Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 12




Đứng hình vài giây thì Vũ Phong nhảy xuống, mặt e thẹn nhìn Quyền Tú và Vinh Huy, y như thiếu nữ mới lớn ấy.. Hàn Minh có phần tỉnh hơn khi chỉnh lại quần áo và vuốt lại tóc của mình, khuôn mặt rõ là không có biểu cảm nhưng má anh đang hồng hồng là cái quái gì thế??

- Anh tưởng chút nữa em mới đưa Quyền Tú về!! - Hàn Minh quay qua nói chuyện với Vinh Huy rất bình thường

Ba người hóa đá với cái thái độ bình thản của anh. Giờ thì hiểu tại sao mà khi Vũ Phong chui từ sách ra mà lọt vào phòng của Quyền Tú mà không khiến cô hoang mang, hoảng sợ rồi đấy!! Đúng là anh em có khác

- Lần này là vì cái gì đây con bé bất trị kia - Hàn Minh ngồi lên thành ghế so-pha, vắt chân lên.. Có ai nói lúc này anh giống một vị hoàng đế ăn chơi sa đọa chưa??

- Thích… Em lớn rồi, em tự kiếm tiền, tự lo cho bản thân được - Quyền Tú hất mặt nhìn anh… Ai cảm thấy anh giống như trên thì cô cũng y chang chẳng khác

- Con bé này!! Nít ranh còn bày đặt sao?? - Hàn Minh bật dậy mắt giương lên nhìn cô

Tưởng như cô sẽ ngênh cổ lên cãi lại nhưng không… Quyền Tú nhà ta làm mọi người sửng sốt khi nước mắt lưng tròng và sụp xuống khóc thút thít như đứa trẻ bị giật kẹo

- Em không phải nít ranh… Em lớn rồi!!

Hàn Minh, Vũ Phong và Vinh Huy muốn rớt cằm xuống đất khi cô ngồi đó vừa khóc vừa ăn vạ mới ghê… Cái kiểu này mới thấy lần đầu ở cô đấy!! Người mủi lòng đầu tiên chính là Vũ Phong, cậu đến gần rồi dụ ngọt

- Ừ.. Quyền Tú của ta lớn rồi… Không mít ướt nè!! Lớn rồi vẫn ở với anh trai cũng được mà!!

- Quyền Tú là của anh khi nào vậy?? - Vinh Huy chĩa mỏ ra chỗ khác mà lầm bầm, hỏ hắn sắp dài như mỏ vịt rồi

- Đồ nít ranh… Mới có tí tuổi mà tập tành ở riêng cái gì?? - Hàn Minh bây giờ lại gắt lên, mắt anh nhìn như mắt thú luôn chứ chẳng đùa

Nghe thế cô gái ấy lại càng gào to lên, Vũ Phong thấy thế liền sà vào ôm cô dỗ dành rồi trừng mắt với Hàn Minh ngay lập tức

- Thôi đi… Sao cứ phải nạt em ấy thế??

- Em tôi hay em cậu… - Hàn Minh bắt đầu nhướn mày, khoang tay đứng đó

- Oa..oa… muốn làm em của anh Vũ Phong cơ… Hàn minh là đồ chết tiệt - cắt ngang cậu đó bằng động thái gào thét và ôm lấy Vũ Phong ngay tức khắc

Vũ Phong còn cứ ngỡ Hàn Minh ác ý trong câu nói nên cứ chĩa tia lửa điện vào người anh… Hàn Minh run người hứng chịu, anh muốn khóc quá!! Hàn Minh chỉ muốn Vũ Phong nhìn cô kĩ một lần thì biết… Cô vẫn còn đang nhe răng cười kia kìa… Vũ Phong ơi.. Vũ Phong à… Cậu bị con bé tinh ranh đó xỏ mũi rồi!!

