Quay Lại Tuổi 15

Chương 72




Một tác phẩm truyện có rất nhiều bản quyền, bản quyền điện ảnh, bản quyền trò chơi, bản quyền bán qua nước ngoài... Trong đó còn phân ra nhiều kiểu nữa, ví dụ bản quyền điện ảnh thì có thể là phim điện ảnh chiếu rạp, phim truyền hình, phim hoạt hình, ... vậy nên một tác phẩm thành công có thể kiếm ra được rất rất nhiều tiền.


Bởi vì tiểu thuyết 《 song sinh 》bán chạy khiến công ty game này chú ý đến, lại là tác phẩm huyền huyễn, bọ họ mới tính toán thiết kế trò chơi, nhưng lại sợ Mạc Thiến không đồng ý nên mới ra giá cao như vậy.


Còn muốn Mạc Thiến là người đại diện phát ngôn cho trò chơi, cái này là chuyện phải nói sau khi trò chơi phát hành.


Kỳ thật nói đến hợp đồng như thế này Mạc Thiến không am hiểu lắm, kiếp trước cô có ngừoi đại diện xuất sắc như Cố Thù, hoàn toàn không quan tâm đến chuyênh này, đời này cô cũng có Có Thù, nhưng mà.... Cố Thù còn chưa lớn.


Vì thế cô chỉ có thể giao chuyện này cho mẹ Mạc, cô nói lại lời công ty game kia cho mẹ nghe , lại đưa hợp đồng cho mẹ Mạc xem kĩ, thấp thỏm chờ đợi một thời gian thì nhận được tin nhắn của mẹ Mạc, chỉ ba chữ:"Ký hợp đồng."


Cô nhìn tin nhắn có ba chữ, hơi khẩn trương:"Nhưn thế nào ạ? Bao nhiêu tiền ạ?"


Mẹ Mạc cũng nhanh chóng trả lời:" Mẹ tự hỏi tiền này của con tính làm gì?"


'Phòng ở có rồi, mua đồ gia dụng cũng có tiền rồi, không có việc gì muốn làm, tiếp tục mua nhà thôi."


"Cũng được, bốn trăm vạn mẹ giúp con thu lại." Dù sao cũng không dám trực tiếp đem cho mạc Thiến.


"Nhiều vậy sao?"


"Ầy, đột nhiên mẹ cảm thấy kịch bản của con bán cho nhà xuất bản hơi thấp rồi."


"Cũng đành chịu thôi mà mẹ, lúc ấy con là người mới, một chút danh tiếng cũng không có, ai có thể nghĩ đến con chỉ là dân nghiệp dư lại nhanh chóng nổi như vậy? Chờ phim truyền hình phát sóng, về sau tiền nhuận bút sẽ tăng thôi ạ."


Sau khi nhắn tin với mẹ mạc xong, Mạc Thiến tự hỏi, có phải cũng có thể bán bản quyền sách phồn thể?


Phạm v tiêu thụ của sách phồn thể khá nhỏ, nhưng lại tôn trọng chính bản nên giá sách rất cao, cũng có doanh số,


Sách phồn thể và giản thể đặt cạnh nhau thì đôi khi sách phồn thể nhìn như cuốn sách bán lề đường, nhưng trang giấy chất lượng cực kì tốt, không có gì để chê, văn tự sắp xếp theo từng hàng, rất có cảm giác cổ xưa. Sách giản thể giá cả so với sách phông thể chỉ có khoảng một phần hai, trang giấy chất lượng so ra kém hơn, nhưng giá trị kinh tế cao .


Sau khi suy nghĩ Mạc Thiến thử liên hệ mấy nhà xuất bản sách phồn thể, nhưng chỉ được ba trăm ngàn, dù sao cũng không thể đảm bảo được thị trường cho sách.


Vậy nên sách xuất bản dạng phồn thể chỉ kiếm lời khoảng năm vạn.


Nhưng tác phẩm đầu tay của cô đem tiền lời cho cô quả thực không ít, kịch bản phim ba mươi sáu vạn, tiểu thuyết giản thể ba mươi sáu vạn, tiểu tuyết dạng phồn thể năm vạn, bản quyền trò chơi bốn trăm vạn. Cô đột nhiên hối hận, lúc trước bán kịch bản theo kiểu trích phần trăm thì tốt rồi.


Hiện giừo đoàn làm phim cao hứng quá rồi.


Tiểu thuyết bán chạy, biên kịch được chú ým khiến bộ phim chưa chiếu đã được nhiều người quan tâm, cộng thêm có Mạc Nhan được chú ý nữa, ngừoi xem đối với tiểu diễn viên mới tràn ngập chờ mong, chỉ nhìn nhan sắc của Mạc Nhan thôi cũng kéo được fan.


Điều này cũng khiến đoàn làm phim bắt đầu tăng ca quay chụp, đặc biệt những phần đã quay lập tức đem cho hậu kì cắt nối biên tập chế tác, dù sao cũng là một công ty điênh ảnh, nhân viên công tác nhiều, vấn đề là có được ưu tiên làm trước hay không thôi, nói không chừng có thể công chiếu phom trước dự kiến.


