Bụng Lý Thư Vãn vẫn chưa nổi lên, cô ăn mặc dày ơn những cô gái bình thường một chút. Bên ngoài là chiếc áo choàng lông dê trắng, vẻ mặt bình tĩnh. Lý Thư Vãn là một có gái rất độc lập.
Sáng nay lúc ăn cơm, trên chiếc bàn tròn nhỏ xếp đầy trứng ốp đầy dầu mỡ và một dĩa thịt xông khói. Lý Thư Vãn chỉ liếc mắt nhìn một lần đã lấy tay áo che miệng chạy ra ngoài.
Cách một lớp kính thủy tinh, An Lan thấy cô ấy ngồi xuống cạnh cây nguyệt quế, vai hơi run, có thể thấy cô ấy đang nôn. Cố Thần lấy ly rót nước ấm chạy vội ra. Anh không ngại bẩn, một tay vỗ lưng còn tay kia đưa nước lên môi cô.
An Lan quay đi không nhìn hai người họ.
Mất vài phút, Cố Thần lại đỡ Lý Thư Vãn ngồi xuống lớn tiếng gọi phục vụ tới đổi bữa sáng dễ tiêu hơn. An Lan và phiên dịch viên đang vươn đũa tới chỗ thịt xông khói, ai cũng khó chịu khi thấy phục vụ đến dọn bàn.
“Thư Vãn không thích mùi vị này, hai người thông cảm chút đi.” Cố Thần nói.
Phiên dịch viên đã bưng dĩa trốn sang chỗ khác ăn nhưng An Lan vẫn ngồi yên nhìn chằm chằm vào bụng Lý Thư Vãn nghĩ gì đó, hắn quay sang Cố Thần: “Cô ấy bị sao vậy?”
“Chắc là tối qua ăn đồ gì hỏng rồi.” Cố Thần dịu dàng nhìn Lý Thư Vãn, anh còn nói: “Em muốn ăn gì? Anh dặn nhà bếp đi làm.”
Tóc Lý Thư Vãn rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Cố Thần lặng lẽ nhìn, anh giơ tay vén tóc lên cho cô ấy nhưng ngón tay còn chưa chạm tới người ta đã né đi.
“Em muốn ăn chút rau xanh.” Lý Thư Vãn lên tiếng.
Cố Thần cười: “Anh đi lấy.”
Sau khi anh đi mất, An Lan kéo ghế đến gần Lý Thư Vãn nhìn cô ấy thật kĩ rồi thong thả lên tiếng: “Mang thai còn đi leo núi, chắc là mệt lắm nhỉ.”
Lý Thư Vãn cứ như bị kích thích, cả người căng cứng nhìn An Lan bằng ánh mắt đề phòng, gằn giọng nói: “Anh nói cái gì?”
Cố Thần bưng hai đĩa rau đi tới, thấy hai người ngồi rất gần nhau nên tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?” Anh đặt đĩa trước mặt Lý Thư Vãn: “Gần đây những món em ăn rất nhạt, em đang giảm cân à?”
Sắc mặt Lý Thư Vãn rất khó nắm bắt, cô vùi nửa khuôn mặt vào chiếc áo khoác lông dê, vươn những ngón tay mảnh khảnh ra lấy muỗng, im lặng đảo cháo.
An Lan thần thần bí bí nháy mắt với Cố Thần: “Cô ấy không có giảm béo, anh không thấy càng ngày bụng cô ấy càng lớn à?”
Sắc mặt Cố Thần hơi khó coi, dáng người vợ trước bị một người đàn ông xa lạ đánh giá thì sắc mặt ai cũng không tốt nổi.
An Lan không thèm quan tâm, hắn đặt hai tay lên bàn thành hình tam giác, đầu ngón tay chống cằm cứ như đang ngồi ở buổi họp thương mại công bố sản phẩm mới vậy. Hắn tiếp tục nói: “Cố Thần, gần đây cô Lý Thư Vãn có một chuyện vui, cô ấy vẫn chưa kịp nói cho anh biết. Thế anh có muốn nghe không?”
Cố Thần nhìn hắn nghi ngờ, anh cảm giác nụ cười của An Lan có ẩn chứa ác ý. Anh chuyển tầm mắt sang Lý Thư Vãn, không đáp bừa mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
An Lan thản nhiên cười, hắn bê ly cà phê trước mặt lên bình tĩnh ngồi uống. Hắn đang có cảm giác đắc ý khi nắm chắc thắng lợi trong tay.
