Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
“Sao tới bây giờ vẫn chưa phát lương vậy?” Buổi sáng chính là thời gian tám chuyện của mấy nữ nhân viên: “Không phải công ty phá sản thật đấy chứ?”
“Ngải Lệ, chẳng biết loại người có chỉ số thông minh như cô làm sao có thể lăn lộn trong công ty đến tận bây giờ nữa.” Nam nhân viên độc miệng nói: “Tổng công ty của chúng ta ở Châu Âu, sự nghiệp lớn, tài sản lại nhiều. Dù chi nhánh chỗ chúng ta làm ăn không được, cùng lắm thì hủy bỏ chi nhánh, không thì phái một người khác từ tổng công ty đến quản lý, hay là bán đi. Dù sao cũng không thể phá sản được. Cô có biết khái niệm của phá sản là gì không?”
“Lão nương chỉ biết nếu bây giờ không phát lương thì tôi sẽ phá sản.”
Những người đang nói chuyện là người ở bộ phận thị trường tiêu thụ của chi nhánh ở Châu Á thuộc công ty ZL, kế bên bọn họ chính là bộ phận pháp lý.
Khác với bộ phận tiêu thụ cực kì náo nhiệt, bộ phận pháp lý nghiêm túc hơn rất nhiều.
Một thực tập sinh hơn hai mươi tuổi lo lắng không yên xem hợp đồng, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn quản lý một cái.
Quản lý của bọn họ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy vừa đủ, vẻ ngoài nho nhã hướng nội. Loại người như hắn thường làm người khác cảm thấy rất ấm áp.
Hắn là An Lan, sau khi tốt nghiệp đại học xong vẫn luôn làm việc ở chi nhánh Châu Á của công ty ZL, từ một luật sư nho nhỏ bước từng bước lên vị trí quản lý bộ phận pháp lý.
Lúc này, vẻ mặt An Lan trầm ổn, không chút thay đổi xem xét hơn bốn mươi hợp đồng trên bàn. Như thể hắn hoàn toàn không nghe được những lời đồn ‘thiếu hụt hai tỷ đồng’, ‘tổng giám đốc mới nhậm chức’, ‘thay đổi cơ cấu nhân viên trong công ty’ đang được bàn tán ngoài kia.
Dáng vẻ của An Lan luôn chỉ có một kiểu, gặp phải sóng gió vẫn bình tĩnh không sợ hãi, cũng vì phong cách làm việc này rất được cấp trên thưởng thức nên mới không ngừng để bạt hắn đi lên. Nhưng lúc này, ngón tay nắm những văn từ kia thấm đầy mồ hôi.
Tất cả mọi người đều biết việc thua lỗ hai tỷ đồng là do giám đốc cũ Lương Tư Viễn và quản lý của bộ phận tài vụ Thụy An thông đồng cùng nhau kí hợp đồng với hơn hai mươi công ty có tình trạng kinh doanh không ổn định để thu về số tiền hoa hồng kếch xù. Bây giờ mấy công ty kia không phải phá sản thì cũng ngừng sản xuất để tu sửa, không có khả năng thanh toán các khoản nợ. Đối mặt với lỗ hổng hai tỷ đồng này, công ty ZL chỉ có thể cắn nát răng rồi nuốt hết vào bụng. Đồng thời tổng công ty cũng mài dao soàn soạt, nghiến răng nghiến lợi muốn bắt được người chịu trách nhiệm trực tiếp để khai đao.
Lương Tư Viễn hơn bốn mươi tuổi bỏ trốn cùng với quản lý Thụy An hơn hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa của bộ phận tài vụ, chẳng biết là đi đâu, tạo ra một chấn động cực lớn trong giới kinh doanh. Mà trừ hai người này, người tiếp theo phải gánh vác trách nhiệm chính là quản lý bộ phận pháp lý An Lan.
An Lan luôn làm việc rất cẩn thận, hắn vẫn nghĩ tai họa này sẽ không dính lên người mình. Những hợp đồng đó chưa từng qua tay hắn, hắn chưa từng kí một cái nào, cũng không xét duyệt lấy một cái nên căn bản hắn có thể bỏ đó không thèm đếm xỉa tới. Nhưng khi hắn mở ra xem, An Lan kinh ngạc phát hiện chữ kí dưới những hợp đồng kia đều là của hắn.
Có điều mấy thứ này đều là bản sao, không thể xem thử bút tích là thật hay giả. Mồ hôi lạnh trên trán An Lan tuôn ra từng đợt, hắn nghi ngờ mình đã bị người khác gài bẫy.
Loại chuyện này, nói lớn cũng có mà nói nhỏ cũng có, nếu nghiêm trọng thì không những công việc này bay mất mà hắn còn có thể ngồi tù.
Sau khi tan làm, đám nhân viên chau mày nhăn mặt về nhà, có mấy đồng nghiệp nam bàn nhau ra ngoài uống rượu, tới gọi An Lan thì An Lan từ chối. Mấy nữ đồng nghiệp liền ồn ào nói: “Bạn gái của quản lý An quản anh ấy quá nghiêm, người ta không thể buông thả thoải mái như mấy người được đâu.” Nữ nhân viên trong công ty đều thích tám chuyện, cuộc sống riêng của An Lan không ngừng bị bọn họ chọc thủng. Cũng chẳng biết bọn họ nghe được từ đâu chuyện hắn có một bạn gái làm bác sĩ tâm lí.
An Lan lái xe ngang qua cửa hàng bánh ngọt, ghé mua một hộp bánh trứng sau đó lái tới một ngã tư khá đông đúc của Thành Nam, đứng trước cửa một phòng khám tư vấn tâm lý.
