Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 39




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Sáng sớm, An Lan bước vào văn phòng, trên bàn chồng chất hợp đồng và báo cáo của mấy ngày nay. Hắn mở tập trên cùng ra hờ hững bắt đầu xét duyệt.  Nhân viên lục tục vào tới, ai cũng hết sức ngạc nhiên khi trông thấy An Lan: “Quản lý An, nghe nói anh bị bệnh hả, bây giờ đã khỏe chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.” An Lan trầm giọng trả lời thật ngắn gọn, sau đó hắn không ngẩng đầu lên nữa, có thể thấy hắn không muốn nói chuyện với bất kì ai. Những người bên ngoài cũng biết điều bỏ đi.

Nhiều tuần rồi An Lan không đến làm, cả báo cáo xin phép hắn cũng không thèm viết mà hình như sếp cũng chẳng buồn hỏi lý do. Người ngoài không tìm được chút thông tin gì nên đành phải tự đoán mò. An Lan mặc kệ lời đàm tiếu của mọi người tập trung đánh chữ.

Hơn một tiếng trôi qua, bên ngoài có một nhân viên bước vào nói: “Cố tổng đến rồi kia, mau đưa những tài liệu cần chữ ký lên cho sếp đi.”

Trong nháy mắt, một đám người mở tủ lôi ra một đống tài liệu vọt lên lầu.

Mí mắt An Lan giật giật tiếp tục ngồi đánh chữ. Chờ bọn họ lục tục về đến hắn mới buông công việc trong tay, nhấc chân đi lên lầu.

Khi hắn đẩy cửa phòng Cố Thần ra thì Ngải Lệ đang đưa một bản hợp đồng cho anh xem. Ba người lặng đi, Cố Thần là người lên tiếng trước: “Ngải Lệ, cô ra ngoài một lát đi.”

Ngải Lệ gật đầu cầm văn kiện bước thật nhanh. An Lan chờ cô ấy ra ngoài, thuận tay đóng cửa rồi ‘cạch cạch’ khóa trái.

Cố Thần kéo rèm cửa sổ ra để nắng thu chiếu vào. Anh xắn cổ tay áo sơ mi rồi sắp xếp lại tài liệu trên bàn, thuận miệng hỏi: “Em tùy hứng quá rồi đó, không thích là không thèm đi làm. Nếu ai cũng giống em thì làm sao tôi quản lý cái công ty này được nữa?”

Miệng An Lan mấp máy nhưng hắn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tay mình.

“Lấy cây chổi lại đây.” Nói hết lời, anh cúi người rút nguồn điện, lôi một đống rác và tro bụi dưới gầm bàn ra, cau mày nói: “Cái cô Ngải Lệ này làm việc cẩu thả quá.”

An Lan cầm cây chổi trong góc phòng đi đến cạnh anh, cẩn thận gom đống tro bụi trên sàn thành một đống rồi lấy giấy vệ sinh bọc lại ném vào thùng rác. Cố Thần đứng bên cạnh, anh chợt mở miệng hỏi: “Tay em bị gì vậy?”

“Lúc chơi diều bị dây cắt trúng.” An Lan thuận miệng nói, hắn vào nhà vệ sinh mở nước rửa tay, nước rất lạnh, miệng vết thương trong lòng bàn tay nhói lên từng cơn. Lúc cầm khăn lau tay hắn đã lén liếc ra ngoài và phát hiện Cố Thần đang nghĩ gì đó mà nhìn mình chằm chằm.

Cố Thần đứng trước cửa sổ kéo An Lan về phía mình, mở lòng bàn tay hắn ra xem rồi thở dài khép tay mình ôm lấy tay hắn.

“Cố tổng.” An Lan ngẩng đầu nhìn anh, tâm trạng nửa vui nửa buồn. Nắng thu hắt lên nửa mặt hắn, An Lan vùi mặt mình vào ngực anh trong ấm áp và bi thương.

Tay anh ôm hắn, tay kia kéo ghế qua thuận thế ngồi xuống đặt An Lan lên đùi. An Lan giật mình vùng vẫy đòi đứng lên: “Bị người ta trông thấy bây giờ đó.”

“Chẳng phải em khóa cửa rồi à?” Cố Thần cười dịu dàng. Đôi tay cứng như thép ôm chặt lấy eo không cho hắn lộn xộn. An Lan thấy không thể giãy ra được nên đành phải chịu thua, lúng túng ngồi trên đùi ôm lấy cổ anh, trông hắn cứ như một đứa trẻ đang làm nũng.

“Hôm đó anh…….” An Lan cúi đầu, hơi uất ức nói: “Sao anh không để ý tới em?” Ở tư thế này hắn cao hơn Cố Thần không ít nhưng cứ xoay tới xoay lui muốn tìm một chỗ trong ngực anh, sau đó hắn cong người ưỡn ngực, yếu ớt dựa vào người anh như con rắn nhỏ.

