Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 48




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Kiều Kiều đang ở độ tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống nhưng cậu lại không ăn chơi lêu lổng như những thanh niên khác. Chiều nào tan làm cậu cũng về nhà sớm, ăn cơm xong thì chạy bộ quanh công viên nửa giờ, về tới nhà thì tiếp tục trốn trong phòng đọc sách chơi máy tính.

An Lan người nhạo cậu bước vào cuộc sống của người cao tuổi quá sớm nhưng Kiều Kiều chỉ người mà không phản bác. An Lan biết cậu có bệnh khó nói, không thể chịu quá nhiều áp lực nên hắn hơi thương hại Kiều Kiều, thỉnh thoảng hắn sẽ gọi Kiều Kiều đi tản bộ với mình. Vậy mà Kiều Kiều lại không biết ơn tí nào, cậu khóa cửa phòng ngủ thật chặt, nói: “Ông chú à, cháu không muốn đi chơi với chú đâu.”

Kiều Kiều chê An Lan là ông chú vì dường như hoạt động giải trí của An Lan chỉ có đi tản bộ, tám chuyện với bác gái ở ngã tư, chơi mạc chược ngoài quảng trường và cao cấp nhất là nói chuyện phiếm với thầy bói dưới chân cầu vượt thôi.

Cuộc sống của hai người cứ yên ả như thế, có thể thấy ai cũng muốn trốn trong nhà.

Đến đêm An Lan lại mất ngủ nên hắn đi thay bộ đồ cũ rồi lấy chổi và đồ hốt rác đi quét từng tấc từng tấc sàn nhà.

An Lan gõ cửa phòng Kiều Kiều, bên trong không có tiếng trả lời. Hắn vặn tay nắm nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, hắn gọi: “Này, cậu khóa cửa làm cái gì đấy?”

“Gì vậy?” Kiều Kiều ậm ờ hỏi.

“Quét nhà.”

Kiều Kiều a một tiếng, chạy bịch bịch ra mở cửa phòng. Cơ thể trần như nhộng xuất hiện trước mặt An Lan, cậu ân cần nhận lấy cây chổi: “Để em để em.”

An Lan bước vào ngồi trên chiếc giường lộn xộn, tuy phòng Kiều Kiều rất loạn nhưng lại rất thơm, hơi giống mùi son phấn. Hắn ngạc nhiên không biết Kiều Kiều cần gì phải khóa phòng.

Kiều Kiều cong mông chậm chạp quét từ góc phòng, có lẽ do lạnh nên cậu tiện tay cầm khăn mặt khoác lên vai, thong thả nói: “Lúc trước em ở nhà thuê bên ngoài một mình nên có thói quen tiện tay khóa cửa.” Ngừng một lát cậu lại nói: “Anh An à, nếu anh không chịu nổi nữa thì đi khám đi!”

“Hả?” An Lan khó hiểu nhìn cậu.

Kiều Kiều đứng trên sàn nhà vừa cầm chổi vừa chống nạnh, nghiêm túc nói: “Tối nào anh cũng lên cơn thế này không phải là chuyện đơn giản đâu.” Cậu cầm điện thoại An Lan quơ quơ: “Bây giờ là một giờ đó anh ơi.”

“Trễ vậy rồi á?” An Lan hơi ngạc nhiên, hắn giơ đồng hồ lên nhìn, an ủi: “Không sao, dù sao mai tôi cũng không cần đi làm.”

“Ông ngủ à, còn em thì sao?”

“Cậu hả, đến đúng giờ.” An Lan nói.

Kiều Kiều buồn bực chu miệng: “Xí, nhà tư bản.” Cậu đưa chổi cho An Lan: “Em đi ngủ đây.”

An Lan cầm chổi lượn ra ngoài như một con ma, trong lúc vô tình cúi đầu hắn trông thấy trên chổi dính một miếng lông đen. Hắn tò mò ngồi xuống bóc ra một miếng đen đen, không phải sâu mà là một đoạn lông mi cong.

Kiều Kiều đang định đóng cửa thì thấy An Lan cau mày nên hỏi: “Anh nghiên cứu cái gì trên cây chổi vậy?”

