan trọng hơn chính là việc của hai người hiện đang không có mặt ở đây. Đến giờ mấy người họ vẫn còn ngạc nhiên vì sự tình cờ thú vị đó. Họ đã thất lạc nhau bao năm, vậy mà lại có thể tìm được nhau chỉ qua một trang báo mà Giang Chấn vô tình đọc được. Mà còn bất ngờ hơn là Kiến Hoa và Lệ Dĩnh lại trùng thời điểm đó hợp tác với nhau. Thật khiến cho mấy vị phụ mẫu bọn họ kích động không ít.

Nếu đó không phải là duyên phận thì họ cũng không biết nên gọi là gì nữa. Cũng chính vì thế, khi Kiến Hoa và Lệ Dĩnh yêu nhau, không cần phải nói cũng biết họ vui mừng thế nào. Buổi đoàn viên hôm nay vào Tết Trung thu cũng vì thế mà sắp đặt.

"Tố Thu, con định đi đâu?" - Ba Tố Thu mặc dù không giấu sự vui mừng trong ánh mắt nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm nghị. Bình thường, mẹ cô luôn là người nghiêm khắc, còn ba cô thì bao che cho cô con gái quái tính. Nhưng hôm nay ở đây đều là bậc trưởng bối, vậy mà Tố Thu không ngừng nhấp nhổm, xem ra tâm trí đã đặt ở chỗ khác.

"Ba, con đã ở đây một tiếng rồi. Mọi người nói chuyện cũng coi như con là người thừa mà. Cho con ra ngoài một lát"

"Không được"

Tố Thu giở điệu bộ nũng nịu ba cô như thường thấy, nhưng lần này lại không có tác dụng. Cũng một phần vì bên cạnh có mẹ cô, khi đó ba cô cũng không thể hùa theo được mặc dù trong lòng muốn chiều con gái.

"Anh con cũng đâu phải đến" - Tố Thu bĩu môi cảy nhảy, nhà của Kiến Hoa cũng ở Thượng Hải, đến đây mất cũng chỉ vài chục phút, vậy cớ gì lại không phải tới.

"Là do anh con còn bận việc, con không vướng bận gì thì ở đây" - Hạ Tuyết Lan liếc mắt một đường ngang Tố Thu, cô cũng chỉ còn cách im lặng chấp nhận, mà trong lòng vẫn bất mãn. Ở đây có năm người đều đã lớn tuổi rồi, bảo một cô gái còn chưa chồng như cô làm sao ngồi tiếp chuyện được. Mà chuyện này thì có Giang Chấn là hiểu tâm lý con trẻ thôi.

"Tố Thu, con lôi Lạc Thành đi chơi giùm ta đi. Cậu ấy đang ở nhà của ta đó....một mình..." - Giang Chấn rung rung chòm râu hoa râm của mình, nhấn mạnh hai chữ "một mình" cùng nụ cười thâm sâu khó lường. Lạc Thành giờ này còn ở nhà ông vật lộn với đống giấy tờ, kêu anh ta về cũng không được...Nhưng nếu như Tố Thu xuất hiện có thể sẽ khác.

Tố Thu duy nhất cũng chỉ đợi một câu này mà chào vội mấy người bọn họ như sợ mẹ cô ngăn lại rồi chạy tót. Tố Thu vừa bước vào thang máy thì ở thang bên kia, Lệ Dĩnh cũng mới trở ra. Hướng cô tới cũng là căn phòng mà Tố Thu rời khỏi:

"Ba, mẹ, dì Lan...con tới rồi, để mọi người phải chờ"

Sự chú ý lập tức hướng ra cửa, nơi Lệ Dĩnh đang đứng đó. Vẻ mặt của năm người kia ai nấy đều hiện rõ sự hài lòng.

"Tiểu Dĩnh, mau ngồi đi" - Cả năm người gần như cùng đồng thanh một lúc khiến Lệ Dĩnh có chút bất ngờ.

Cô hướng sự chú ý của mình đến một người đàn ông ngồi cạnh Hạ Tuyết Lan, đây là lần đầu tiên cô gặp người đó - cũng chính là ba của Kiến Hoa.

"Đây là chồng của dì" - Hạ Tuyết Lan quay sang chồng mình giới thiệu.