Mặt tiền của phòng khám này không lớn, hắn xoay cái cửa thủy tinh màu trắng ngà bước vào, bên trong rất sạch sẽ, một cô học trò ngây thơ đứng ở quầy thu tiền, thấy An Lan bước vào vội vàng gọi: “Anh An.” Rồi chỉ chỉ vào phòng trong: “Cha mẹ của thầy Lý đang ở đây, bọn họ đang ở trong nói chuyện phiếm.”
An Lan để cô nhóc về trường trước, hắn thì ngồi ở quầy thu tiền chờ. Lỗ tai dựng lên nghe tình hình bên trong đồng thời mở laptop của mình ra, liên hệ với người quen bên tổng công ty ZL, hắn muốn biết tổng công ty sẽ cho dạng người gì đến tiếp quản nơi này. Nhưng miệng của bộ phận nhân sự quá chặt, hỏi nửa ngày cũng không biết tổng giám đốc mới là nam hay nữ, là người Châu Á hay người Châu Âu.
Bên trong vang lên âm thanh kéo ghế, An Lan đóng máy tính lại, đứng lên cầm theo hộp bánh trứng, vờ như vừa bước vào. Hắn đối mặt với Lý Khách đang mở cửa, hai vợ chồng hơn năm mươi tuổi cực kì có gia giáo đi ra.
Lý Khách thấy hắn, không kịp chuẩn bị. An Lan tự bước tới quen thuộc chào hỏi: “Anh Lý, tôi tan làm đi ngang qua đây, ghé vào hỏi xem anh có muốn đi nhờ xe hay không.” Hắn chuyển mắt đến cha mẹ Lý Khách: “Hai người là bác trai và bác gái phải không ạ? Cháu là bạn của anh Lý, hai người bọn cháu cùng nhau thuê một căn nhà.”
Hiển nhiên cha mẹ Lý rất muốn nói chuyện với An Lan, bốn người nói nói cười cười đi ra ngoài. An Lan đi trước mở cửa xe phía sau ra mời hai người lớn ngồi vào.
Lý Khách khóa cửa phòng làm việc rồi kéo cửa cuốn xuống. An Lan qua giúp anh ta, ánh mắt hai người chạm vào nhau, An Lan lạnh mặt, thừa cơ nhéo mu bàn tay anh ta một cái: “Sao đột nhiên bọn họ lại đến đây? Anh định cho họ đến nhà chúng ta sao?”
Lý Khách bị đau, nhăn mặt, thấp giọng nói: “Yên tâm, anh đã thu xếp rồi.”
An Lan nửa tin nữa ngờ, trong đầu lại nghĩ đến cảnh tượng sáng nay lúc ra khỏi nhà, trên giường là quần lót chưa giặt của hai người, áo ngủ, trên bàn còn có nửa hộp bao cao su…
May mắn sau khi về đến nhà căn phòng kia đã được dọn dẹp rồi, khung cảnh bình thường giống như bọn họ chỉ là hai người đàn ông cực kì bình thường cùng thuê một căn nhà. Hai phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc của hai người đã được phân loại sắp xếp lại, nước giếng không đụng tới nước sông.
Lần này cha mẹ Lý Khách đến đây để du lịch, nhân tiện đến thăm con trai. Đêm đến một nhà ba người ra ngoài ăn cơm, bỏ An Lan một người thừa ở nhà. Sau khi trở về Lý Khách xách theo sủi cảo tôm mà hắn thích ăn, sắc mặt An Lan mới tốt lên một chút. Hắn vào phòng bếp tìm chén, bỏ sủi cảo ra.
Lý Khách yên lặng không một tiếng động ôm lấy An Lan từ phía sau, hắn chỉ lo vùi đầu ăn, không thèm đế ý đến anh ta.
“Ba mẹ anh chỉ ở một đêm, ngày mai sẽ đi.” Lý Khách nhẹ giọng nói.
“Không phải em không hoan nghênh bọn họ.” An Lan xoay người, cầm đũa và chén, khẽ nói: “Ít nhất bọn họ muốn đến cũng phải nói em biết một tiếng. Lỡ đâu hai người họ phát hiện ra quan hệ của chúng ta thì anh phải làm sao?”
Lý Khách không nói gì. Anh ta chưa từng muốn nói với cha mẹ chuyện mình thích đàn ông. An Lan đã ngả bài với Diệp Linh Phượng từ lâu. Diệp Linh Phượng là một người mẹ rất hiện đại, trừ việc lo lắng An Lan không thể hưởng thụ được tình cảm thân thiết của con cháu, còn lại bà đều chấp nhận rồi.
Trong phòng khách, cha mẹ Lý đang xem chương trình TV, dùng giọng địa phương bình phẩm. Giọng địa phương của bọn họ nói rất nhanh, chung chung là đang bàn về minh tinh trong kia đã diễn những vai nào.
“Bọn họ đang nói cái gì vậy?” An Lan hỏi.
“Em nghe không hiểu sao?” Lý Khách nghiêng đầu nhìn hắn.
An Lan lắc đầu, thật ra hắn có thể hiểu được chút ít.
Lý Khách xoa đầu hắn nói: “Đi ngủ sớm một chút. Hôm nay cha mẹ anh ngủ ở phòng lớn của chúng ta, hai chúng ta ngủ phòng nhỏ, được không?”
An Lan hơi hoang mang hỏi: “Đâu có giường đâu? Không phải anh muốn đối phó với cha mẹ nên mua đại một cái đó chứ.”
Lý Khách cười: “Mười năm trước lúc hai người chúng ta tới thành phố này lần đầu, lúc đó em ngủ trên giường nhỏ ở phòng kế bên anh, em quên rồi sao?”
~Hết chương 1~