Mười lăm năm đi theo chủ tịch Giang, Lạc Thành vẫn nghĩ anh hiểu ông, nhưng thực chất lại không phải vậy. Những người thâm sâu, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như Giang Chấn không dễ gì để người khác nắm bắt được suy nghĩ của mình, kể cả là những người thân cận. Hôm nay anh lại được mở rộng tầm mắt, suy nghĩ của Giang Chấn không phải bất kỳ ai cũng nghĩ tới được, hơn nữa đó lại là suy nghĩ của một người cha.
"Lạc Thành, nối máy cho tôi với bọn họ"
Cùng một lúc, đường dây điện thoại nối tới hai người phụ nữ cách xa đó cả ngàn dặm.
"Giang tổng, có tin tức cho bọn tôi chưa?" - Người phụ nữ đầu tiên lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng thấy rõ sự khéo léo trong đó. Mà khi đầu dây bên hai người phụ nữ bắt máy, Lạc Thành lại một lần nữa thấy Giang Chấn nở nụ cười như khi gặp Lệ Dĩnh.
"Tuyết Lan, đừng vội. Không phải bà đã đưa mứt quả hồng rồi sao. Ít nhất cũng thành công một nửa rồi" - Người phụ nữ thứ hai lên tiếng, vẫn giọng nói dịu dàng, như có vẻ rất từ tốn, chất phác.
Giang Chấn khẽ rung hàng ria bạc thích thú. Dù bao năm qua rồi không gặp, hai người bạn của ông vẫn là một tung một hứng ăn ý như thế.
"Tuyết Lan, Tuyết Nghi, bọn trẻ thích nhau rồi, ngày hai bà làm thông gia với nhau chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Liệu đã có thể gặp lão bạn già này chưa?"
...
Ba mươi lăm năm trước, cả Giang Chấn, Hạ Tuyết Lan và Lưu Tuyết Nghi đều là những thanh niên trẻ hào sảng. Họ tham gia vào một đoàn văn công bốn tỉnh phía Bắc đi khắp Trung Quốc để biểu diễn cổ vũ cho phong trào thanh niên xây dựng một nước Trung Hoa mới giàu sức trẻ. Ba người đến từ ba tỉnh khác nhau, nhưng vì cùng ở bên nhau một thời gian dài, lại rất ăn ý khi phối hợp nên từ đó coi nhau như tri kỷ. Ngày đó, cả đoàn văn công không ai không biết bộ ba nổi tiếng đó. Đặc biệt là hai cô gái lúc nào cũng dính nhau như sam, còn một chàng trai luôn lẽo đẽo theo sau. Đôi khi cũng phải đóng vai hòa giải những bất đồng giữa hai người bạn gái. Cũng không ít người đoán mò liệu sau này Giang Chấn sẽ yêu cô gái nào trong hai người. Nhưng chuyện đó cũng không xảy ra, giữa bọn họ chỉ tồn tại duy nhất một tình bạn thuần khiết. Ngày đó, Tuyết Lan và Tuyết Nghi đã ra sức tác thành cho Giang Chấn với một cô gái trong đoàn bạn, và thế là họ thành đôi. Ba người bọn họ còn hẹn nhau cùng ở lại Thượng Hải theo đuổi ước mơ của riêng mình. Nhưng sau đó Tuyết Lan kết hôn, tới Đài Loan. Vài năm sau Tuyết Nghi cũng kết hôn và theo chồng về Hà Bắc. Giang Chấn lại không có được may mắn đó, ông cùng cô gái kia kết hôn, nhưng không lâu sau vợ ông qua đời. Từ đó Giang Chấn chỉ ở một mình, theo đuổi giấc mơ kinh doanh. Tới khi bọn họ sinh con, vẫn giữ được liên lạc, nhưng rồi do vụ tranh chấp ngày đó giữa hai bờ eo biển Đài Loan mà mất liên lạc.
Đại lục với Đài Loan cách biệt xa xôi. Giang Chấn cũng chỉ có thể tìm được tung tích của Tuyết Nghi. Khi đó, ông chỉ còn một mình, tìm đến Hà Bắc. Hạnh phúc gia đình là cái mà đã vuột mất khỏi tay ông bỗng nhiên trở lại khi thấy nụ cười rạng rỡ của Lệ Dĩnh. Năm đó cô mới mười bảy tuổi. Tuyết Nghi, mẹ của Lệ Dĩnh khi đó cũng không thể tưởng tượng người bạn thân năm nào của mình nay đã trở thành chủ tịch Giang thị. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Giang Chấn đã ngỏ ý nhận Lệ Dĩnh làm con nuôi. Hiểu tâm ý của bạn mình, vợ chồng Lưu Tuyết Nghi cũng không hề do dự. Lệ Dĩnh cũng rất thích ông. Mà ngay khoảnh khắc Lệ Dĩnh lần đầu gọi mình một tiếng "cha", nụ cười hạnh phúc của chàng trai trong đoàn văn công năm nào đã trở lại.
