"Reng!!!" - Tiếng chuông điện thoại rung liên hồi mà Kiến Hoa vẫn bình thản bắt máy như việc anh có nghe điện thoại hay không cũng chẳng mấy liên quan.
"Alo! Có chuyện gì sao?" - Nhìn số điện thoại hiện lên, anh biết đó là ai, thế nên giọng điệu của Kiến Hoa rất thoải mái.
"Có chuyện gì sao? Anh còn hỏi như vậy được nữa?" - Sự bình thản quá mức của Kiến Hoa dường như khiến người đầu dây càng khó chịu. Anh đúng là lúc nào cũng lãnh đạm như vậy. Chuyện lớn coi như chuyện nhỏ, mà chuyện nhỏ thì cũng chẳng coi là gì.
"Tố Thu, em nói rõ ràng xem. Em không nói làm sao anh biết?" - Kiến Hoa thực thấy khó hiểu. Tố Thu đột nhiên gọi điện cho anh, không giải thích gì mà đã hỏi dồn anh như vậy. Người ta không weibo, không mạng xã hội, điện thoại cũng ít dùng...so với người bình thường vẫn là lạc hậu hơn một chút, thì có chuyện gì cũng phải nói rõ ràng đã chứ.
"Em nói này đại ca, ba hôm trước, ngày em rời Giang Tử Đằng, anh có nhận phỏng vấn đúng không?" - Tố Thu có vẻ rất kích động, lên giọng tra hỏi, ra điều có chuyện nghiêm trọng.
"Phải, hôm đó anh cùng Tiểu Dĩnh đều tham gia phỏng vấn" - Kiến Hoa thản nhiên xác nhận, phỏng vấn cũng đâu có gì lạ. Phóng viên cũng không hỏi gì nhiều, chủ yếu đều xoanh quanh nhân vật mà họ thủ vai, cảm nhận thế nào, bạn diễn ra sao. Ngoài ra cũng đâu có chuyện gì đặc biệt.
"Cái chính là ở chỗ đó"
"Lại sao nữa?" - Kiến Hoa đã bắt đầu thấy gì đó không ổn. Chỉ một cuộc phỏng vấn thôi, không lẽ Tố Thu cũng quan tâm muốn truy đến cùng như vậy.
"Anh trai của em ơi. Có ai đứng ngay bên cạnh người mình thích mà lại đá người ta cho chàng trai khác như anh không. Bắt về còn không được, anh lại định thả ra là sao?" - Đến giờ thì Tố Thu như mất kiễn nhẫn, cũng chẳng còn trẻ trung gì, thích người ta đã đơn phương đã đành, nay còn cố đẩy người ta cho chàng trai khác. Trên đời người như vậy, đúng thật chỉ có anh trai cô mà thôi.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi buổi sáng hôm đó với Lệ Dĩnh đã khiến Tố Thu thoải mái hơn rất nhiều. Cô lúc nào vẫn đặt anh trai cô trên hết, nhưng bây giờ điều anh trai cô cần là hạnh phúc. Mà Lệ Dĩnh chính là người có thể đem đến cho anh hạnh phúc đó. Cô cũng thích Lệ Dĩnh như vậy. Thế nên chẳng lý do gì để cô phản đối nữa. Chuyển đi Quảng Tây ngày hôm đó, mục đích từ ngăn cản tình cảm của Kiến Hoa, cuối cùng lại trở thành đồng tình hết rồi.
Ba ngày trước, cũng chính là ngày Tố Thu quay trở về Đài Loan. Hôm đó sau khi quay xong, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đã tham gia một cuộc phỏng vấn trực tiếp ngay tại trường quay về hậu trường bộ phim. Phóng viên của Nam Đô, Sina, đài Mango...đều tới một lượt. Đạo diễn cũng cáo bận về trước để mặc hai người họ tự xoay xở với cánh phóng viên.
Câu chuyện sẽ chẳng có gì nếu như phóng viên chỉ hỏi về bộ phim thế nào, cảm nhận của diễn viên ra sao...hay mấy câu đại loại thế. Nhưng bỗng có một vị phóng viên cao hứng muốn đào sâu thêm một chút. Xem chừng muốn lấy bài đặc biệt trên tờ báo của mình ngày hôm sau, thế nên hỏi Lệ Dĩnh giữa Trác Hạo và Kiến Hoa thì ai soái hơn. Câu hỏi bất ngờ khiến Lệ Dĩnh rất lúng túng. Cô và Trác Hạo đã dứt khoát rồi. Phỏng vấn cũng không nên nhắc đến người ta nữa. Nhưng cô trả lời là Kiến Hoa cũng không được, như vậy sẽ lại có một bộ phận anti ném đá cô "có mới nới cũ" cho coi. Nhận thấy sự khó xử của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa nhanh nhảu trả lời thay, anh so với Trác Hạo, chắc chắn cô sẽ chọn người mà cô yêu. Anh không muốn cô bị khó xử vì có mặt anh ở đây. Tâm ý của anh là vậy, nhưng anh đâu có biết, trái tim của cô gái bên cạnh, bây giờ đã dành cho anh, như vậy sao có thể dễ dàng nói những câu như thế được. Lệ Dĩnh lại nghĩ sư phụ làm như vậy là vì muốn chữa cháy cho mình, cảm kích nhưng cũng không nghĩ gì thêm. Lúc này chỉ có trong lòng Kiến Hoa là biến động. Anh đã biết yêu đơn phương là thế nào. Anh cũng đã biết, đứng bên cạnh người mình yêu nhưng không thể nắm tay người đó là như thế nào. Càng khổ tâm hơn là vẫn biết mình yêu người đó nhưng vẫn phải đẩy cô về phía một người khác.
