Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Cố Thần ở trong nước chờ An Lan nhưng lại nhận được tin tức hắn sẽ không về nước mà bay thẳng sang Đức. Anh cực kì lo lắng nên phải dừng toàn bộ công việc trong tay đáp chuyến bay gần nhất bay đến đây, cũng may là anh tới kịp nếu không cái tên ngốc này chết mất xác ở nước ngoài cũng chẳng ai hay biết.
“Cố tổng……” An Lan kinh ngạc vui sướng nhìn anh nhưng xung quanh quanh toàn là nhân viên công sở, không tiện nói chuyện nên hắn đành phải ngậm miệng.
Hai người đi thang máy xuống tầng một, Cố Thần mang hắn băng qua dòng người rời khỏi tòa nhà công ty.
“Cố tổng, sao anh lại ở đây?” An Lan tò mò hỏi. Hắn rất vui khi gặp được anh.
“Không phải tôi đã cảnh cáo cậu đừng ở bên ngoài quá lâu sao?” Cố Thần cau mày nhìn hắn, anh đang rất tức giận.
“Tôi muốn tận tay giao số hợp đồng này càng nhanh càng tốt.” An Lan nắm chặt túi giấy tờ trong tay, cúi đầu như một đứa trẻ vừa mắc lỗi. Hắn cảm thấy mình ở Đức như lạc vào mê cung, những chuyện đang xảy ra đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của hắn.
Xe Cố Thần đỗ ngoài bãi gửi, An Lan mở máy phát nhạc lên sau khi hai người ngồi vào xe.
“Cố tổng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Sao anh lại ở Đức?”
“Cô gái cầm súng kia là ai vậy?”
“Không phải tôi đã đắc tội với ai rồi chứ?”
“Khi nào thì tôi có thể gặp được chủ tịch hội đồng quản trị.”
Cố Thần tăng âm lượng để át đi giọng nói ồn ào của An Lan.
Xe dừng lại trước cửa một khu chung cư, Cố Thần đưa An Lan lên lầu, bác gái đứng ngoài cửa rất vui vẻ khi nhìn thấy anh. Bà ấy hỏi anh sang Trung Quốc thế nào rồi lại nhiệt tình chào hỏi An Lan, Cố Thần cũng thoải mái đứng nói với bà vài câu.
Nhà của anh ở lầu sáu, là một căn nhà rộng rãi mang phong cách cổ điển. Rèm cửa sổ rũ xuống, tất cả đồ dùng trong nhà đều được che phủ bằng phải trắng, đế giày da va chạm với sàn nhà tạo ra âm thanh khá lớn và dễ nghe. An Lan cực kì chân chó đi dỡ rèm cửa, sửa sang lại nhà và quét dọn.
Cố Thần ngồi trên sô pha gọi điện thoại, mới đầu anh vẫn còn bình thản nói chuyện phiếm nhưng sau đó giọng càng lúc càng lớn, hơn nữa anh nói chuyện rất nhanh nên cuối cùng hắn hoàn toàn không thể nghe được gì.
Đêm đến, hai người xuống dưới nhà tìm một quán cùng nhau ăn cơm. Lúc ăn Cố Thần rất tập trung, ánh mắt anh chỉ nhìn bàn thức ăn, hoàn toàn không để ý tới An Lan làm một đống câu hỏi trong lòng hắn vẫn mắc kẹt ở đó. Sau khi ăn xong, bọn họ đi dọc bên đường tản bộ. Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, hai bên là những cửa hàng cũ kỹ bày bán những sản phẩm tinh xảo và đẹp mắt. An Lan nhìn quanh, hắn bước vào một hiệu may được trang trí rất đẹp.
Ông chủ đeo chiếc kính màu vàng nhìn thấy hai người, tưởng bọn họ là anh em nên nhiệt tình giới thiệu cho An Lan những bộ quần áo mang phong cách trẻ trung, lại còn nói gần đây sinh viên rất chuộng loại quần áo này.
An Lan vô duyên vô cớ bị nhận nhầm là sinh viên, cảm thấy rất vui nên chọn vài bộ vào trong thử. Tuy Cố Thần chẳng có mấy kiên nhẫn nhưng anh cũng đành phải ngồi xuống chờ.