"Chào con, ta là ba của..." Chưa nói hết lời thì ông đã bị vợ mình huých ngang sườn, liếc một cái ra hiệu. Ông liền hiểu ý, nhanh chóng sửa lại "Ý ta là...ta là bạn của ba con".

"Con chào chú" - Đều là người nhà cả, Lệ Dĩnh bỏ đi cái e dè ban đầu, dễ thương cúi đầu chào Hoắc Ngạn.

Hoắc Ngạn gật đầu rất vừa ý. Ông đã xem mấy phim của Lệ Dĩnh đóng rồi, giờ không những gặp mặt mà cô bé này lại là người yêu của con trai mình. Hơn nữa hai nhà có giao tình sâu như vậy. Đúng thật là ý trời, ông không còn mong gì hơn.

...

Buổi sum họp tuyệt nhiên không ai nhắc gì đến chuyện tình cảm của Lệ Dĩnh mặc dù mọi người đều hỏi rất nhiều về công việc, rồi cuộc sống của cô. Lệ Dĩnh cũng không lấy gì làm lạ vì cô vốn tưởng họ không hề biết gì. Nhưng mọi người tụ họp ở đây hôm nay, lại gọi cô tới, tất cả đều phải có mục đích.

Để một cô gái trẻ ở đây tiếp chuyện bọn họ thật cũng khó, đến đây chỉ là chuyện phụ. Việc chính còn ở phía sau.

"Tiểu Dĩnh, con về sớm đi, không phải mai con quay sớm sao. Tiện đường gửi giúp chút bánh trung thu cho bạn của mẹ nhé"

Lệ Dĩnh không nghi ngờ gì cả, trong khi đó năm người kia trao nhau cái nhìn đầy hàm ý. Cô cũng chẳng để ý đến việc sao cô chưa nói mà người lái xe đã biết địa điểm sắp tới ở đâu mà cứ thế lao vút trên đường.

"Quà trung thu năm nay của con bé sẽ bất ngờ đây" - Giang Chấn thích thú nhìn xuống bên dưới qua khung cửa sổ bằng kính.

"Mà bất ngờ này lại quá lớn rồi" - Mẹ Kiến Hoa hấp háy mắt, nhấp một ngụm rượu cười đắc ý. Hôm nay là đoàn viên mà, dĩ nhiên người cần gặp thì phải gặp thôi.

Nơi mà Lệ Dĩnh vừa tới là một khu biệt thự xinh xắn, nằm ngay rìa vành đai trung tâm thành phố. Dù vẫn chăng đèn, kết hoa, nhưng không khí ở đây khác hẳn so với trung tâm. Không ồn ào náo nhiệt, nhưng ở nơi này người ta lại có cảm giác yên tĩnh, trút bỏ được những phiền muộn.

Tấm biển lớn báo địa danh "Bắc Thành" nổi bật bằng dàn đèn li ti phát ra thứ ánh sáng trắng mơ ảo. Mấy hàng cây chạy dọc trong khu khu biệt thự cùng giăng cùng một loại đèn. Người bảo vệ chỉ hỏi qua loa vài câu rồi để xe của Lệ Dĩnh đi qua chiếc rào chắn. Hẳn anh ta cũng không nhận ra Lệ Dĩnh đang ngồi ghế sau, mà anh ta cũng buồn chán đến mức chưa qua một phút nhưng liền đã ngáp tới chục lần.

Bây giờ Lệ Dĩnh mới có chút thắc mắc. Mẹ cô trước nay chưa hề nhắc đến có một người bạn nào ở Thượng Hải. Mà lại sống trong khu này, có vẻ cũng rất khá giả.

Số 7 bằng đồng sáng bóng in trên mé trái cửa nhà. Lệ Dĩnh cảm thấy chủ nhân của nó chắc hẳn cũng là người đơn giản, không cầu kỳ nên khu vườn nhỏ trước nhà chỉ trồng vài chậu cây cảnh cho có không khí chứ không đặt nặt việc nó có đẹp hay không. Mà có khi, lâu rồi nó cũng chẳng được chăm sóc cẩn thận.

"Ding!!!"

Lệ Dĩnh bấm chuông cửa, chờ một hồi nhưng vẫn không có ai ra mở. Lại bấm thêm lần nữa, mọi thứ vẫn im lìm.