An Lan giơ miếng lông mi giả ra cho Kiều Kiều xem, không giận tự uy: “Cậu nói xem đây là cái gì?”

“Lông mi giả.” Kiều Kiều nhìn lướt qua, bình tĩnh đáp.

An Lan nhớ đến phấn mắt mình thấy vài ngày trước lại càng giận: “Cậu dẫn phụ nữ về nhà qua đêm đó hả? Cậu dám làm loạn ở nhà tôi thì cút ngay!”

Kiều Kiều ôm vai dựa cửa bất đắc dĩ nói: “Anh đừng ngạc nhiên, có lẽ nó bay vào từ ban công. Em là gay 100%, em qua đêm với gái cái gì chứ.”

Kiều Kiều nói mình là gay không đủ để chứng minh, An Lan từng thấy rất nhiều người lưỡng giới, một mặt thì hẹn hò kết hôn với phụ nữ, mặt khác lại lên giường với đàn ông.

Kiều Kiều thấy hắn không tin nên đành phải giải thích thêm: “Anh biết hoạt động thường ngày của em mà, em dẫn ai về có thể qua mắt anh được chắc?” Kiều Kiều khẽ thở dài. Cậu nhón chân vuốt tóc An Lan, dịu dàng nói: “Em thấy ngoài chứng mất ngủ ra anh còn bị hoang tưởng nhẹ đó. Tìm một bác sĩ tâm lý khám thử, không thì anh đi tìm người yêu đi.”

An Lan bực bội cầm chổi chọt cậu: “Cút.”

Kiều Kiều yên tâm cút đi ngủ. An Lan quét nhà thêm một lượt rồi bắt tay vào giặt quần áo, sau đó hắn đói bụng nên vào bếp nấu một tô mì thịt bò. Hắn bưng tô mì vừa ăn vừa chơi trò chơi. Mãi đến hơn bảy giờ sáng, cái giờ mà người ta dậy đi làm thì cuối cùng An Lan cũng kiệt sức ngã xuống sô pha, bắt đầu buồn ngủ.

Kiều Kiều rửa mặt đánh răng lách ca lách cách, dù cậu đã cố tình bước rất nhẹ nhưng vẫn làm An Lan khó chịu. Hắn buồn ngủ không nhấc nổi ngón tay, mắt mở không lên nhưng những tiếng động xung quanh dù nhỏ cách mấy vẫn lọt vào tai hắn.

Sau khi Kiều Kiều đi, An Lan yên tĩnh ngủ được nửa giờ, sau đó hắn bị tiếng ô tô dưới lầu, tiếng đứa nhỏ nhà bên khóc và tiếng rao từ hàng quán bên đường làm tỉnh giấc. Cả hắn cũng rất ngạc nhiên không biết từ khi nào khả năng nghe của mình lại trở nên nhạy cảm như thế.

Lăn lộn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ một lúc lâu, cuối cùng hắn tỉnh ngủ vì một cuộc điện thoại. Cố Thần gọi tới mời hắn đi cưỡi ngựa, An Lan dựa sô pha mệt mỏi hỏi: “Ở đâu?”

Cố Thần ngập ngừng nói: “Nếu cậu bệnh thì không cần tới.”

An Lan đành phải nói to lên ra vẻ mình đang rất khỏe mạnh: “Em không sao thật mà! Anh đang ở đâu?!”

Sau khi nghe anh nói địa chỉ, An Lan tắt điện thoại mở tủ ra nghiêm túc lựa giày và quần áo. Hắn biết hành động của mình có hơi buồn cười, đã biết rõ là không thể quay lại với Cố Thần nhưng hắn vẫn muốn được nhìn thấy anh nhiều hơn, được ở bên anh lâu hơn vì ít nhất trong giây phút đó bản thân hắn được vui vẻ.

Giữa trời nắng nóng chói mắt, An Lan ngồi trong xe chậm rãi khởi động máy chạy đến trường đua. Hắn đeo mắt kính, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt phối với quần tây xanh và một đôi giày da. Những sắc màu mạnh mẽ ấy mặc lên người hắn lại rất hợp, đặc biệt tôn lên vẻ điềm đạm và lạnh lùng của hắn.

