Quay Đầu

Chương 83




Edit: meoluoihamngu

Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ hơi chói mắt. Nhưng sự thật không phải như thế, bởi vì cô ngủ say nhiều năm, một chút xíu ánh sáng cũng sẽ kích thích màng mắt của cô, nước mắt theo phản xạ chảy xuống. Cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng không biết tại sao mình đau lòng, cô thậm chí không biết mình là ai, trong lòng cảm thấy cô đơn, cái gì cũng không nghĩ ra được. Hai chân chạm đất, nhưng không có nhiều sức lực, Ninh Vi Nhàn thử nhiều lần mới miễn cưỡng có thể đi lại. Cô không tự chủ được bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa sổ vào, không cho ánh mắt trời chui vào trong phòng, sau đó bước chân đi đến cánh cửa màu trắng.

Đây là đâu, cô là ai? Tại sao cái gì cô cũng không nhớ ra được?

Trên hành lang rất yên tĩnh, không có ai. Ninh Vi Nhàn đi dọc từ trên cầu thang xuống, cô im lặng nhìn xung quanh, ánh mắt xinh đẹp sạch sẽ giống như mây trên trời, đen trắng rõ ràng.

Một người đàn ông chừng năm tuổi đi đến, ông ta mặc quần áo nghiêm chỉnh, trên tay cầm một xấp quần áo, chắc đang muốn đi lên lầu. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Vi Nhàn, trên mặt ông ta giống như đá cẩm thạch lạnh như băng tan vỡ, quần áo cầm trên tay cũng rơi đầy đất, âm thanh làm một số người chú ý, những người này đều mang tầm mắt dừng lại trên người cô. Không biết tại sao, theo bản năng Ninh Vi Nhàn hơi ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh, rất xa lạ, cô không nghĩ ra được cái gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân tỉnh lại quản gia kinh ngạc thật lâu, mới lắp bắp nói: “Phu nhân, phu nhân tỉnh rồi, nhanh đi thông báo cho tiên sinh, nhanh đi!”

Phu nhân… Gọi cô sao? Chân mày Ninh Vi Nhàn hơi cau lại, nhưng cái gì cô cũng không có hỏi, ngược lại cảm thấy hứng thú với “Tiên sinh” trong miệng bọn họ. Trong lòng mơ hồ cảm thấy hoang mang và đau lòng, cô không biết từ đâu mà đến.

Đi đến ghế salon ngồi xuống, Ninh Vi Nhàn vẫn không có nói chuyện, cô chỉ im lặng nhìn người đàn ông trước mặt cứ lải nhải nói gì đó, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có, giống như cảm giác lúc nãy chỉ là ảo giác, trong lòng cô, rất tĩnh lặng. Nhận trà lài người giúp việc đưa đến, Ninh Vi Nhàn uống một hớp, mùi hương trà rất thơm, cô mở miệng thử nói chuyện, lại phát hiện không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Đây là đâu?”

Ở nhà họ Nhan giúp việc trừ quản gia và đầu bếp, phần lớn đều là người trẻ tuổi, bọn họ không biết chuyện Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn, đối với tình yêu của hai người bọn họ dừng lại ở mười năm trước, bây giờ thấy Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, mọi người đều rất kích động. Dù sao đây chính là chuyện tình yêu thực tế giữa mỹ nhân ngủ và vương tử! Công chúa và vương tử mới là một đôi, bây giờ công chúa tỉnh, những yêu ma quỷ quái đều nên trốn đi không phải sao?

Bọn họ không biết Ninh Vi Nhàn tại sao hỏi đây là đâu, nhưng quản gia biết. Khi ông trở thành quản gia ngày thứ nhất ở nhà họ Nhan, Nhan Duệ có nói qua với ông, ông rất cung kính buông tay xuống đáp: “Phu nhân, đây là tòa nhà nhỏ ngài ngủ say tiên sinh mua, chỉ có một nhà ba người ở nơi này.”

Một nhà ba người… Ở đâu ra một nhà ba người chứ?

Ninh Vi Nhàn không có hỏi nữa, chỉ im lặng ngồi uống trà. Bản thân cô khí chất cao quý lịch sự, trải qua mười năm ngủ say, phong cách đó thủy chung không có mất đi.