Lý Thư Vãn im lặng thật lâu, cuối cùng cô ấy ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại cong lên ý cười lạnh như băng quay sang Cố Thần nói: “Anh An cũng có một chuyện muốn kể cho anh nghe đấy!”
Cố Thần không biết bọn họ đang móc mỉa gì nhau, anh vẫn bát phong bất động*: “Thế à?”
“Về người yêu bí ẩn kia của anh ấy, thật ra anh đã gặp người đó rồi. Không tin anh cứ hỏi An Lan.” Lý Thư Vãn nói hết lời, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua An Lan rất sắc.
Nụ cười trên mặt An Lan tắt ngúm, hắn quay đi.
“Hai người đang trêu đùa tôi đó hả?” Cố Thần giả vờ nổi giận nhìn hai người. Anh ngồi xuống cầm dao nĩa lên, trải khăn ăn ra, bình tĩnh nói: “Không cần biết hai người muốn nói gì, dù sao tôi cũng không có hứng nghe.” Anh cầm muỗng xới cơm chỉ vào hai người: “Hai người không ai có ý tốt cả.”
Cố Thần ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ xử lý thư. An Lan và Lý Thư Vãn tâm hữu linh tê* ra khỏi khách sạn tản bộ dọc theo đường núi.
An Lan bỏ hai tay vào túi ngắm phong cảnh xung quanh. Hắn không có gì để nói với một cô gái thủy tính dương hoa* lừa gạt tình cảm của người khác, nhất là cô ấy lại lừa đúng người mình yêu thương và quý trọng.
“Đừng nói chuyện tôi mang thai cho Cố Thần nghe.” Lý Thư Vãn khẽ nói: “Anh nói điều kiện ra đi.”
“Cha của đứa bé là ai?”
Lý Thư Vãn cắn chặt môi, rũ mắt không nói gì.
An Lan nghiến răng, hắn giận thay Cố Thần, lạnh lùng mở miệng: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn Cố Thần chịu sự nhục nhã này.”
“Tôi đã ly hôn với anh ấy rồi.”
“Ly hôn rồi mà cô còn dính lấy anh ấy!” An Lan to tiếng: “Cô đừng có nói là Cố Thần bám lấy cô. Chẳng phải cô đã tự nguyện đi dạo phố, leo núi, ăn cơm với anh ấy à?”
“Tôi không muốn đến, nhưng tôi phải đến?” Lý Thư Vãn cúi đầu khẽ nói, hàng mi dài giương lên nhìn những dãy núi xa xa.
“Tại sao?” An Lan cười lạnh.
Lý Thư Vãn nhìn hắn, cô bình tĩnh nói: “Vì tiền.”
Lý Thư Vãn là một cô gái rất thực tế. Cô xuất thân từ gia đình bình thường, sự ham muốn công danh và tài lộc của cô rất mạnh, từng hành vi cử chỉ của cô đều có sự tính toán và mưu trí. Nhưng cô đã cố tình quên đi tình yêu. Cô yêu một sinh viên nghèo, sau đó mang theo. Đến bản thân mình người sinh viên ấy còn không nuôi nổi chứ đừng nói đến việc chăm sóc mẹ con Lý Thư Vãn.
Lúc ly hôn Cố Thần từng hứa sẽ cho cô phí nuôi dưỡng cực cao, đủ để cô tiếp tục cuộc sống thoải mái của bà chủ lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải sống độc thân. Nếu Lý Thư Vãn gặp được người bạn đời mới thì Cố Thần không còn nhiệm vụ chăm sóc cô ấy nữa.
Lý Thư Vãn cúi đầu sờ bụng, cô nhẹ nhàng nói: “Sau khi kết hôn với Cố Thần tôi luôn ngồi ở nhà làm tròn vai bà chủ nên không đi làm rất nhiều năm rồi, bản thân tôi không có khả năng nuôi dưỡng đứa nhỏ.”
“Nếu không nuôi nổi thì đừng sinh.” An Lan không bị thuyết phục.
Lý Thư Vãn nhìn hắn, cô phát hiện trái tim con người này rất cứng, không dễ làm hắn cảm động. Cô không lãng phí tình cảm của mình nữa mà nhanh chóng chuyển đề tài: “Anh An, tôi muốn nhắc anh một câu, với cách làm của anh bây giờ, mười ngàn năm sau anh cũng không tóm được Cố Thần.”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy!” An Lan hơi bối rối.