Trên sân chỉ có hai ba người chậm rãi cưỡi ngựa đi dạo, An Lan tháo kính ngồi xuống chiếc ghế trong mái che. Hắn lấy một chai nước trong tay phục vụ vừa uống vừa tò mò nhìn quanh.

Cố Thần mặc bộ đồ cưỡi ngựa gọn gàng, anh cầm dây cương từ xa phi đến chỗ An Lan. Lúc đến gần mái che, anh ghìm dây cương, con ngựa giơ hai chân lên hí vang rồi lại thả xuống. An Lan ngẩng đầu nhìn anh, giờ phút này hắn cảm thấy Cố Thần rất cao lớn.

Động tác của Cố Thần chỉ đơn giản là làm màu, tuy anh cũng không biết tại sao mình lại làm màu với một người con trai nhưng hình như rất hiệu quả, cứ nhìn cái vẻ trợn mắt há miệng của An Lan là biết.

Cố Thần xoay người leo xuống quăng dây cương cho phục vụ, anh mang theo nắng và gió đi đến chỗ An Lan, cười nói: “Cậu đến thật nhỉ.”

An Lan bật dậy khỏi ghế, hắn lịch sự nhưng vẫn thân thiết nói: “Ở nhà mãi cũng chán, huống chi em đã đồng ý làm hướng dẫn viên du lịch cho anh rồi.”

Cố Thần giơ tay lấy nước uống, ánh mắt lướt nhìn An Lan từ trên xuống dưới, động tác khựng lại vài giây tay mới chạm tới chai nước có ga. Anh chuyển tầm mắt, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì xảy ra. Đối mặt với An Lan, anh bỗng quên mất những lời cần nói!

Cũng may An Lan đã chuẩn bị rất nhiều câu thoại mở đầu khác nhau để tránh tình trạng tẻ nhạt xuất hiện giữa hai người. Hắn nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của anh không tệ.”

Ánh mắt Cố Thần lướt qua chiếc sơ mi xanh trên người hắn, quần áo xanh biếc càng tôn lên cổ tay và xương quai xanh trắng nõn như con gái. Cố Thần lại bắt đầu suy nghĩ viễn vông nhưng đương nhiên anh không để nói những điều đó ra được nên thuận miệng hỏi: “Cậu biết cưỡi ngựa à?”

“Không biết.” An Lan khiêm tốn nói.

“Vậy sao cậu lại biết kỹ thuật của tôi không tệ?” Cố Thần hỏi thẳng.

An Lan nghẹn không nói nên lời, nghĩ: Anh có biết nói chuyện phiếm không vậy!

Hai người nói chuyện kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia hết nửa ngày, ai cũng mệt mỏi. An Lan vừa phải cẩn thận che giấu lòng mình vừa phải lịch sự ân cần tán gẫu với anh mấy vấn đề linh tinh như một người bạn. Còn Cố Thần thì lại bị cách ăn mặc như chim công của An Lan làm mất tập trung nên An Lan hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo.

May thay lúc đó phục vụ lại đến bảo cơm trưa đã được chuẩn bị xong để cứu một màn thua trông thấy. An Lan lau mồ hôi bật dậy bỏ đi trước cứ như được giải thoát.

Trong trường đua ngựa có khách sạn, Cố Thần lên phòng thay quần áo còn An Lan thì nằm dài lên giường xem TV chờ phục vụ đưa cơm vào. Cố Thần thay quần áo xong bước ra vào đúng lúc phục vụ đẩy xe thức ăn vào.

Anh chơi từ sáng tới giờ nên rất đói, chờ các món được xếp xong anh lập tức cầm dao nĩa lên nói với An Lan: “Đừng lề mề nữa, mau lại đây ăn cơm đi.”

An Lan vùi vào gối, mí mắt nặng như tạ không thể điều khiển chính mình. Mùi hương Cố Thần để lại trên giường cứ như thuốc ngủ, An Lan không thể nhịn được cơn ngáp dài.