Cô ngồi khoảng bốn mươi phút, trong phòng khách đột nhiên có một người đàn ông lảo đảo xông vào. Ninh Vi Nhàn tò mò nhìn anh, nhìn thấy người đàn ông kia chảy nước mắt, vừa khóc vừa cười bộ dáng rất kỳ lạ.

Khi người đàn ông xuất hiện, Ninh Vi Nhàn đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng và sợ hãi. Người này sẽ làm cô bị thương, cô biết. Vì vậy khi tay người đàn ông vươn ra muốn chạm vào cô, theo bản năng cô tránh ra.

Nhan Duệ nhận được điện thoại chạy xe rất nhanh về nhà, trên đường Khả Lộ kẹt xe, anh không có biện pháp, đợi không được, trực tiếp xuống xe chạy về nhà, thật may là nhà cách bệnh viện không xa, nhiều năm qua anh không có lơ là việc rèn luyện thân thể, nếu không thì chạy không được. Nhưng tất cả đau khổ, kém hơn so với việc Ninh Vi Nhàn tình lại, anh rất vui.

Nhưng khi anh vươn tay, Ninh Vi Nhàn theo thói quen tránh được.

Cố gắng áp chế mất mát trong lòng, Nhan Duệ cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Vi Nhàn, hoan nghênh em về nhà.”

Ninh Vi Nhàn nhìn anh một lúc lâu, trong lòng Nhan Duệ lo lắng, trên mặt chảy đầy mồ hôi, mới nghe được cô hỏi một câu: “Anh là ai?”

Cái này không thể nào.

Thật sự không thể nào.

Chuyện mất trí nhớ, không thể nào xuất hiện vào lúc này.

Nhan Duệ biết đây là một cơ hội tốt, nhưng anh không tin ông trời sẽ quan tâm anh. Anh biết sai lầm rồi, cũng bắt đầu chuộc tội, nhưng như vậy đáng giá để cứu vãn sao? “Vi Nhàn… Em thật sự không nhớ rõ anh là ai?”

“Anh là ai?” Cô hỏi lại một lần nữa, nhưng giống như không cần anh trả lời. “Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”

Trong lòng ngực muốn nổ tung vì vui sướng Nhan Duệ xúc động muốn khóc lớn. Anh chạy lên, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Ninh Vi Nhàn tỉnh anh dám ôm cô. Cho dù là giả, hay là tạm thời, anh cũng mặc kệ, nếu cơ hội đến một lần nữa, muốn anh muôn đời muôn kiếp không quay lại được cũng không sao. Vi Nhàn, Vi Nhàn, lần này, đến lượt anh bồi thường cho em, yêu em, em có chịu không? Anh ôm chặt cô, giống như sợ buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi. Ninh Vi Nhàn bị anh ôm đau, phát ra âm thanh nức nở, lúc này Nhan Duệ mới từ trong mộng tỉnh lại, giảm nhẹ sức lực, nhưng vẫn ôm cô thủy chung không có buông ra.

Mừng như điên và hi vọng quá xa vời, Nhan Duệ biết mình cần làm cái gì. Vi Nhàn vừa tỉnh lại, phải đến bệnh viện kiểm tra, xem vì sao cô bị mất trí nhớ, còn có Ninh Ninh, cô còn chưa nhìn thấy Ninh Ninh. Nếu như con trai biết cô tỉnh lại, nhất định sẽ không có chuyện gì. “Vi Nhàn…” Nhan Duệ hít một hơi thật sâu, kêu tên cô một lần nữa. Lần này, không bao giờ… sẽ chỉ có không khí lạnh như băng, đáp lại anh nữa.

“Anh gọi tôi sao?” Ninh Vi Nhàn chỉ chỉ vào mũi mình, nghiêng đầu. Nhan Duệ chưa bao giờ nhìn thấy Ninh Vi Nhàn như vậy. Ở trong mắt anh, Ninh Vi Nhàn xinh đẹp, dịu dàng, cao quý, thiện lương, nhưng cho đến bây giờ đều không phải là tính trẻ con. Anh đến tận bây giờ cũng không biết, thì ra cô giống như đứa bé sẽ đáng yêu như vậy. “Tôi tên là Vi Nhàn sao?”

“Ừ.” Cẩn thận, ôm thử vai cô, thấy cô không có kháng cự, Nhan Duệ mới dám ngồi bên cạnh cô. “Em tên là Ninh Vi Nhàn, anh tên là Nhan Duệ, anh là chồng của em, chúng ta còn có một đứa con trai.”