Lúc Quyền tú chui từ phòng tắm ra thì trông cô ngổ ngáo hơn lúc ban đầu. Nếu không phải tội nghiệp cái miệng nhỏ của Vũ Phong phải ngồi dỗ cô thì cô cũng không đi rửa mặt làm gì.. Vội liếc Vinh Huy đang núp sau lưng Hàn Minh, không ngần ngại nhảy qua so-pha và tóm lấy hắn

- A..A… Bỏ tao ra!! Đừng có đánh nữa… Đừng là mặt!! - Vinh Huy kêu lên khi cô điên lên túm lấy hắn

- Ôi trời!! Bỏ em ấy ra!! - thấy cô kẹp cổ thì Vũ Phong xông lên gỡ tay cô

- Anh để yên đó!! Ai phản em đều có hình phạt xứng đáng!! - cô trừng mắt, giờ cô không nể nang bất kì ai, mặt cô hung tợn

Vũ Phong nhìn Hàn Minh, anh đang đứng khoang tay ở đó xem kịch hay. Vũ Phong tới cầm tay anh và khẩn khoản

- Kêu Quyền Tú ngừng lại đi!!

- Tôi thua!! Con bé bất trị rồi… Cậu đi mà trị con bé!! Không phải Quyền Tú nói cậu là anh sao?? Đâu phải tôi!! - Hàn Minh lắc đầu và giơ tay đầu hàng, thong dong đi về phòng

Vâng.. Vũ Phong bây giờ đang bị mắc kẹt giữa một người bỏ cuộc đầy oán niệm với tình anh em và một người như con thú dữ không phải muốn đụng là đụng… Quá nhức đầu nên cậu vội ngồi xuống vò đầu: "Thà về trong cuốn sách vô tri vô giác còn hơn!!"

Sau một lúc thì Vinh Huy lại tự soi gương bằng chế độ camera trước để hắn tiện khử trùng vết thương, chí ít thì sẹo có để lại thì trông hắn cũng ngầu lắm đấy!! Cô thì phủi tay và toan bỏ ra cửa thì Vũ Phong chặn trước cửa

- Em phải ở nhà!!

- Không thì sao! - cô nhướn mày nhìn cậu, nhìn như con nít chắc một lần vật là ngất liền đây!!

- Bộ anh ở đây là em khó chịu lắm sao?? Nếu được em có thể ném anh ra ngoài đường mà!! Anh sẽ không trách em đâu, em bỏ nhà đi như vậy anh thấy ái ngại làm sao ấy!! - Vũ Phong hết chọt hai ngón tay vào nhau rồi lại xoa gáy của mình rồi lưỡng lự nhìn cô

"Móe!! Tiểu mỹ thụ đây mà!! Làm sao đây…." - cô nhìn bên ngoài đang vô cảm thôi chứ trong đầu biết bao nhiều cảm xúc chẳng hạn như tứa máu mũi nè… Vội thở dài và nhìn cậu

- Thứ nhất, có anh ở đây vẫn vui hơn là chỉ có hai anh em. Thứ hai, em vốn có ý nghĩ này từ rồi… Nếu anh muốn thì em có thể dẫn anh đến chỗ em chơi… Dù sao, tên Hàn Minh kia rất cần anh nên đừng có ái ngại làm gì - cô cười và nói nhỏ với cậu

- Này!! Sao anh ta thì được mà tao lại không được đến chỗ mày!!? - Vinh Huy nghe thấy thế liền giật nảy lên

"Bốp" - một chiếc dép đi trong nhà màu vàng chóe trên chân cô giờ đâu hiện hữu bên cạnh hắn cộng thêm dấu dép đỏ hiện trên mặt của hắn. Cô nhìn hắn một cách hung hãn và quay ra nhìn Vũ Phong với nụ cười tươi cứ như có hoa đang bay lất phất. Vũ Phong nhìn cô một lúc nhiều khuôn mặt và sắc thái nên cậu biến sắc, nhiều lúc cô thật đáng sợ

Cô lại tính quay đầu ra ngoài thì Hàn Minh từ phòng chui ra tóm lấy chân cô… Đây là tình cảnh mà Vũ Phong thấy… Quyền Tú lấy chân kia dí tay anh ra, tay cô bám vào cửa để khỏi bị lôi đi. Hàn Minh nhà ta tóc tai như con gà rù, quyết tâm ôm chân cô, mặt mũi như đứa con nít lớn xác ăn vạ

- THÔI NGAY!! - Vũ Phong mất kiểm soát mà hét thật to

Vinh Huy giật mình đứng lên nhìn Vũ Phong, Quyền Tú với Hàn Minh cũng tạm thời ngưng hoạt đồng mà giương mắt ếch nhìn cậu… Vì vài giây không chịu nổi sự hỗn loạn nên giờ cậu gánh chịu những ánh mắt quái dị này sao?? Vũ Phong vội trở lại dáng vẻ e ấp, trùng mắt xuống và gãi má

- X..xin lỗi… Tôi không cố ý hét lên đâu!!

