Quay Lại? Sao Có Thể?

Chương 23: Giá như em thực sự mạnh mẽ




Ánh Nguyệt bước từng bước lại gần anh, anh đang ngủ khuôn mặt mới bình yên làm sao. Cô lại gần anh, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào mái tóc rồi dần dần di chuyển xuống khuôn mặt trắng không tì vết, sờ vào đôi mày rậm của anh rồi đôi tay không yên phận di chuyện xuống chiếc mũi cao. Làn da anh rất mịn, tựa như da trẻ em. Rồi bàn tay chạm nhẹ vào đôi môi ấy. Cảm xúc bây giờ của cô rất hỗn độn, có một chút thích thích và cũng có một chút sợ.

Bỗng đâu bàn tay yếu ớt của cô bị một lực rất mạnh giữ lại, tay anh đang cầm lấy tay cô. Nó rất ấm, mang cho cô cảm giác an toàn, mắt anh vẫn nhắm nhưng tay anh vẫn không buông. Trong lòng cô nở hoa, anh đang cầm tay cô sao, nó không mạnh mẽ, không làm cô đau.

Một nước mắt trong veo lại rơi, tay nắm chặt lại, cố gắng không để tiếng nấc phát ra. Tâm Di ngồi thụp xuống. Đau khổ lại bao trùm, trái tim cô đau quá, nó bị một bàn tay tàn nhẫn bót chặt.

Hai hàng nước mắt chảy xiếc, người ta nói nước mắt rất vô tâm, nó chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ai cả. Cứ thế mà chảy ra, nhưng có hay trái tim đang rỉ máu cùng nước mắt.

Mắt cô dần nhòe đi, trong mơ hồ còn nhìn thấy được nước mắt tràn đầy, rồi từng giọt nước mắt trong veo rơi xuống sàn nhà...

Mọi người thấy vậy cũng chỉ biết lẳng lặng đứng nhìn, để mặc người con gái đáng thương ngồi đó. Không một bàn tay đưa ra, không một lời nói cảm thông, không một sự an ủi. Con người dường như đã bị tha hóa bởi đồng tiền, bởi màn đêm, bởi lòng tham mang tên vô đáy! Như vậy một lúc rồi cô ngồi tựa vào tường, bên trong chắc hai người đó đang vui vẻ, đang tận hưởng hạnh phúc của riêng họ. Cô bây giờ cũng chỉ là một người dưng, một người đã từng giống như cơn gió thoáng qua cuộc đời anh.

Khép hờ đôi mắt lại, cô thấy một màn đêm, một màn đêm chẳng có lấy một ánh sáng yêu ớt nào cả. Khuôn mặt dần giãn ra, thoải mái hơn một chút.

Nhật Vũ vẫn cầm tay Ánh Nguyệt, miệng khẽ nhúc nhích rồi nói trong vô thức:

"Tâm Di!"

Lời nói anh nhẹ hẫng nhưng với Ánh Nguyệt nó như con dao hai lưỡi đâm thẳng vào con tim mong manh của cô. Cô đã từng nghe cái tên này, đã từng nghe ở đâu đó. Đôi tay cô buông thõng, rời khỏi bàn tay ấm đó.

"Tâm Di?" - Cô thầm nghĩ

"Tôi là Lục Tâm Di, thư kí mới của giám đốc, à giám đốc đang ngủ ở trong kia."

Là, là cô gái đó, cô ta là thư kí của anh?

Tại sao, tại sao?

Trong đầu cô giờ rối tung lên, anh không chấp nhận tình yêu của cô chỉ vì một người thư kí? Mắt cô đỏ hoe, hiện lên tia căm phẫn, đó không phải là sự yếu đuối, nhu mì bình thường của cô. Tất cả mọi thứ cô có thể cho người con gái đó, chỉ riêng anh là không được.

Con người ta là vậy, trong tình yêu ta thường ích kỉ. Đó là lẽ thường tình.

Cuộc đời cô chưa bao giờ tranh chấp với ai điều gì, cũng chẳng bao giờ thiếu thứ gì. Nhưng chỉ riêng anh, cô chỉ muốn để anh lại cho mình, nhưng anh lại là một ngôi sao không thể với tới được! Rốt cuộc người thư kí kia có thứ gì mà cô không có? Hơn cô điều gì mà anh lại yêu cô ta đến vậy?

Lúc trước cô chỉ ghen tỵ với một người cô không biết, một người cô chẳng thể hình dung nổi. Cô cứ thiết nghĩ rằng chắc hẳn đó sẽ là một tuyệt sắc giai nhân mới khiến anh điên đảo như vậy. Nhưng mãi đến bây giờ cô mới phát hiện ra đó là một cô gái bình thường, nhưng cô tin anh sẽ không chỉ yêu vẻ bình thường kia. Nhưng cô vẫn không phục, chả nhẽ cô thua một nhân viên quèn sao? Không, lòng tự tôn của cô không cho phép.