Giang Chấn đưa Lệ Dĩnh tới Bắc Kinh. Cũng đề nghị cha mẹ cô không cho cô biết thân phận của ông. Thế nên Lệ Dĩnh ngây thơ cứ đinh ninh cha nuôi của mình chỉ buôn bán gì đó. Còn anh chàng Lạc Thành lúc nào cũng kè kè bên cạnh chỉ là người quản lý thu chi hay đại loại vậy. Mười năm qua, Lệ Dĩnh vẫn nghĩ như thế. Căn bản Lệ Dĩnh chưa nhìn thấy cha nuôi mình trên bất kỳ tờ báo nào vì ông không thích việc đó. Nếu cô tới thăm, đều sẽ đến căn nhà nhỏ ngoại ô Thượng Hải, hoặc một căn nhà khác cũng giống như vậy ở Bắc Kinh. Giang Chấn cũng không hề can thiệp một phân vào công việc của Lệ Dĩnh, nguyên nhân chính là vì muốn cô có thể tự nỗ lực, tự bước đi bằng đôi chân của chính mình. Và ông biết Lệ Dĩnh cũng muốn như vậy. Cho nên, dù biết có bao nhiêu tổn thương bủa vây con gái ông, nhưng ông vẫn để tự mình Lệ Dĩnh đứng lên. Bản thân ông là người biết rõ nhất, những thành quả đạt được mà đều tự mình nỗ lực sẽ càng đáng giá.
Mọi chuyện vẫn sẽ trôi đi như vậy, nếu như không có một chuyện bất ngờ khác xảy ra. Trước nay Giang Chấn đều không mấy quan tâm đến giới giải trí. Việc ở công ty xếp hàng đợi ông còn không kịp giải quyết chứ nói gì đến đọc mấy tờ báo giải trí, mà trên đó cũng chỉ đưa tin của nghệ sĩ. Nếu con gái ông không phải là diễn viên thì dám chắc Giang Chấn cũng chẳng nhớ nổi tên một diễn viên nào đó của nước nhà lắm. Vậy mà một lần vô tình cho Tiểu Tịch, em gái của Lạc Thành đi nhờ xe mà tờ tạp chí Nam Đô lại đập vào mắt ông. Tiểu Tịch chăm chú đọc bài nào đó thỉnh thoảng lại khúc khích cười, cảm thán người trong hình sao có thể soái như vậy. Giang Chấn muốn không quan tâm cũng không được, đành liếc một cái. Nhưng điều khiến ông chú ý không phải là chàng trai mà là người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh. Bức ảnh chú thích nam diễn viên Hoắc Kiến Hoa cùng với mẹ của mình. Mà người phụ nữ đó, gương mặt đó dù đã lâu không nhìn thấy, nhưng ông chắc chắn, đó chính xác là người bạn thân nhiều năm trước mà ông luôn tìm kiếm. Lạc Thành cũng là lần đầu tiên thấy Giang Chấn kích động như vậy từ khi anh đi theo ông. Lập tức một ngày sau, Lạc Thành được lệnh tới Đài Loan tìm người. Với thế lực của Giang thị và năng lực của Lạc Thành, chẳng khó gì để tìm được Hạ Tuyết Lan. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ba người họ cũng có thể gặp lại. Khỏi nói cũng biết mẹ của Lệ Dĩnh vui thế nào khi Giang Chấn báo đã tìm được người chị em thân thiết của bà. Mà trùng hợp lúc đó Lệ Dĩnh lại đã nhận đóng Hoa Thiên Cốt, còn lời mời nam chính gửi cho Kiến Hoa. Và thế là mẹ Kiến Hoa đã gọi Tuấn Kiệt tới yêu cầu bằng mọi cách phải khiến Kiến Hoa nhận dự án đó. Trong tất cả mọi người thì cũng chỉ mình Tuấn Kiệt biết nguyên nhân tại sao. Ngay cả Tố Thu cũng không biết. Cũng vì muốn để đôi trẻ có thể thuận tiện có thời gian ở bên tìm hiểu về nhau mà Giang Chấn đã tình nguyện cho đoàn làm phim mượn Giang Tử Đằng để ở, nhưng yêu cầu giữ kín, còn kiếm lý do là yêu thích tiểu thuyết mặc dù trên thực tế hình thù cuốn truyện như nào ông còn chưa có thấy. Việc Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ở Giang Tử Đằng thế nào, tình cảm của họ ra sao...