Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 24




- Vũ Phong! Em về rồi!! - tiếng mở cửa vừa vang lên thì Hàn Minh đã lao ra khỏi cửa ôm chầm lấy người đứng ngoài

- Bộ lúc nào anh ấy về là anh như thế này sao?? - Quyền Tú nắm cổ áo giật anh ra khỏi người

- Ơ..Em... Sao?? - Hàn Minh ngớ người và nhìn ra đằng sau cô đang có một người cưới hí hởn khi thấy cái bộ dạng ngơ ngác của anh

Số là hôm nay Vũ Phong ở lại làm ca, thấy cũng trễ nên cậu dụ dỗ cô về nhà ăn cơm cùng.. Cả tuần nay cứ chưa kịp mở được cái cửa là Hàn Minh lao ra ôm cậu muốn nghẹt thở, cậu biết là anh lo, anh nhớ nhưng cứ thế cậu cũng không chịu được vì anh khỏe hơn cậu, có ngày cậu sẽ bị ngạt chết trong vòng tay rắn chắc kia mất

- Vũ Phong này... Sao con bé lại ở đây?? - Hàn Minh gãi đầu rồi lù lù đẩy cậu vào nhà

Cô lóe mắt, đừng tưởng cô không thấy tay anh đang khép nép luồn qua eo Vũ phong, lúc bị anh nhào ra ôm là cô nghi nghi rồi, nào giờ anh có thân thiết với ai đến nỗi nghe tiếng cửa đã nhào ra bao giờ đâu

- Ai ngỏ lời trước đây?? Từ cái hôm uống bia nhà em đúng không?? - Quyền Tú nhe răng cười có kèm cả nước dãi nữa

- Vậy ngày hôm đó Hàn Minh đã qua nhà em sao?? Sao anh không rủ em?? Em đã bao giờ tới chỗ em ấy chơi đâu? Đồ ích kỉ - Vũ Phong phồng mang trợn má nhìn anh, cứ lấy tay đấm vào ngực anh

- Ai bảo em cứ nhắc tới Vương Lưu.. Cái gì cũng Vương Lưu.... Bộ có người nào trùng tên sao?? Ngày nào em về cũng nói Vương Lưu thế này thế nọ.... - Hàn Minh bắt đầu cuộc cãi cọ, kể từ ngày hôm đó suốt ngày vừa về thì cậu luôn miệng khen cái tên Vương Lưu làm cùng quán thế này thế nọ nên anh thừa lúc mà dồn hết vào lúc này

Hàn Minh với Vũ Phong đứng chĩa mắt nhìn nhau, anh không thể chịu được cậu cứ hởn hở khi nhắc tới một người mà anh chẳng biết là thằng nào đã khiến cậu phải sáng mắt thế kia.. thế mà ai nói Vương Lưu là chính là anh cơ chứ?? Có mà hoảng quá nói bừa thì có

- Vương Lưu ấy chỉ là cùng tên thôi... Em nói với anh bao nhiêu lần rồi... Sao anh đáng ghét thế? - Vũ Phong nhíu mày rồi đẩy ra và ngoe nguẩy vào nhà

Thấy cậu vào nhà thì anh mới nhớ ra cô đang đứng trước mặt mình.. Hàn Minh nhìn cái bản mắt nửa đều cáng nửa thương hại của cô mà anh giật khóe mắt

- Em đi đây... Ở đó mà dỗ người yêu của anh đi... Thật thảm hại - cô đấm vào ngực anh và quay gót ra ngoài

Vừa ra khỏi cổng thì một người từ đâu bay tới đấm cho cô một cái ngay mặt, do bị bất ngờ nên cô sa sẩm mặt mày đứng không vững mà té xuống. Hàn Minh dĩ nhiên là chạy ra ngay lập tức, anh cũng tới ra tới chỗ cô là bị anh thêm một phát đấm nhưng anh rút kinh nghiệm từ cô mà né đòn và kéo tay người đó chúi xuống rồi lên gối thục vào mạn sườn