Quần áo An Lan chọn là một cái áo không có cổ, một cái quần yếm, một cái áo khoác kaki bó eo ngắn, một đôi giày cổ cao. Sau khi mặc vào lập tức biến thành nam sinh viên ngây ngô rực rỡ ánh nắng mặt trời, nếu hắn mà đeo thêm một cái kính thì toàn bộ dáng vẻ của mọt sách sẽ lộ ra không thiếu một thứ gì.
An Lan nhìn lướt qua gương lớn rồi bắt đầu cúi xuống gỡ nút áo. Hắn cực kì không thích loại quần áo này. Sau thi quay quần áo xong ra ngoài lại thấy nhân viên cửa hàng đã gói quần áo lại, cả thẻ tín dụng cũng quẹt xong trả lại cho Cố Thần.
An Lan buồn bực. Tôi không thích mà anh còn mua làm gì, anh mặc à?
Trên đường về, An Lan ôm gói đồ to lục lọi bảng nhãn hiệu bên trong, hắn muốn xem giá.
“Quần áo này tôi tặng cậu.” Cố Thần nói: “Cậu mặc vào nhìn rất đẹp.” Anh suy nghĩ một lát lại bổ sung: “Cậu cứ xem như đây là phần thưởng của boss tặng cho nhân viên là được.”
Một chiếc xe Jeep màu đen chạy đến rất nhanh, bánh xe lướt qua vũng nước làm nước văng tung tóe khắp nơi. Cố Thần theo bản năng ôm lấy eo An Lan né đi nhưng anh buông tay cực kì nhanh. An Lan cúi đầu nhìn quần áo trong tay, sau đó nhìn sang Cố Thần, hắn hơi bất an. An Lan chưa bao giờ là một người ngu ngốc. Cố Thần quan tâm hắn, săn sóc hắn đủ điều, bản thân hắn cũng đã đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng anh.
Chuyện của An Lan và Lý Khách xem như đã kết thúc, hắn cũng không ngại bắt đầu một đoạn tình cảm mới nhưng trong đoạn tình cảm này không có sự tham gia của Cố Thần. Hắn đã nghĩ rất nhiều, cấp trên và cấp dươi yêu đương, một khi tình cảm bị công khai nhất định một trong hai sẽ phải rời đi. Tất nhiên An Lan không muốn rời khỏi ZL, bằng không hắn đã chẳng phải trả cái giá lớn cho chuyến hàng xuất khẩu để hại Tiểu Khôi và Hải Sâm Bảo, đương nhiên cũng không cần phải bôn ba từ Châu Á sang Châu Úc rồi lại đến Châu Âu chỉ để tìm kiếm chứng cứ rửa sạch nỗi oan của mình. Mặt khác, Cố Thần rất giống Thần Dạ mà Thần Dạ lại là một cái gai trong lòng An Lan, mỗi lần nhìn thấy anh là lòng hắn lại bắt đầu đau đớn.
Đêm hôm đó hai người nghỉ ngơi khá sớm. Cố Thần ngủ trong phòng ngủ, phòng dành cho khách đã nhiều năm không có người ở nên An Lan đành phải ôm mền ra sô pha ngoài phòng khách. An Lan nằm trên chiếc ghế cứng như đá, hắn muốn mượn một bộ đồ ngủ nhưng lại không muốn làm phiền anh nên đành phải quấn chăn mà ngủ.
Trong mơ xuất hiện cảnh tượng mình bị theo dõi và đuổi giết đáng sợ hai ngày nay, hắn tỉnh dậy lúc nửa đêm, cả người đổ mồ hôi lạnh. An Lan ngồi ôm gối ngây ngốc trên sô pha thì vô tình thấy cửa phòng ngủ mở ra.
“Cố tổng?” An Lan nhỏ giọng gọi một tiếng.
Không có câu trả lời.
An Lan có chút sợ hãi, hắn gọi liên tục vài tiếng rồi mang giầy vào, vất vả lắm mới tìm được công tắc đèn, sau khi bật đèn lên lại phát hiện trên giường chỉ có chăn bông xộc xệch mà không thấy bóng dáng Cố Thần.