Ninh Vi Nhàn quên một số thứ, nhưng không phải là đứa ngốc. Từ trong miệng mọi người hơn nữa thái độ người đàn ông trước mặt đối với mình, cô đoán không khác lắm, chỉ là không nghĩ đến mìn còn có con trai. Con trai… Nghĩ đến, trong lòng cô đột nhiên đau đớn, trong đầu vang lên những âm thanh nức nở và cầu xin, tỉnh lại đi mẹ, tỉnh lại đi… “Con trai, con đang ở đâu?”

Nhan Duệ nắm chặt quả đấm: “Con đang ở bệnh viện, Vi Nhàn, em theo anh đến gặp con được không? Nếu như con biết em tỉnh lại, còn đến gặp, nhất định sẽ rất vui!”

Ninh Vi Nhàn gật đầu một cái, cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc nhìn anh, trong lòng cô sao lại đau khổ như vậy? Nước mắt cô chảy xuống. Nhưng giống như còn có ngọt ngào, cảm giác này thật kỳ lạ, cô thật sự là vợ của anh sao? Vậy tại sao khi đối mặt với anh, trong lòng cô lại đau đến như vậy? Tình yêu không phải là ngọt ngào và ấm áp sao? Tại sao cô lại thấy đau khổ chứ?... Mình làm sao biết tình yêu là ngọt ngào và ấm áp? Rõ ràng một giây trước trong đầu cô chỉ trống rỗng…

Ninh Vi Nhàn không có nhiều thời gian suy nghĩ, Nhan Duệ vội vàng muốn kiểm tra thân thể của cô và con trai, nhưng trên người cô còn mặc áo ngủ, không thể ra khỏi cửa, anh dắt bàn tay nhỏ bé của cô lên lầu tìm quần áo.

Nhận quần dài Nhan Duệ đưa đến, Ninh Vi Nhàn tự nhiên cởi áo ngủ ra, cô một chút cũng không bẩn, da trắng noãn như bạch ngọc, vừa nhìn là biết được chăm sóc rất tốt. Có lẽ anh thật sự là chồng cô, nếu không làm sao có thể hiểu cô như vậy? Bởi vì quần mặc vừa vặn trên người, không lớn quá không nhỏ quá.

Nhan Duệ cầm đôi giày xăng- đan đi đến, anh chậm rãi quỳ xuống, cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, dùng khăn giấy sạch lau qua lòng bàn chân, đi giày vào cho cô, từ đầu đến cuối, động tác vô cùng hèn mọn và thâm tình. Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất lạ, thấy Nhan Duệ quỳ trước mặt mình không đứng lên, liền nhìn anh, ai ngờ nhìn anh làm cô sợ hết hồn, bởi vì người đàn ông xinh đẹp trước mặt đang khóc!

Nhan Duệ chỉnh đốn tâm tình mình rất nhanh, khi anh ngẩng đầu lên, Ninh Vi Nhàn cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của cô! Cô vừa muốn hỏi tiếp, vừa muốn đến gặp “Con trai”, nên cái gì cũng không hỏi nữa.

Nếu như lúc trước Ninh Vi Nhàn còn hoài nghi chuyện mình có một “Con trai”, sau khi nhìn thấy Nhan Ninh, hoài nghi trong mắt liền tan thành mây khói.

Cậu nhất định là con trai của cô!

Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con trai, trong lòng Ninh Vi Nhàn giống như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô không hiểu đây là cái gì, cũng không có ai nói cho cô biết đây gọi là “Tình thương của mẹ”. Nhan Duệ đứng cạnh cô, cầm tay còn lại của cô thật chặt.

Cô không biết nên nói những gì với đứa trẻ đang hôn mê nằm trên giường, thực tế bây giờ cô không thể nói chuyện hoàn chỉnh, chỉ có thể nói đứt quãng, rất nhiều câu cô không có cách nào hiểu. Nhưng lúc nhìn đứa bé, trong lòng cô, cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn. “Con mau khỏe lên… Mẹ tên là Ninh Vi Nhàn, mẹ… Hình như là mẹ của con…” Cô cảm thấy mình nói chuyện có vẻ lạ, cầu cứu nhìn về phía Nhan Duệ. Anh đang dịu dàng nhìn cô, ánh mắt kia, giống như đang nhìn một món đồ quý báu. Ninh Vi Nhàn bị anh nhìn trong lòng lo lắng, quay đầu, ghé sát vào tai Nhan Ninh, nhẹ nhàng nói tiếp: “Con, hãy mau chóng tỉnh lại, mẹ muốn nhìn ánh mắt con, là lớn lên giống ba, hay giống mẹ đây…”