"Kỳ lạ, không có ai ở nhà sao?" - Lệ Dĩnh day day thái dương thắc mắc.

"Đèn vẫn sáng mà"

Bỗng nhiên một tiếng "Tít" vang lên, cánh cửa nhà mở ra. Lệ Dĩnh bình tĩnh ngó vào trong, đằng sau cánh cửa không hề có ai. Bên trong đến một tiếng động nhỏ cũng không có.

Nghĩ rằng chủ nhà biết mình bên ngoài nhưng không tiện xuống ngay nên mở cửa tự động, Lệ Dĩnh cứ thế bước vào trong. Tới nhà người lạ, cô cũng không dám đi lại xem xét gì mà ngồi ngay cạnh salon gần cửa ra vào.

Mà cũng thật kỳ lạ, mẹ cô nói đây là nhà bạn của bà, nhưng từ đồ đạc đến trang trí trong căn nhà hoàn toàn không giống với sở thích của một người đã lớn tuổi. Trông có vẻ giống nhà của một người đàn ông ba mươi tuổi thì đúng hơn.

Trên bàn còn có một cuốn sách đã cũ, cầm chắc cuốn sách này đã được lật đi lật lại nên mới cũ kĩ như thế. Lệ Dĩnh tò mò cầm cuốn sách, trông bìa của nó như cô đã trông thấy ở đâu đó:

"Tuyển tập cách ngôn cổ đại?" - Lệ Dĩnh lẩm bẩm tựa cuốn sách chợt nhớ ra, sư phụ cũng có. Mấy lần cô ngồi bên cạnh cửa sổ đều thấy anh cầm nó mà. Tìm thấy một nét quen thuộc, Lệ Dĩnh thả lỏng người một chút. Dù sao cũng là bạn của mẹ cô, đâu cần căng thẳng.

"Meoooooo!"

Lệ Dĩnh giật mình, Một con mèo lông trắng muốt tự nhiên nhảy chồm vào lòng cô ra điều rất êm ái. Thế nhưng khi bất ngờ qua đi, cô nhẹ nhàng vuốt lông cùng hai chòm ria của nó thì con mèo lại liếc mắt tỏ vẻ không quan tâm. Bàn tay cô vốn đã nhỏ rồi mà con mèo bé đến mức nằm gọn trong đó. Lệ Dĩnh chưa từng thấy con mèo nào ốm nhách mà trông kiêu kỳ, lạnh lùng như con mèo này. Rõ là nó nhảy vào lòng cô vậy mà cô âu yếm cưng nựng nó thì nó lại phản ứng hoàn toàn trái ngược.

"Mày thật giống sư phụ" - Lệ Dĩnh thầm nhớ đến Kiến Hoa bật cười. Quả thật trông cũng có vài phần tương đồng.

"Anh có thể hỏi xem giống ở điểm nào không?" - Thanh âm quen thuộc vang lên phía sau lưng Lệ Dĩnh. Kiến Hoa đứng đó, giản dị như cô vẫn thường thấy mỗi đêm ở Giang Tử Đằng, và nụ cười dịu dàng kia cũng chỉ dành cho một mình cô, gần một tháng qua cô chưa được thấy. Con mèo trên tay Lệ Dĩnh thấy chủ nhân dường như nét mặt cũng thay đổi bất thường.

"Sư...sư phụ...?" - Lệ Dĩnh bất ngờ đến nỗi lắp bắp không nói thành lời, nhưng Kiến Hoa lại chẳng có vẻ gì là như vậy. Anh sốt ruột chờ cô tới đã mấy tiếng rồi.

Lệ Dĩnh bất động chôn chân tại chỗ, còn Kiến Hoa ngày một tiến lại gần cô. Con mèo biết điều nhảy khỏi vòng tay Lệ Dĩnh, thoắt cái đã trốn đâu mất. Kiến Hoa bước lại một bước, mặt Lệ Dĩnh lại ửng hồng thêm một chút. Đến khi anh chỉ còn cách cô một cái chạm môi nữa thôi thì Lệ Dĩnh đã muốn rớt tim khỏi lồng ngực. Đến từng lời anh nói ra, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đi theo nó.

"Hôm nay là Tết Đoàn viên...ba mẹ đã gặp rồi. Không phải giờ nên gặp anh sao?"