Chắc anh có việc ra ngoài nhưng không muốn quấy rầy An Lan nên mới không bật đèn, cũng không nói cho hắn biết. Nhưng nửa đêm thì có chuyện gì được chứ? Cố Thần là tổng giám đốc công ty bên Châu Á nên chuyện của tổng công ty còn chưa đến phiên anh nhúng tay vào.
An Lan nằm úp sấp bên cửa sổ, kéo rèm, hắn muốn nhìn thử xem xe Cố Thần còn ở dưới lầu hay không.
Ở ngã tư đường, ngọn đèn tản ra ánh sáng êm dịu nhưng lạnh lẽo, Cố Thần mặc quần áo trong nhà đứng dưới lầu, bên cạnh là một chiếc xe việt dã cũ. Cố Thần lấy ra một cọc tiền thật dày đưa vào trong xe, một tên nhóc tóc nâu ló đầu ra cầm tiền khẽ gật đầu. Ở vị trí bên cạnh ghế lái là một cô gái có gương mặt dễ thương. Hai người đếm tiền, sau khi đếm xong thì vui vẻ lái xe chạy đi còn Cố Thần nghiêm mặt xoay người vào trong.
Đầu óc An Lan trống rỗng, cô gái dễ thương khi nãy chính là người dí súng vào hắn sáng nay còn tên nhóc tóc nâu kia, không còn nghi ngờ gì, cậu ta chính là người đã vào phòng hắn lục tìm hợp đồng.
Chẳng trách! Tất cả mọi chuyện đều đã được giải thích, xem ra chuyện hành tung của hắn bị lộ rồi bị đuổi giết ở Berlin là do một tay Cố Thần bày ra! Hắn nhớ Lý Khách từng nói: Cái người họ Cố kia chỉ muốn lợi dụng em, muốn em làm người chịu tội thay mà thôi. Trên thế giới này làm gì có lòng tốt vô cớ.
Bên cạnh vẫn còn đống quần áo mà con người giả nhân giả nghĩa mua cho hắn, nhớ đến ảo tưởng của mình hôm qua, hắn còn nghĩ là Cố Thần thích mình, đúng là hơi buồn cười.
“Cậu dậy rồi à?” Cố Thần đẩy cửa ra, thấy An Lan ngơ ngác ngồi trên sô pha, anh áy náy nói: “Có phải tôi làm ồn đến cậu rồi không?”
“Không phải.” An Lan nhảy xuống khỏi sô pha, cầm cái quần vắt trên thành ghế đi chân trần xuống đất vội vàng mặc vào rồi cầm áo của mình nói: “Tôi chợt nhớ tôi còn một hành lý quan trọng vẫn chưa lấy ở khách sạn.”
“Hành lý gì? Để mai rồi lấy, bây giờ khuya rồi.” Cố Thần hơi khó hiểu, anh muốn bước tới giữ lấy hắn.
“Đừng đụng vào tôi!” An Lan thần kinh hét lên một tiếng.
Cố Thần chợt sững người.
An Lan nhân cơ hội bỏ chạy.
Hắn vừa chạy vừa sợ Cố Thần đuổi theo, xuống đến nơi lập tức nhảy lên một chiếc taxi chạy ca đêm. Tim An Lan đập thình thịch, một lát sau hắn mới cúi đầu cài lại nút áo, sửa thắt lưng sau đó ảo não phát hiện mình đã mang dép lê chạy ra ngoài. May mắn ánh sáng trong xe không tốt lắm, xung quanh cũng chẳng có mấy người, bằng không hắn nhất định sẽ trở thành một tên biến thái bị đưa vào cục cảnh sát, bây giờ hộ chiếu của hắn không thể cho người ta kiểm tra……
An Lan ngồi mấy tiếng đồng hồ trong cửa hàng 24h, cố gắng chịu đựng đến rạng sáng, tiền trên người hắn không đủ để ở khách sạn. Nhân viên của cửa hàng 24h thấy hắn nghèo túng, tưởng hắn là người không có nhà để về nên tốt bụng giữ hắn lại, hơn nữa còn cho hắn một ly nước ấm miễn phí.