Nhan Duệ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, có thể cô sẽ thất vọng. Ninh Ninh có đôi mắt đào hoa di truyền từ mình, không có giống cô có đôi mắt thật to. Bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đen bóng của Ninh Vi Nhàn, khi cô nói xong ánh mắt xinh đẹp nhìn anh, anh nhẹ nhàng hôn cô: “Được rồi, chúng ta đi kiểm tra thân thể có được không? Em vừa mới tỉnh lại, phải kiểm tra thật kỹ.”

Ninh Vi Nhàn rất nghe lời anh, gật đầu một cái, nhưng vẫn lưu luyến nhìn Nhan Ninh, Nhan Duệ phải bảo đảm, cô mới bằng lòng rời đi, kiểm tra thân thể cô vẫn nhìn Nhan Duệ, nếu không nhìn anh cô cảm thấy mình chỉ có một mình rất cô đơn, không có ai quan tâm không có ai yêu, vô cùng đáng sợ. Mà bất kể lúc nào cô quay đầu nhìn Nhan Duệ, anh cũng đứng ở nơi đó, khóe miệng mỉm cười, cả người mềm yếu như gió xuân.

Một ngày ngắn ngủi đối với Nhan Duệ mà nói vừa là thiên đường vừa là địa ngục. Anh không muốn nghĩ, cho dù ngày mai là tận thế, anh cũng không có gì tiếc nuối nữa.

Thừa dịp Ninh Vi Nhàn không có chú ý, anh nhìn qua báo cáo trong tay, hơn nữa bác sĩ cũng giải thích, cuối cùng anh cũng hiểu. Ninh Vi Nhàn không phải là mất trí nhớ, cô chỉ tạm thời cản ký ức mà thôi. Có không ít người bởi vì sống thực vật ngủ say quá lâu, khi… tỉnh lại cái gì cũng quên, nhưng cũng chỉ là tạm thời, bởi vì vĩnh viễn không biết khi nào cô sẽ nhớ lại. Có đôi khi một ngày, có đôi khi là một năm, cũng có thể là cả đời.

Ai biết được chứ? Nhan Duệ hi vọng Ninh Vi Nhàn vĩnh viễn không nhớ đến những chuyện đau lòng kia, nhưng anh không muốn lừa gạt cô nữa, anh đã lừa gạt cô quá nhiều rồi.

Anh quyết định nói với Ninh Vi Nhàn, nhưng thấy cô chụp CT xong nở nụ cười chạy như bay về phía mình, trong lòng anh cảm thấy kỳ diệu. Anh sẽ không lừa gạt cô, chỉ là anh sẽ không chủ động nói cho cô biết. Chỉ cần cô hỏi, anh sẽ trả lời, nhưng vĩnh viễn sẽ không tự nói những chuyện đã làm tổn thương cô.

Ninh Vi Nhàn cảm thấy chỉ có ở bên cạnh Nhan Duệ cô mới cảm thấy an toàn, cô ôm cánh tay Nhan Duệ thật chặt, ánh mắt trong veo như nước không nhìn xung quanh. Cô không thích bệnh viện, mùi ở đây rất khó ngửi, giống như cô đã từng ngửi rất nhiều lần.

Có lẽ là do Ninh Vi Nhàn.

Có lẽ thật sự đã qua giai đoạn nguy hiểm, ba ngày sau Nhan Ninh tỉnh lại. Khi cậu thấy Ninh Vi Nhàn nằm bên cạnh mép giường, cậu nghĩ mình đang nằm mơ. “Mẹ… Mẹ?”

Ninh Vi Nhàn lập tức tỉnh, cô ngủ mười năm, bây giờ ngủ rất ít, tinh lực (Tinh thần và thể lực) mười phần, nhưng buổi trưa vẫn muốn ngủ một chút. Bây giờ bọn họ ở bệnh viện chăm sóc Nhan Ninh, cho dù trước đây cô chưa từng thấy qua, nhưng sau khi đứa bé này mở mắt, Ninh Vi Nhàn phát hiện nhịp tim của mình đập rất nhanh. Cô nghe được Nhan Ninh gọi vẫn hơi xấu hổ: “Ừ… Ninh Ninh.”