- Wow!! Mèo con nổi giận sao?? - Hàn Minh huýt sáo và vuốt mái tóc của mình

- Hẩy?? - Vũ Phong rởn da gà với cách ví von tào lao của anh, nghĩ gì mà cậu là mèo - Có giỏi thì nói lại mau lên!!

- Ây… Cậu có thói hành hung từ khi nào vậy?? - Hàn Minh khi bị cậu nhào đến đánh thì vội lấy tay đỡ đòn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt

Mải với cuộc chiến với Vũ Phong thì Vinh Huy đến gần và ngồi bệt xuống đối diện anh lúc nào không hay… Hàn Minh nhìn thấy hắn cười thì vội cười theo. Ngón tay của Vinh Huy chỉ ra cửa và vẫn giữ nguyên nụ cười đó

- Quyền Tú!! Đứng lại ngay!! - Hàn Minh nhìn theo hướng chỉ của hắn mà nụ cười biến mất, cô đã chạy ra khỏi cửa từ lúc nào không hay

Thật hay là mọi khi thì cô hay biến dạng kèm theo cái phủi mông đầy khiêu khích nhưng lần này thì cô chậm rãi quay lại. Lần này anh nhìn thấy cô không cười nữa mà là nghiêm túc, cô xóa gáy cổ rồi ngồi xuống lấy điểm tựa là những ngón chân

- Em nói thật… Em thích ở một mình. Cũng muốn đợi đến khi tốt nghiệp lắm nhưng thời gian trôi chậm lắm!! Chỉ cần anh đồng ý thì anh muốn thăm em lúc nào cũng được, chỉ thăm thôi!! - Quyền Tú nhìn anh với ánh mắt rất nghiêm túc

Hàn Minh chưa bao giờ thấy cô nghiêm túc như lúc này đây. Anh biết là cô có tính tự lập từ nhỏ, chuyện gì cũng tự làm bất lắm mới nhờ vả chút ít. Nhìn cô dứt khoát thế này anh cũng không nỡ cản nhưng với một cô gái như cô, biết bao nhiêu điều rình rập bên ngoài. Anh chỉ còn mình cô, mất cô thì anh chắc chắn sẽ rất hụt hẫng, anh chỉ muốn cô đừng lớn lên nữa thôi

- Hàn Minh.. Anh đang muốn em đừng lớn nữa đúng không?? - Quyền Tú nhướn mày nạt to

- Con bé này!! Đi guốc trong bụng anh luôn rồi!! - Hàn Minh vội cười rồi nhìn cô - Hứa với anh là có chuyện gì không ổn thì lập tức về đây được không??

- Vâng… - Quyền Tú nhẹ nhàng nói rồi đứng lên và đi chậm rãi ra ngoài và khuất sau bức tường cao kia

Hàn Minh hiện hữu ánh mắt buồn, đôi lúc anh chiều con bé quá mức rồi!! Không sớm thì muộn anh cũng đâu chăm sóc được cô nên nếu cô muốn thì anh chỉ biết ủng hộ thôi… Và cảnh tình cảm sụt sùi thế là quá đủ, anh quay lại kéo tay Vũ Phong và lật ngược tình thế, Vũ Phong đã như con cá trên thớt, cả hai tay cậu đều bị anh khóa chặt

- À..Vinh..Huy!! - Hàn Minh giờ sực nhớ ra Vinh Huy nhưng khi anh gọi thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu - Sao đi nhanh thế ta??

- Lẩm bẩm gì đó.. Thả ra mau lên!! - Vũ Phong nằm dưới và cựa quậy, cậu như mèo xù lông trước mặt Hàn Minh

- Gọi anh đi! Giờ Quyền Tú đi rồi, cậu sẽ nấu ăn chứ không phải tôi nghe rõ chưa? - Hàn Minh như mọc thêm răng nanh mà nhe răng cười với Vũ Phong

- A..anh…à không… Ngươi có quyền gì chứ?? Ngươi chẳng là cái gì sất nghe rõ chưa? - Vũ Phong lại tiếp tục cựa quậy trong vô vọng rồi uất ức nhìn anh

"Rầm" …..