Cố Thần thấy hắn nửa sống nửa chết nên không thèm để ý nữa, tự ăn một mình rồi gọi cho vài người bạn đi tắm suối nước nóng gần đó. Lúc chuẩn bị đi, thấy An Lan vẫn nằm nguyên tư thế co quắp trên giường, Cố Thần không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì mà lại đến gần An Lan, khom người cởi giày cho hắn, sau đó luồng hai tay qua nách kéo hắn lên gối, rút chăn ra đắp lên.

Một loạt các động tác cực kì lưu loát như thể anh từng làm nó vô số lần. Cố Thần cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ đến khoảng mười lăm độ rồi mới lặng lẽ đi mất.

An Lan nằm ngủ hết cả buổi chiều, lâu lắm rồi hắn không có một giấc ngủ say đến thế. Trong mơ, trở về thời đại của biển vào mấy trăm triệu năm trước, hắn là một con giun màu vàng vui sướng vùng vẩy trong làn nước biển ấm áp, xung quanh toàn là đồng loại, biển rộng rất ư là dịu dàng hơn nữa trong nước còn tràn ngập mùi hương thuộc về Cố Thần.

Cố Thần tắm suối nước nóng rồi trở về khi trời nhá nhem tối, căn phòng tối đen làm anh tưởng An Lan đã đi mất. Mở đèn lên xem thử anh lại không nhịn được nhếch miệng cười, An Lan không chỉ không đi mà hắn còn ngủ đến quay cuồng. Hắn co thành một cục như sâu róm vùi mặt vào gối, đè tới mức mặt đỏ bừng.

Cố Thần lay hắn tỉnh rồi hai người thu dọn đồ đạc đi về. Đầu óc An Lan vẫn còn mơ hồ nhưng lúc nhìn thấy Cố Thần hắn lại hơi xấu hổ, chẳng hiểu tại sao hắn lại nằm trên giường người ta ngủ lâu đến vậy.

An Lan lấy nước lạnh rửa mặt rồi ngồi trên sô pha ngẩn người. Cố Thần thấy hắn ngơ ngác thì vừa bực vừa buồn cười, anh với hắn nói chuyện thì không đâu ra đâu, làm việc thì không ăn ý, rốt cuộc tại sao hai người lại thành bạn thân vậy?

Lúc về trạng thái tinh thần của An Lan không ổn, không thể lái xe nên ngồi vào xe Cố Thần.

Dọc đường đi, xe cộ rất thưa thớt, rất yên tĩnh. An Lan chưa hết buồn ngủ, đầu bất giác dựa vào tay Cố Thần, thiếu chút nữa đã đụng trúng cần gạt số.

Cố Thần nổi giận đẩy vai hắn ra bực mình nói: “Cậu có sao không vậy?”

An Lan ngồi thẳng lại, đưa tay xoa bờ vai vừa bị anh đẩy, lực đẩy rất mạnh không có chút tình cảm nào. Tuy tay không đau nhưng lòng hắn lại lạnh buốt. Hắn rũ mắt không nói lời nào, cả mấy câu khách sáo cho có cũng chẳng còn sức thốt ra.

Đi được khoảng mười mấy phút thì Cố Thần không nhịn được nhìn hắn qua kính chiếu hậu, An Lan càng im lặng lòng anh càng thấm thỏm. Tự ngẫm lại, hình như anh không nói gì quá nặng mà nhỉ. Cứ như được làm từ thủy tinh ấy. Cố Thần khinh thường nghĩ. Nhưng nhớ đến chuyện hắn phí cả ngày đi theo mình thì anh lại dịu giọng nói: “Sao cậu cứ buồn ngủ suốt vậy, có phải bệnh rồi không?”

Im lặng một lát An Lan mới đáp: “Em hơi thiếu ngủ.”

Cố Thần khẽ cười: “Tôi thấy trước mặt tôi cậu ngủ rất ngon.”

“Đúng vậy.” An Lan đỏ mặt nhìn anh cười cười.

~ Hết chương 48~