Nhan Ninh cảm thấy nhất định cậu đang nằm mơ, cậu run rẩy đưa tay ra nhưng vô lực, muốn véo mình một cái, nhưng kết quả là không có khí lực, tiểu thiếu niên phiền não, vừa lúc đó nhìn thấy Nhan Duệ mang thức ăn đi đến cửa phòng bệnh, kêu một tiếng “Cha, con đang nằm mơ sao?”

Nhan Duệ đặt đồ ăn trên bàn nhỏ, bưng đến trước mặt Ninh Vi Nhàn, tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc con trai một cái: “Như vậy cha thì sao?”

Cậu nói giống như đã hiểu. “Thì ra không phải là… Mẹ, mẹ người thật sự tỉnh rồi?”

Ninh Vi Nhàn gật đầu, mỉm cười với cậu. Nhan Ninh ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, đột nhiên gào khóc, dọa Ninh Vi Nhàn sợ, ngay cả Nhan Duệ đang bóc trứng gà cũng bị cậu hù dọa, từ khi Ninh Vi Nhàn ngủ anh thăng cấp lên làm vú em, vật nhỏ này rất ít khi khóc, đây chính là lần đầu tiên người làm cha như anh nghe cậu khóc thảm như vậy.

“Mẹ tỉnh lại rồi, con đừng khóc có được không?” Ninh Vi Nhàn đau lòng nhìn con trai, không nhịn được hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, khuôn mặt nhỏ bé của Nhan Ninh lập tức đỏ, trừ cô và bà nội, cậu không động vào người khác phái, cho dù là cô và bà nội, cậu cũng không cho phép các cô làm quá nhiều động tác thân mật, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mẹ làm với cậu… Cậu một chút cũng không cảm thấy khó chịu và kỳ lạ, ngược lại, còn muốn cô lại hôn cậu. Cậu suy nghĩ, nước mắt lại rơi. Ninh Vi Nhàn sốt ruột hơn. “Ninh Ninh đừng khóc, con khóc mẹ cũng muốn khóc.”

Vừa nghe mẹ muốn khóc, Nhan Ninh vội vàng ngừng khóc, dùng sức hít mũi một cái, bẹt miệng, cẩn thận học Ninh Vi Nhàn hôn lên mặt cô một cái, sau đó xấu hổ nhắm mắt lại, nói: “Con đang ngủ.”

Nhan Duệ cười một tiếng, nói: “Ngủ sẽ nói chuyện sao?”

Nhan Ninh tiếp tục nhắm mắt, giả chết, không lên tiếng. Cho đến khi Nhan Duệ đùa dẫn Ninh Vi Nhàn về nhà, cậu mới mở to mắt trừng người cha lòng dạ đen tối: “Sao cha lại hư như vậy!” Giọng nói ngây thơ, rốt cuộc giống đứa trẻ mười tuổi.

Ninh Vi Nhàn nhìn cha con trước mắt, trong lòng ấm áp và cảm động.

Đều nói mẹ con thiên tính, Ninh Vi Nhàn không hoài nghi đón nhận Nhan Ninh, cậu đau cũng giống như cô đau, mỗi lần đều khiến Nhan Duệ ghen tỵ. Mà Nhan Ninh cũng ỷ vào mình bị bệnh, chiếm đoạt Ninh Vi Nhàn không buông tay, tổn thương cũng gần khỏi rồi cũng không chịu về nhà, sống chết muốn Ninh Vi Nhàn ở trong bệnh viện chăm sóc cậu, hơn nữa vừa mở mắt không thấy được Ninh Vi Nhàn, lập tức khóc lớn, không để ý hình tượng chút nào, giống như là muốn đem hồi bé không khóc trả hết. Dù sao bây giờ có mẹ thương, rơi mấy giọt nước mắt coi như là gì.

Khi người bạn nhỏ Nhan Ninh xuất viện, đã là chuyện của ba tháng sau.