“Được rồi, ai cũng là người thông minh cả, đừng giả vờ nữa. Mắt anh cứ phóng điện với Cố Thần suốt, anh tưởng tôi mù rồi chắc?”
“Cô muốn gì?” An Lan đề phòng: “Dù Cố Thần biết tôi thích anh ấy cũng chả sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói với anh ấy.”
Lý Thư Vãn cười: “Tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà. Bên cạnh Cố Thần không thiếu người đẹp vậy mà anh thấy tôi rồi đó, chẳng được xem là đẹp nhưng tôi lại quen với anh ấy từ thời đại học, vừa tốt nghiệp lập tức kết hôn. Bên nhau tận mười năm, anh ấy chưa từng ngoại tình, anh không muốn biết tôi làm thế nào hả?”
Vẻ mặt An Lan hơi mất lúng túng, hắn bực bội nói: “Tôi không biết.”
Lý Thư Vãn đứng lại, bình tĩnh nói: “Để theo đuổi một người như anh ấy, anh có biết tôi phải phí bao nhiêu tinh thần và kỹ xảo không? Trước lần gặp mặt đầu tiên với anh ấy, trong máy tôi chứa hơn 200 gb tin tức cá nhân của anh ấy. Đó chỉ mới là bắt đầu, đến khi bọn tôi ở bên nhau, từng bước chân, từng câu nói của tôi đều được chọn lọc rất tỉ mỉ.” Nhìn vẻ mặt trợn mắt há mỏ của An Lan, cô mỉm cười kết lại: “Cố Thần là một ngọn núi cao và quanh co, chỉ có Ngu Công như tôi mới sẵn lòng phí nhiều công sức để mở ra một con đường lên ngọn núi ấy. Tôi có thể đánh dấu đường đi cho anh, anh có thể thoải mái nắm lấy trái tim anh ấy.”
An Lan không kịp phản ứng, hắn có cảm giác mình vừa bước qua cánh cửa dẫn đến một thế giới mới. Những lời Lý Thư Vãn vừa nói hắn chưa bao giờ được nghe. Thật lâu sau An Lan mới gượng gạo đáp: “Không, tôi… Tôi không muốn tính kế anh ấy.”
Lý Thư Vãn nở một nụ cười đẹp mắt, cô nhìn An Lan từ trên xuống dưới: “Có vẻ anh không thiếu tiền, vậy nên anh không theo đuổi Cố Thần vì thỏa mãn nhu cầu vật chất.”
An Lan ôm vai, nói rất chậm: “Có lẽ cô đã đoán được thật ra người yêu của anh ấy chính là tôi.”
“Vậy thì anh quá đáng thương.” Lý Thư Vãn vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cô liếc An Lan: “Bác sĩ từng nói đoạn trí nhớ khi Cố Thần ở Trung Quốc mãi mãi không thể tìm về được nữa.”
“Ừm.” An Lan rầu rĩ đáp.
“Nhưng nếu tôi nói anh nghe những kỹ xảo thì……” Nụ cười hiện trên khóe môi Lý Thư Vãn, cô nói rất rõ: “Tối nay anh có thể……. Ừm, làm chuyện khó nói với anh ấy rồi.”
An Lan bị sặc. Mặt hắn đỏ lên ngồi ở ven đường kho khan, mất một lúc lâu hắn mới đứng thẳng dậy lau khóe miệng nói: “Cô cô cô, nói thật á?”
Không đợi Lý Thư Vãn đáp lời An Lan đã nghiêm túc nói: “Cô đừng nói, tôi không nghe. Tôi đã nói là tôi sẽ không bẫy anh ấy rồi. Tạm thời tôi sẽ không nói với Cố Thần chuyện cô mang thai, nhưng sau khi đứa bé đầy tháng cô phải nói sự thật cho anh ấy biết. Cố Thần không phải nhà từ thiện, tại sao anh ấy phải nuôi con cho cô?”
Lý Thư Vãn nghe hắn nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm được. Cô nở nụ cười: “Được.”
~Chương 52~
- Chú thích:
– Tâm hữu linh tê: Hiểu ý, câu này đồng nghĩa với câu tâm linh tương thông.
– Thủy tính dương hoa: Chỉ một phụ nữ lẳng lơ, bắt cá hai tay.