...
Ngay ngày hôm sau, đoạn phỏng vấn ngắn ngủi đó đã được phát trên mạng đã lan truyền chóng mặt. Những người vốn ủng hộ, mơ mộng một ngày nào đó Lệ Dĩnh - Trác Hạo ở bên nhau như được tặng một lọ siro ngọt lịm. Tố Thu vừa xem được đã vội vàng kiểm chứng. Kiến Hoa nói Lệ Dĩnh đã yêu người khác, thì ra người mà anh nói đến chính là Trác Hạo.
"Gil, mình là Tố Thu đây. Có một chuyện cần nhờ cậu"
Gil là bạn thân của Tố Thu thời phổ thông. Khi đó mọi người vẫn hay gọi là Ngọc nhi. Tới khi tốt nghiệp đại học, trở thành phóng viên, thấy cái tên yểu điệu thục nữ đó không hợp với nghề của cô nên đổi bút danh là Gil. Tố Thu đảm nhận truyền thông cho Hoa Kiệt, còn Gil lại có kinh nghiệm nhiều năm làm phóng viên trong ngành giải trí. Quả thật Gil cũng đã giúp cô không ít. Lần này, cô cũng không ngần ngại nhờ bạn thân của mình điều tra một chút về mối quan hệ giữa Lệ Dĩnh và Trác Hạo. Chắc chắn, ở sâu trong làng giải trí lâu nay, những tin tức kiểu như vậy, Gil sẽ không khó gì để đào ra, hơn nữa sẽ kín đáo và chắc chắn rất chính xác.
Lệ Dĩnh và Trác Hạo dù đã từng ở bên nhau hay chưa, tin đó chưa một lần được Lệ Dĩnh xác nhận, nên mọi tin tức chỉ có thể là đoán mò. Muốn biết thực hư thế nào cũng chỉ hỏi qua những phóng viên đã từng bám theo một trong hai người họ, hay những nhân viên trên phim trường ngày đó. Từng đó việc, nhưng chỉ mất chưa tới một ngày, thông tin mà Tố Thu cần đã có.
"Tố Thu, không có chuyện đó đâu. Một số người bạn của mình đã xác nhận như vậy. Nếu có thì ít nhất cũng đã chia tay bảy, tám tháng nay rồi" - Gil vừa tổng hợp mọi nguồn thông tin mà những người bạn gửi cho cô, lập tức gọi cho Tố Thu. Cũng nhờ mối quan hệ tốt với Tố Thu, nên mỗi lần muốn phỏng vấn Kiến Hoa, Gil luôn có được ưu ái.
"Cảm ơn cậu, lần sau mình tới Bắc Kinh nhất định sẽ đãi cậu một bữa"
Nếu cách đây mấy ngày chuyện tình cảm của Lệ Dĩnh thế nào cũng đều không khiến Tố Thu quan tâm nhưng bây giờ đã khác. Biết được Lệ Dĩnh vẫn còn đang độc thân, cô chỉ thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên trong điện thoại. Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, nếu không với giác quan nhạy bén của một phóng viên, có thể Gil sẽ nghi ngờ lắm chứ. Nhận được xác nhận của Gil, hôm sau Tố Thu đã gọi điện cho anh trai cô.
...
Hiện tại,...
Kiến Hoa vẫn chưa hết bất ngờ vì phản ứng của Tố Thu, mới vài hôm trước cô còn tới khuyên anh đừng ôm tình cảm đó. Vậy mà giờ qua điện thoại lại không ngừng thuyết giảng anh chuyện tình yêu. Mà cô cũng chẳng thèm để ý cô còn kém anh gần chục tuổi, trải nghiệm cuộc sống của anh đương nhiên vẫn nhiều hơn cô chứ.
"Sao hôm nay em lạ vậy, anh còn tưởng em không muốn anh thích Tiểu Dĩnh mà"
"Bây giờ em thích rồi không được sao?" - Tố Thu chống chế, con người ta vẫn có thể thay đổi mà.