Hai tay anh ôm lấy eo hắn dựa lưng vào ghế không nói gì. Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Dù sao thì tôi nghĩ tôi vẫn yêu em.”

“Ừm.” An Lan gật đầu thật mạnh, hắn chỉ cần có vậy thôi.

Bên ngoài vang đến tiếng gõ cửa, Ngải Lệ khẽ nói: “Cố tổng, xe đã đến dưới lầu.”

An Lan nhỏ giọng nói: “Anh định đi đâu hả?” Thật ra lúc nãy hắn đã thấy Cố Thần đang dọn đồ rồi, chỉ là không có tâm trạng hỏi thôi.

Cố Thần không nói gì ôm An Lan thả xuống dưới, anh cất văn kiện trên bàn vào hộp giấy, nhìn An Lan bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói: “Tôi phải về Đức.”

Anh chỉ vào đầu mình: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ ngoại khoa não ở Đức, người đó sẽ giúp tôi lấy lại trí nhớ. Chờ hết bệnh tôi sẽ trở về.”

Mặt An Lan tái nhợt, ánh sáng trong mắt hắn tan biến. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Tại sao nhất định phải lấy lại trí nhớ. Như bây giờ không phải rất tốt sao?”

Nụ cười của Cố Thần vụt tắt, anh im lặng một lát mới nghiêm túc nói: “Tôi không ổn.” Anh thở dài: “Đối với tôi mà nói thì cha mẹ, bạn bè, bạn học, vợ và con gái đều là người xa lạ. Loại cảm giác này không ổn chút nào.”

An Lan biết người như Cố Thần bị tách biệt hoàn toàn với cuộc sống trước kia là một nỗi đau rất lớn. Hơn nữa, giờ hắn mới nhận ra thật ra Cố Thần đã kết hôn, hơn nữa còn có con. Cố Thần vốn không phải người đồng tính, nếu anh lấy lại trí nhớ……

An Lan rũ mắt, giọng hắn rất nhỏ: “Vậy cũng tốt. Chắc cuộc sống trước kia của anh sẽ rất hạnh phúc và ngọt ngào, cũng vì trò đùa dai của An Kỳ mà anh mới đến bên em.” Hắn cười khổ: “Nếu anh đã quyết định rồi, vậy thì đi đi.”

Khoảnh khắc đó Cố Thần đã dao động. Anh bước tới sờ đầu An Lan, dịu dàng nói: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó. Phải may mắn lắm tôi mới được quen biết em.” Anh hôn trán hắn: “Tôi yêu em. Chờ tôi về nhé.”

An Lan đờ đẫn nhìn sàn nhà không nói gì. Nghe tiếng bước chân anh dần xa, tĩnh mạch cổ tay hắn bỗng đau nhói như thể nó lại nứt ra. An Lan bỗng chạy như bay tới giữ chặt ống tay áo anh.

Cố Thần đang định mở cửa thì phải dừng lại, dịu dàng an ủi hắn: “An Lan, buông tay.”

An Lan cúi người nắm lấy cổ tay áo anh không buông, ngón tay và lưng hắn run lên dữ dội. Hắn cắn chặt răng, giọng đau đớn: “Cố tổng, anh đừng đi.”

An Lan nén những tiếng nức nở xuống không cho nó thốt ra, run rẩy: “Đừng bỏ em đi.”

“An Lan.” Cố Thần bỗng nổi giận, anh nhấn giọng: “Em đừng ích kỉ như thế, tôi có quyền được biết quá khứ của mình. Tôi không thể sống mơ mơ màng màng đến hết đời được.”

An Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, con ngươi đen phủ kín sương mù. Hắn nói: “Anh từng nói anh khác anh ấy, anh sẽ chăm sóc em, mãi mãi không bỏ rơi em. Em không cần anh chăm sóc, em chỉ mong anh không bỏ em đi.”

Cố Thần nghẹn lời, anh gỡ tay An Lan ra. An Lan mất đi chỗ dựa lập tức quỳ rạp xuống đất. Cố Thần vội cúi người đỡ lấy hai tay hắn khuyên nhủ: “Mau đứng lên đi, trông em bây giờ có ra cái gì không chứ?”

An Lan không cử động, hắn nắm ngược lại tay anh, chất giọng trầm thấp nhưng quyết liệt: “Cố tổng, em đã quỳ xuống cầu xin mà anh vẫn muốn đi sao?”

Cố Thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi thoát khỏi sự trói buộc của An Lan, bình tĩnh nói: “Em đã chịu làm đến mức này thì đúng là tôi không nỡ bỏ em đi. Nhưng An Lan à, tôi không thích trong đầu tôi có ký ức của người khác, bây giờ tôi cứ như một con rối gỗ được điều khiển, điều đó làm tôi rất ghét.” Anh lau đi nước mắt trên mặt An Lan, dịu giọng nói: “Đừng khóc thế.”