- Mẹ kiếp... Mày không đợi tao khuất khỏi nhà được sao?? - cô vùng dậy lái giò cho tên đó đập thẳng mặt vào bức tường

Lật được mặt tên đó thì cô vội nhíu mày, anh nhìn cô.. Nhìn mặt ngu ngu là anh biết cô đánh nhiều người đến nỗi chẳng nhớ được tên này là tên nào nữa rồi

- Tên này có hình xăm Lửa mắt kìa... - cô không ngần ngại mà vạch cổ hắn ra

- Trộm sao mà hai người đánh hắn bất tỉnh luôn vậy?? - Vũ Phong nghe có tiếng động nên chạy ra nhìn

Bất giác cả Quyền Tú và Hàn Minh đều căng mặt cùng quay lại hét lên

- VÀO TRONG NGAY!!

Vũ Phong bị nạt to nên vội lùi vài bước vào nhà đóng cửa thật nhanh, cậu kinh thiên động địa khi bị hai người la, bộ tên trộm đó nguy hiểm đến vậy sao?? Cậu ngó ra cửa sổ thì thấy anh đang ngó nghiêng ở ngoài, cô cũng đi đâu đó rồi quay lại lắc đầu

- Ê.. Tỉnh!! - Cô tát liên hoàn vào mặt tên đó, Vũ Phong nhìn từ bên trong mà còn thấy kinh dị

Tên đó lờ mờ tỉnh và cái làm hắn tỉnh ra đó là một phát đấm của cô, không cần nói nhiều cô ngó quanh một vòng và đánh tên đó thậm tệ, anh đứng coi sắc nét đến nỗi tưởng như đang coi phim bạo lực ở rạp. Đánh đã đời thì cô lôi ra chỗ xa xa rồi rải ít rác lên người hắn và chạy qua nhà hàng xóm kêu cứu như mình là ân nhân kêu gọi hàng xóm ra ngoài đưa đi cấp cứu

Thấy cô hai tính cách như thế Hàn Minh cũng có phần rùng rợn còn nhìn vào trong cùng Vũ Phong. Cô cứ thế này thì cậu cũng chẳng dám nói với cô nửa lời, cậu thích Quyền Tú trong kí ức hơn.. thật đáng sợ!

- Ngày mai anh đến chỗ quán em đón Vũ Phong.. Mai em sẽ không cho anh ấy làm ca nữa... - Quyền Tú nói nhỏ với anh rồi xách cặp lên

- Em tạm thời ở lại đi.. Sáng mai anh đưa em về nhà sớm - Hàn Minh nhíu mày

- Lo lắng gì... Còn có một thằng nhãi suốt ngày bám theo mà - cô chĩa ánh mắt về phía góc tường kia

Tặc lưỡi rồi đi khuất nhanh chóng, Hàn Minh quay về phía khuất ở con hẻm thấy bóng dáng Vinh Huy cứ lấp ló, thập thò ngó ra xem cô đi chưa, anh với cô phải biết nói làm sao với hắn đây?

- Triệu Vinh Huy! Mày muốn có gì thì Kì Lam này sẽ đoạt cái đó! - Kì Lam từ trên xuống dưới toàn là màu đen cứ nhìn chằm chằm vào nhà Hàn Minh, để ý đến một người con trai đang ngô nghê nhìn Hàn Minh

Hàn Minh vừa vào nhà thì Vũ Phong đã lần tới nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra xây xát. Thấy cậu như thế thì anh liền nheo mày rồi cười khổ mà ôm lấy cậu, anh không muốn cậu bị kéo theo nhưng gì anh sắp phải đối mặt, cậu mà có chuyện gì thì sao anh có thể yên lòng đây.. Hàn Minh nguyền rủa cái hình xăm lúc nãy, anh tưởng đã có thể thoát khỏi quá khứ nhưng nó vẫn cứ bám theo anh, bây giờ thì anh nên làm gì để có thể bào vệ cậu đây?? Càng nghĩ anh càng ôm siết cậu