Sau khi về đến nhà, Nhan Ninh chơi xấu muốn ngủ cùng Ninh Vi Nhàn, bị Nhan Duệ từ chối. Đùa gì thế, đương nhiên là không được, Nhan Ninh đã mười tuổi, là một nam tử hán nhỏ, sao có thể ngủ cùng Ninh Vi Nhàn một giường chứ? Khi anh mạnh mẽ phản đối, ánh mắt mẹ con cô nhìn anh rất kỳ lạ, nhưng Nhan Duệ kiên trì, không cho phép Nhan Ninh và Ninh Vi Nhàn ngủ cùng nhau, mặc kệ Ninh Vi Nhàn làm nũng Nhan Ninh cầu xin thế nào cũng không được. Anh là chủ nhà, mặt mũi thế nào cũng phải…

“Nhan Duệ, vớ của em anh để chỗ nào?” Trong phòng ngủ truyền đến giọng Ninh Vi Nhàn hỏi, Nhan Duệ lập tức vui vẻ chạy vào, dâng lên vớ trong tay, “Chỗ này, anh vừa mới mang đến.”

“Ặc.” Ninh Vi Nhàn gật đầu, nhìn phòng ngủ, nói, “Nơi này rất sạch sẽ, bây giờ em đã tỉnh, anh không cần phải tự mình quét dọn, anh giúp em di chuyển cái giường này có được không? Ngủ như vậy em không quen.”

“Được.” Anh không do dự đồng ý. Gì? Không phải anh là chủ nhà sao? Đó chỉ là tên gọi thôi, có thể ăn được sao?

Mười năm, Nhan Duệ đã hình thành thói quen một tay xử lý cuộc sống hàng ngày của Ninh Vi Nhàn, anh vẫn theo thói quen lấy nước lau người cho cô, Ninh Vi Nhàn xấu hổ ngăn lại đuổi anh ra ngoài, anh tội nghiệp đứng ở ngoài. Vừa vặn, Nhan Ninh đang gặm quả táo đi lên lầu, nhìn thấy cha ngồi xổm ở cửa phòng ngủ, cũng tò mò ngồi xổm theo, “Cha, cha đang làm gì thế?”

Nhan Duệ bị con trai dọa sợ, thấy trong tay cậu còn có một quả táo, đưa tay ra, ai biết tiểu thiếu niên giấu ra sau lưng. “Đây là cho mẹ.”

Cho Vi Nhàn… Vậy sao anh không được cầm, con trai thiên vị anh nhất định phải sửa: “Tại sao không đưa cho ba cầm?”

Ánh mắt tiểu thiếu niên nhìn anh giống như đang nhìn người ngu ngốc: “Bởi vì tay con nhỏ.”

Nhan Duệ sặc một cái, vừa định nói chuyện, cửa phòng liền mở ra, Ninh Vi Nhàn mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hai cha con, cô mở cửa liền nhìn thấy hai cây nấm hương một lớn một nhỏ đứng ở cửa, buồn cười hỏi: “Hai người đang đợi trời mưa sao?”

“Mẹ!” Nhan Ninh hưng phấn nhảy dựng lên, mang quả táo cầm trong tay đưa cho Ninh Vi Nhàn, “Mẹ ăn táo đi!”

“Ninh Ninh thật ngoan.” Hôn con trai một cái, dắt tay nhỏ bé của con trai vào phòng, kết quả quay đầu lại, phát hiện nấm hương lớn vẫn buồn bã ngồi xổm trên đất không động đậy. Ninh Vi Nhàn rất muốn cười, nhưng nhịn được: “Nhan Duệ, anh vẫn chưa chịu dậy sao?” Vừa nói, vừa đưa ra một tay khác. Nhan Duệ thấy thế, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Một nhà ba người ngồi trên giường chơi bài, Ninh Vi Nhàn quên rất nhiều thứ, mà Nhan Duệ trời sinh chính là người tài, Nhan Ninh rất thông minh, bởi vì cô thua quá thảm, Nhan Duệ không chịu được cô thất vọng, mỗi lần đều nhường cô, Nhan Ninh cũng thế, cuối cùng là hai cha con tranh cao thấp, mà Ninh Vi Nhàn đứng ở giữa làm hòa.

Chơi chừng hơn hai giờ, Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu lên, đã hơn chín giờ, thói quen của Nhan Ninh rất tốt, đã qua thời gian cậu ngủ nửa giờ, đã buồn ngủ, đang gật đầu giống như gà con mổ thóc. Ninh Vi Nhàn rất đau lòng, điều chỉnh tư thế ngủ của con trai, cô cũng buồn ngủ, muốn ngủ một lát. Nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Nhan nấm hương đã mang bài cất đang nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, tràn đầy cầu xin.