đều qua Khang Vũ mà báo lại. Ngay cả việc khiến Kiến Hoa và Lệ Dĩnh lặn lội lên núi Phổ Nghi bắt cá lăng hồng rồi sai người hớt hết cá lên, để họ phải ở đó với nhau qua một đêm cũng là kế hoạch của bộ ba người đó cả. Giờ bọn họ đều biết Kiến Hoa thích Lệ Dĩnh rồi, mà Lệ Dĩnh trông bộ dạng đó cũng là thích người ta. Tâm tình của ba vị phụ mẫu này xem ra cũng quá tốt. Mứt quả hồng mà mẹ Kiến Hoa làm đưa cho anh cũng là có tâm ý cả. Chỉ duy nhất có hai người trong cuộc là không biết mà thôi. Mà mối quan hệ dắt díu lằng nhằng đó cũng thật có ích. Nếu không phải Lạc Thành tới đưa kẹo cho Lệ Dĩnh, thì Tố Thu sẽ không gặp anh. Như vậy chắc vẫn sẽ lấn cấn chuyện anh trai cô thích Lệ Dĩnh. Chính vì đổ Lạc Thành ngay từ cái nhìn đầu tiên và bọc kẹo đó nên Tố Thu đã hiểu hơn về Lệ Dĩnh. Còn bất ngờ chuyển sang ủng hộ anh trai mình theo đuổi tình yêu. Mà ngược lại, cũng chính vì mẹ cô biết Lạc Thành là ai nên khi nghe Tố Thu nói chỉ thích Lạc Thành bà đã đồng ý cho Tố Thu đi Thượng Hải. Tất cả mọi việc đều nằm trong tay các bậc phụ mẫu cả.
Giờ hai người mẹ đến tuổi này rồi gặp lại được bạn cũ không còn gì vui hơn. Công việc nội trợ nhàm chán thường ngày giờ thêm một việc thú vị khác là theo dõi đôi trẻ tình cảm tiến triển ra sao. Thậm chí còn nghĩ tới chuyện đám cưới dù từ khi Kiến Hoa gặp Lệ Dĩnh mới qua vỏn vẹn có vài tháng.
"Tuyết Lan, khi nào bà tới đại lục. Chúng ta tới Thượng Hải gặp nhau đi. Mấy chục năm trước không phải ngõ ngách nào ở đó chúng ta cũng đều tới sao?" - Hai người phụ nữ mải hàn huyên mà quên mất trong đường dây này còn có một người thứ ba nữa. Giang Chấn đành phải lên tiếng. Ba mươi lăm năm trước hay hiện tại, vẫn là ông phải chạy theo hai người họ. Nhưng mỗi lần như vậy, ông lại thấy như mình đươc trở về với tuổi trẻ.
"Nhanh thôi, tháng sau đi, tôi cũng cần phải gặp con dâu mà" - Mẹ Kiến Hoa không giấu diếm sự cao hứng. Cùng một lúc nhiều chuyện vui như vậy, bảo bà sao có thể không vui vẻ cho được. Tháng sau, chắc chắn kiểu gì bà cũng phải tới Thượng Hải một chuyến, tiện thể tới văn phòng mới của Hoa Kiệt.
"Giang tổng, ông vội gì chứ?" - Mẹ Lệ Dĩnh trêu chọc, Giang Chấn càng mong gặp hai người thì họ lại càng lẫn lữa để chọc ông. Thi quen năm xưa vẫn là không thể bỏ.
"Thì tôi cũng vì bọn trẻ thôi. Cha mẹ gặp nhau sớm không phải sau này sẽ càng tốt sao? Không lẽ hai người không sợ dâu rể của mình chạy mất"
"Con dâu của Hạ Tuyết Lan này chạy không thể thoát được. Hơn nữa hai đứa còn có hôn ước. Ông không cần phải lo đâu" - Mẹ Kiến Hoa ra điều đắc ý. Con dâu bà đã chấm rồi, sao có thể đi đâu được.
Giang Chấn vô cùng bất ngờ. Hôn ước - chuyện này là lần đầu tiên ông nghe thấy. Mười năm nay Lệ Dĩnh cũng chưa một lần nhắc đến cô có hôn ước với ai cả.
"Hôn ước? Sao tôi chưa nghe bao giờ?"
"Phải. Chúng có hôn ước. Mà hơn nữa còn do chính Tiểu Dĩnh lập" - Mẹ Lệ Dĩnh nhỏ nhẹ xác nhận. Quả thật là có hôn ước, đó đã là chuyện của hai mươi ba năm về trước rồi