Cộng thêm công ty của Cố Thù cũng thành công đăng kí, đặt tên là "Thư Tình", đọc gần giống như chữ Thiến và chữ Thù ghép lại, đúng là đem ân ái phô bày đến cực hạn.


Bộ phim do Phùng Khải Tường viết kịch bản cũng khua chiêng gõ trống bắt đầu chuẩn bị, các diễn  viên bắt đầu thử ống kính, còn Mạc Thiến cũng có việc khác để làm.


Mạc Thiến liên hệ mmột nhân tài sáng tác nhạc mới xuất hiện gần đây, trong vô số tác phẩm của anh ta chọn ba bài hát, mua lại với giá vừa phải, sau đó mời một cô ca sĩ trẻ tính cách rất sảng khoái biểu diễn một bài làm ca khúc mở đầu phim, còn lại hai bài thì trong đó một bài dành cho Thẩm Thiếu Dĩnh.


Cô biết anh ta hát rất dễ nghe, có thực lực, trong mắt cô anh ta chính là "ca thần". Mà kiếp trước anh ta cũng hoàn toàn xứng đáng với cái danh "ca thần".


Kiếp này cô không chờ Thẩm Thiếu Dĩnh thông qua thi tuyển ca sĩ tài năng mà trong bộ phim này muốn anh ta hát bài mà mấy năm sau là bài hát sẽ nổi đình đám, bây giờ anh ta chưa vào nghề, còn là một thiếu niên, hoàn toàn có thể khống chế.


Mạc Thiến đến cao nhị tìm Thẩm THiếu Dĩnh là khi anh ta còn đang đần độn, rõ ràng đang khó chịu khi ngừoi con gái mình thích lại hẹn hò với người khác, nhưng trước mặt Mạc Thiến vẫn giả bộ như không sao cả, hỏi Mạc Thiến:" Nha, Mạc nổi tiếng, ngọn gió nào đưa cô tới đây?"


"Muốn mời cậu hát một bài hát."


"Tìm tôi đi hát?" Thẩm Thiếu Dĩnh cười cười, còn nghĩ cô hẹn cậu đi ktv, lập tức vẫy vẫy tay:"Tôi không muốn nhìn cái bản mặt lạnh lùng của bạn trai cô đâu.'


"Không phải, Cố Tù mở một côn ty nhỏ, đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, nên muốn mời anh hát bài hát kết thúc phim." Mạc Thiến giải thích nói.


Thẩm Thiếu Dĩnh khó tin nhìn Mạc Thiến, kéo kéo khóe miệng :" Hai ngừoi muốn kéo tôi vào giới giải trí đấy à, Ba mẹ mang theo con trai đấy à?"


"Tôi có bài hát này, có thể khiến anh nổi tiếng?" Mạc Thiến nói chắc chắn.


Cũng không biết ngữ khí và biểu tình của Mạc Thiến quá tự tin hay là tôn trọng bạn bè mà Thẩm Thiếu Dĩnh cười đáp ứng, nhưng không có vể nhiệt tình tin tưởng , hỏi lại cô:" Bài hát nào?"


Mạc Thiến lập tức lấy ra bản nhạc với ca từ đưa cho Thẩm Thiếu Dĩnh.


Thẩm Thiếu Dĩnh học dương cầm với đàn ghi-ta, hiểu âm luật, nhưng cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, cậu ta nhìn bản nhạc hồi lâu, sau đó bắt đầu dùng mũi chân nhịp nhịp xuống mặt đất, ngâm nga trong miệng.


Mạc Thiến đứng bên cạnh anh ta, lắng nghe mấy tiếng ngâm nga của hắn không đúng , sốt ruột nói:"Không phải như thế, cậu nghe tôi hát một chút."


"Câm miệng, để yên cho tôi tự cảm nhận bài hát,"


Mạc Thiến ngoan ngoãn im lặng, lấy mp3 ra, trong đó có ghi âm một đoạn mà tác giả hát.


Ai ngờ mp3 còn chưa kịp đưa ra cho Thẩm Thiếu Dĩnh thì đã nghe anh ta hát ra lời, âm sắc của anh ta rất tốt, vừa nay nghe ngâm nga không hợp nhưng giờ hát ra lại có cảm giác rất tốt.


Bài hát này năm đó Mạc Thiến rất thích, mỗi lần suy sụp đều phải nghe một lần, nghe xong cẩm giác như bản thân sống lại một lần nữa, nhiệt huyết sôi trào, sức chiến đấu tăng lên.


Cô nhớ rõ bộ phim này có một đoạn nam chính bị buộc đến đường cùng, đại sát tứ phương, cùng nhân vật phản diện quyết chiến một trận, đoạn này thực sự rất phù hợp với bài hát, hiệu quả đạt đến cực điểm.


Thẩm Thiếu Dĩnh hát được một nửa, đến cao trào tự nhiên im lặng, lại bắt đầu ngâm nga , Mạc Thiến nghe không đã nghiền, lập tức hỏi:" Sao không hát nữa? Đoạn trước hát đúng rồi mà?"