Vũ Phong cảm nhận được sự lo lắng của anh qua tiếng thở dài, cậu vươn tay ôm Hàn Minh, dù cậu không biết gì hết nhưng cậu chắc chắn rằng cậu sẽ theo anh, có đuổi cậu cũng sẽ không đi... Có chuyện gì thì cậu cũng luôn bên anh, cậu chắc chắn như thế

- Mai em ngoan ngoãn ở quán đợi anh - Hàn Minh xoa đầu cậu rồi dần buông lỏng

- Làm phụ Vương Lưu trong lúc đợi anh cũng được phải không? - Vũ Phong cũng buông tay rồi hí hởn

Thấy hoa bay vòng vòng bên cạnh Vũ Phong thì anh giật khóe mắt, mai anh tiện qua đón thì anh phải thủ tiêu người tên Vương Lưu, cái gì cũng là tên hắn, bộ anh giống hắn lắm sao??

Lúc ngủ vừa ôm Vũ Phong anh vừa gác tay ngang trán suy nghĩ, cái hình xăm có quả cầu và hoa văn trong quả cầu ấy gần giống một con mắt đẹp, xung quanh là hình lửa bốc lên, anh bất giác đưa tay trái của anh lên, nơi còn sót lại màu đen ở khía tay. Hết nhìn tay lại nhìn cậu đang say giấc, miệng còn nhỏ ít nước dãi rồi nhép nhép cái gì đó, tay cứ bấu bấu vào ngực anh mới ghê chứ

Cùng lúc đó, Quyền Tú vẫn ngồi ngoài cửa nhà uống bia, cô thoáng thấy một người mặc hết một bộ đồ đen lấp ló cầm theo ống nhòm chĩa chĩa vào người cô. Nốc một hơi hết lon bia rồi bóp chẹt nó và ném đi chỗ khác. Người đó huýt sáo khi thấy hành động của cô, đột nhiên từ đâu một cục gạch từ phía cô lao tới với tốc độ kinh người

- Hơn tám năm rồi.. Người cần đi đã đi, người được quyền ở lại đã tránh xa mấy người mà sao lại tìm tới thêm một lần nữa... - Quyền Tú nói to, cô chống cằm ngồi rất chi là bình thản

- Người trả được thù cũng đã đi.. Người được quyền tìm đến đã tìm thấy, cớ gì lại không được đến chào hỏi... Nợ cũ coi như không tính! - giọng nói bên kia cũng cất lên khá khản đặc vừa nói vừa ngâm nga khúc ca nào đó

Quyền Tú không nói nữa mà vào nhà khóa cửa, khúc ca người kia ngâm là khúc ngâm của cô, cô hay ngâm nga ca khúc đó. Khi ai nghe cô ngâm thì đều rởn da gà vì âm điệu chết chóc vang vọng, không ai ngoài cô ngâm được khúc ca đó, cô nhạy lên một ánh mắt giết người. Tay trái của cô vẫn còn vệt đen ở khía tay y như của Hàn Minh, cô dần đến chỗ tủ cất đồ và kéo cái tủ nhỏ kia có vài hộp đạn, dao bấm và thứ mà mà nhét mấy viên đạn kia vào

- Nếu không tính thì đã không tìm tới... Mấy người để Hàn Minh yên với người yêu của anh ấy.. Muốn tính gì thì tìm tới tôi.. Đụng tới ba người kia thì tôi sống mái với mấy người - Quyền Tú nhét từng viên đạn vào từng khẩu súng và lên nòng sẵn

Hàn Minh bên kia cùng với lúc cô lên nòng thì anh chợt có gì bất an mà tỉnh giấc, quay sang nhìn cậu say giấc, anh vội ôm chặt lấy cậu, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi nào đó: "Vũ Phong!! Em nhất định phải bình yên...."

Một người bất an còn một người sẵn sàng lên một nòng súng, Quyền Tú với Hàn Minh chỉ chung một chí hướng bây giờ là phải bảo vệ Vũ Phong. Nhất định cậu không thể cuốn vào vòng xoáy phức tạp của hai anh em.. VŨ PHONG NHẤT ĐỊNH PHẢI AN TOÀN!!