Cô ngồi xuống ghế, bàn tay nắm chặt lại, ngày này cuối cùng cũng đã đến, nó là cơn ác mộng của cô trong thời gian cô quen anh. Từ trước đến nay cô đều trốn tránh, trốn tránh một thực tại phũ phàng. Ánh mắt cô nhìn lại gộp cơm cô khó khăn mới làm ra được, một tiểu thư từ bé đến lớn không phải động vào bếp như cô lại vì anh mà thay đổi, vì anh mà tất cả mọi thói quen đều thay đổi. Vậy mà trái tim anh lại chỉ có một mình người con gái kia.

Một lúc sau Nhật Vũ tỉnh dậy, thấy bàn đã được dọn ngăn nắp cùng hộp cơm đặt ngay ngắn trên bàn, rồi lại thấy một người con gái đang ngủ ở ghế. Không hiểu sao anh lại mong người đó là Tâm Di nhưng rồi lại thấy vọng khi thấy đôi chân trắng cùng đôi dày cao gót lộ ra. Nhìn Ánh Nguyệt nằm ngủ như vậy càng khiến anh đau lòng. Ánh Nguyệt đã hi sinh quá nhiều vì anh, còn anh đã quá phụ lòng cô.

"Ánh Nguyệt, liệu em có thể đợi khi con tim anh có thể chấp nhận được không?" - Anh nói, giọng trầm ấm vang lên nhỏ nhẹ.

Rồi anh bế Ánh Nguyệt đến phòng riêng của mình ở khách sạn, người cô cũng rất nhỏ và khá nhẹ. Anh nhớ lúc trước anh cõng Tâm Di nhưng cô ấy rất nặng, đã vậy ở sau lưng anh còn ăn nói luyên thuyên.

Anh đi là vậy nhưng có hay có một người con gái phía sau lưng anh nước mắt đang chảy ròng.

"Lục Tâm Di tao nói mày không được khóc nữa?"

Trái tim cô gào thét, nó... rất đau! Dù biết rằng điều đó là bình thường với hai người đang yêu nhau, nhưng sao cô đau quá.

Mọi người xung quanh thì chuyển ánh nhìn đến vị giám đốc bế bạn gái đi khỏi phòng, rồi trầm trồ khen ngợi. Nhưng đâu ai để ý có một người con gái nhìn theo với đôi mắt đẫm lệ.

Ải tình cũng chính là ải sầu.

Hình ảnh anh mờ dần, anh đi rồi. Đúng, đi rồi.

Bây giờ chỉ còn mình cô đơn độc ngồi đây, trái tim đang tê dại. Người con trai ấy... chẳng bao giờ thuộc về cô! Cho dù nhiều khi cô cũng đã từng thầm ước là người đó sẽ nhớ đến cô, cũng từng suy nghĩ rằng người con trai ấy đã từng yêu cô thật lòng. Nhưng tất cả cô nhận lại đó là sự giả dối đến đau lòng, hình như tất cả chỉ là cái viễn cảnh hoang đường mà do cô tự tạo ra. Do cô bắt đầu rồi cũng chính cô kết thúc nó, kết thúc một mối tình chỉ có một trái tim ngu ngốc đâm đầu vào!

Đã biết sự thật thường phũ phàng như vậy nhưng tại sao cô lại không ngừng hoang tưởng? Lại cứ muốn phủ nhận sự thật?

Có lẽ trong chuyện tình cảm những người thường tỏ ra vẻ mạnh mẽ lại là những người yếu đuối nhất!


Tâm Di đứng trước cửa phòng, gõ cửa rồi đi vào.

"Giám đốc, anh gọi tôi có việc gì?" - Cô nói, giọng lạnh tanh, đôi mắt vô hồn chẳng thèm nhìn lên đối phương.

Nhìn thái độ dửng dưng đó của cô, anh bắt đầu gắt lên:

"Cô có biết bây giờ là mấy giờ không? Đã quá giờ nghỉ trưa hơn một giờ rồi đó, nên nhớ là bây giờ cô là thư kí riêng của tôi. Không có lệnh của tôi thì đừng có rời căn phòng này nửa bước, nhưng nếu có tiền đền bù hợp đồng thì có thể đi."

Cô lặng người, rồi gật đầu lại chỗ bàn tiếp khách rồi ngồi xuống xem mấy tập tài liệu.

Cô lạnh lùng ư? Giá như cô thực sự mạnh mẽ được đến như thế!

(Còn tiếp)