"Cái này... Tiếng anh của tôi không tốt, không biết đọc sao ....." Tay Thẩm Thiếu Dĩnh cầm tờ giấy ghi lời bài hát cũng run một cái, giải thích với cô.


Trời ạ, cô quên mất, ca thần tương lại thực sự học rất tệ.


Cô không có biện pháp, ngồi xuống bên cạnh cậu ta chỉ cậu ta phát âm, sau đó ném hợp đồng nho cậu ta, bào cậu xem. Thẩm Thiếu Dĩnh không kiên nhẫn:" Lão tử đây không xem được mấy cái thứ nhiều chữ như thế này."


"Là một cái hợp đồng, để tôi nói sơ qua cho cậu nghe."


Hai người đứng ở hành lang trước cửa sổ, bàn về cái hợp đồng.


Học sinh đi qua đi lại hành lang rất nhiều, ngoại hình của hai người ưu tú khiến các học sinh chú ý đến, đặc biệt Mạc Thiến ở trong trường cũng nổi danh, rất nhiều người biết cô, học sinh đi qua đều liếc nhìn một cái ."


Có điều cả hai người đều làm trong Hội học sinh, nhìn vào chỉ nghĩ Hội học sinh có việc cần bàn, không ai quá để ý.


Dù sao, Mạc Thiến đã có bạn trai soái như vậy.


Thẩm Thiếu Dĩnh không ngờ là trực tiếp kí hợp đồng luôn, mà Cố Thù sau đó sắp xếp cậu ta đến phòng thu âm ghi âm bài hát, mà cậu bây giừo chỉ là dân nghiệp dư mới vào nghề , rất nhiều điều phải học tập, trạng thái khi gát cũng rất quan trọng, sau này nếu biểu diễn có ngừoi xem thì biểu lộ khuôn mặt cũng được người ta quan tâm.


Thẩm Thiếu Dĩnh cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiên trải nghiệm công việc và cảm giác của một ca sĩ, rất tích cực học tập, mỗi tối vào cuối tuần đều có mặt lần lượt ghi âm, nghe lại, nghe chỉ giáo của thầy guaó, cậu ta vốn có thiên phú, lại chăm chỉ học hỏi, hoàn thành sớm cả hai bài hát so với ca sĩ được đưa bài hát trước còn nhanh hơn.


Thời gian nhanh chậm cũng không phải là vấn đề, quan trọng là chất lượng cũng rất tốt. 


Mạc Thiến nghe được ca khúc sau khi thu âm, cảm động suýt nữa rơi nước mắt, quả nhiên không tìm nhầm người. 


Mùa hè năm nay Cố Thù tham gia trung khảo, Hứa Liễm Âm thi đại học, cả hai ều là thần học vậy nên cũng không có áp lực quá lơn, còn Mạc Nhan là tuyển thẳng, cũng không phải lo lắng.


Mạc Thiến cũng không hề rảnh rỗi, mặc dù đã xong bản thảo nhưng vẫn chưa giáo lại cho Kaka, cô giữ lại sửa chữa mấy lần mới cảm thấy tạm ổn một chút, 


Mạc Thiến gửi cho Cố Thù xem, Cố Thù chỉ hỏi một cau: "Truyện này viết cho thiếu nữ đọc thôi sao?"


"Là truyện hướng tới hồi ức thanh xuân mà." Mạc Thiến phản bác lại.


"Nếu là hướng tới tất cả mọi đối tượng thì vai nữ chính không phải như vậy, có chút lý tưởng hóa rồi, bạn học nữ thời thanh xuân không phải như thế."


"Nhưng mà, anh không thấy tình yêu của học sinh rất đơn giản sao, đơn giản đến mức chỉ cần nhìn mặt, gọn gàng dứt khoát gọi đó là tình yêu, cũng không có chuyện gì biến cố hay gay cấn mà ở bên nhau." 


"Có thể lần đầu gặp mặt nhìn thấy nhau không chớp mắt, trải qua vài chuyện nhỏ nhặt đã có thể hấp dẫn lần nhau." 


Mạc Thiến mím môi, kì thật Cố Thù nói cũng đúng, cô đem chuyện tình yêu thanh xuân có thút thần tượng hóa, lý tưởng hóa, sau đó Cố Thù lại nói: "Nhưng mà như vậy cũng được rồi, tiểu thuyết sẽ được hoan nghênh nhưng muốn quay phim điện ảnh phải sửa lại kịch bản."


Cho dù chỉ là tuổi thiếu niên nhưng ánh mắt thật tốt, có chính kiến, Cố Thù so với biên tập viên còn đáng sợ hơn. 


Mạc Thiến gật gật đầu, thử giao bản thảo, nếu không được lại sửa lại.
Kaka xem bản thảo, ý kiến là: Siêu cấp đẹp, mình xem mà muốn khóc, chắc chắn sẽ bán tốt, nhớ đến đây chụp hình, chúng tôi chờ hai người.