Cố Thần thở dài, anh không ngờ mình bỏ đi sẽ làm An Lan đau lòng đến thế. Anh đoán có lẽ trước kia khi Thần Dạ đi mà không một lời tạm biệt đã tạo cho An Lan một cú sốc quá lớn. Nghĩ đến đây, Cố Thần vừa ghen tị vừa thấy lòng chua xót.

An Lan thấy anh đã kiên quyết thì ngược lại hắn trở nên bình tĩnh, thậm chí còn chủ động kéo hành lý cho anh, đưa anh xuống lầu.

An Lan mở cốp sau bỏ hành lý vào rồi đứng cạnh xe, Cố Thần ngồi trong xe nhìn hắn bằng ánh mắt lưu luyến, hai người nhất trí không nói lời nào. An Lan vẫy tay với tài xế: “Được rồi, đi được rồi.”

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã biến mất sau hàng cây ven đường, An Lan đã uổng phí vài bước chân về phía trước. Mặt trời ban trưa chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, luồng khí nóng và tro bụi bốc lên từ mặt đất, hắn đau đớn nhắm mắt lại, chiếc bóng dưới chân co lại chỉ còn một vòng đen nhỏ bé.

Càng vào thu, cua được bày bán càng nhiều. Lý Khách mua mấy chục cân cua đồng từ chợ về nhà hấp lên, vui vẻ mời Hoàng Sinh đến. Con người Hoàng Sinh cứ như những lá lục bình trôi nổi không bị bất cứ thứ gì ràng buộc. Cứ lúc nào Lý Khách gọi cho gã nói chỗ tôi có món ngon có trò vui là gã lại lái xe tới nếu thấy hợp khẩu vị.

Gã đẩy cửa bước vào, vừa cởi áo khoác và khăn choàng cổ ra treo lên giá vừa ngó quanh. Chỉ có một mình Lý Khách, chân mày gã nhíu lại ngồi lên sô pha mở TV, kiểu tôi chờ ăn.

Lý Khách đang luôn tay luôn chân lột hành tỏi định làm nước sốt trong khi chờ cua trong nồi chín thì bên ngoài có tiếng vang, Kiều Kiều háo hức chạy vào bếp. Cậu cứ đứng ngay giữa phòng ngửa mặt hít hà, kêu lên: “Thơm quá.”

Kiều Kiều lăn vòng vòng trong bếp như quả banh, đang định mở nắp nồi thì bị đũa của Lý Khách gõ vào tay, mắng: “Phỏng cho cậu chết bây giờ!”

Kiều Kiều bỏ tay ra sau cọ cọ, cậu vẫn lượn lờ bên cạnh Lý Khách nói: Để em lột hành phụ anh.”

Lý Khách đẩy thớt qua, lấy tay áo lau nước mắt nói: “Giao cho cậu đó.”

Anh chạy vào nhà vệ sinh, mở nước ào ào để rửa mắt rồi tắt đi bước ra. Anh thấy Hoàng Sinh đang xem TV, sống lưng gã thẳng tắp, đôi chân thon dài và gương mặt không được tính là đẹp nhưng những đường cong của cơ thể lại mạnh mẽ cứ như được điêu khắc ra.

Lý Khách thu lại tầm mắt. Anh không yêu Hoàng Sinh, nhưng một người đàn ông như gã rất dễ tạo cho người ta ham muốn chinh phục và hành hạ. Lý Khách thừa nhận càng ngày khẩu vị của anh càng quái dị. Trước kia anh thích những cậu thanh niên trong sáng và mềm mại nhưng sau khi nếm đủ vị của trai trẻ anh lại muốn tìm đến một thứ gì đó khác lạ hơn.

Kiều Kiều đeo tạp dề ca rô xanh cúi người cắt rau, mông nhỏ cong cong rất non mềm động lòng người, Lý Khách thấy hết nhưng anh vẫn không động lòng. Ăn được người đẹp cách mấy cũng có lúc ngán mà. Anh lơ đễnh cầm chén đĩa bày ra bàn, thuận miệng hỏi: “Sắp tốt nghiệp rồi, cậu tính đi làm ở đâu?”

Kiều Kiều nghe được câu này thì hơi bực mình chu miệng nói: “Không biết nữa.”

“Nếu đã không có ý định thi nghiên cứu sinh nữa thì về ký túc xá đi, ở ngoài mãi giáo viên hướng dẫn không kiểm tra à?”

Kiều Kiều nhìn anh, nói: “Không đâu. Trường tư như bọn em thầy cô sẽ mặc kệ mấy chuyện này.”

Lý Khách không đáp.

Kiều Kiều chậm rãi cầm dao cắt hành tây, mùi cay nồng bay vào mũi, cậu nói: “Anh thấy em phiền hả?”

Lý Khách là một người rất thành thật, anh thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Kiều Kiều im lặng cắt hành, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống mu bàn tay. Lý Khách làm như không thấy mở nắp nồi ra, anh chịu đựng độ nóng ở tay, lấy con cua đặt ra đĩa, tưới nước sốt, bưng ra bàn cơm.

~Hết chương 39~