"Anh trả lời vậy cũng đâu có sai" - Giọng điệu Kiến Hoa nhàn nhạt đáp lại. Cô không nói thì thôi, nhưng đột nhiên lại khơi ra chuyện này, càng khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Anhhh...người ta còn là cô gái độc thân đó. Mắc gì mà anh cứ đẩy người ta ra hoài vậy. Không phải anh nhiều tuổi rồi nên cũng ngốc đi đấy chứ?" - Kiến Hoa càng tỏ ra bình thản thì Tố Thu lại càng thấy mất kiên nhẫn. Cùng là anh em, vậy mà cô quyết liệt bao nhiêu, chịu ăn thua bao nhiêu thì anh lại lặng lẽ bấy nhiêu. Cái tính này của anh trai cô, nếu như gặp được một người nào mà anh thích, chắc rồi cũng sẽ để người ta vuột mất thôi.
Ngữ điệu tỏ rõ sự không quan tâm của Kiến Hoa từ đầu đến giờ đột ngột thay đổi khi câu nói vừa rồi thoát khỏi miệng Tố Thu.
"Em vừa nói gì?" - Lúc này Kiến Hoa mới tỏ ra quan tâm một chút đến cuộc nói chuyện.
"Anh còn hỏi...em nói là người ta vẫn độc thân đó. Thời gian nghỉ ngơi còn không có thì lấy đâu ra mà hẹn hò. Em đã nhờ người xác nhận rồi" - Tố Thu lắc đầu ngán ngẩm, có phải anh đóng phim nhiều quá, trên phim nhiều quá nên quên mất hiện thực thế nào không. Một cô gái có hay chưa có người yêu mà anh cũng nhận không ra.
"Sao em biết?"
"Chuyện này anh không cần hỏi, anh chỉ cần biết Lệ Dĩnh vẫn một mình. Người ta vẫn đang đứng yên, anh liệu đường mà đuổi theo đi"
Kiến Hoa đang rất nóng lòng đợi câu trả lời, nhưng Tố Thu càng úp mở. Nói rồi cô thở dài, nhanh chóng cúp máy, không để Kiến Hoa nói thêm một lời nào nữa.
Những câu nói của Tố Thu hiện giờ vẫn đang quay mòng mòng trong đầu anh. Không lẽ chuyện hôm gì Trác Hạo tới đây gặp Lệ Dĩnh chỉ là gặp gỡ bình thường thôi, rõ ràng anh thấy cô rất vui sau khi gặp Trác Hạo mà. Nhưng Tố Thu làm việc gì cũng rất chắc chắn, điều mà Tố Thu đã khẳng định, trước nay chưa bao giờ sai cả. Anh phải tin vào mắt của mình, hay tin vào Tố Thu, tin vào hy vọng đang trào dâng trong anh bây giờ đây.
Kiến Hoa mải mê suy nghĩ rời phòng đến phim trường, không chú ý đụng phải Nancy cũng đang vội vàng rời Giang Tử Đằng về Bắc Kinh.
"Á" - Cú va chạm khiến vai Nancy đau điếng.
"Xin lỗi" - Kiến Hoa giật mình quay lại, đúng là chỉ khi suy nghĩ về Lệ Dĩnh mới có thể khiến anh sơ ý như vậy.
"Hoa ca, không có gì"
"Em về Bắc Kinh sao?"
"Vâng, Lệ Dĩnh nhờ anh chăm sóc cô ấy một chút" - Nancy thăm dò, bình thường vẫn có thể nhờ bạn diễn của Lệ Dĩnh như vậy, giống như một kiểu coi trọng, lịch sự. Nhưng lần này với Kiến Hoa, Nancy nửa là thăm dò, nửa là gửi gắm. Có Kiến Hoa ở đây, cô có thể yên tâm về Lệ Dĩnh.
"Ừm"
Kiến Hoa trầm tư, gật gù bước tiếp. Nhưng câu nói tiếp theo của Nancy khiến anh đứng sững lại:
"Hoa ca, cần bước tiếp thì bước tiếp thôi, đắn đo sẽ không thể có hạnh phúc"
Nancy không có ý khuyên Kiến Hoa điều gì, tuổi đời của cô ít hơn anh nhiều. Nhưng cô hiểu Lệ Dĩnh, cô cũng biết tình cảm của Kiến Hoa, nhưng lại không biết vì lý do gì mà Kiến Hoa không dám theo đuổi Lệ Dĩnh, vẫn chỉ đơn thuần làm sư phụ của cô ấy. Câu nói này của cô chỉ là muốn giải tỏa khúc mắc nào đó hiện hữu trong lòng Kiến Hoa bây giờ.
Lời khuyên này của Nancy tuy không ám chỉ bất cứ điều gì, nhưng đó là tất cả những gì mà Kiến Hoa cần lúc này. Nancy là người hiểu Lệ Dĩnh nhất, không lý do gì mà Nancy lại nói câu
này với anh. Lý giải duy nhất cho điều này là cùng một ý với Tố Thu. Cả hai đều muốn nói với anh, phải can đảm đuổi theo tình yêu mới có thể bắt được hạnh phúc. Kiến Hoa mỉm cười bước đi, gánh nặng trong lòng anh bây giờ đã được trút bỏ. Anh là người biết rõ nhất, muốn có hạnh phúc phải trân trọng từng giây phút và dũng cảm theo đuổi nó. Nhất định lần này anh sẽ làm như vậy