Quay Đầu

Chương 76




Edit: meoluoihamngu

Tất cả mọi người đều hi vọng Ninh Vi Nhàn có thể tỉnh lại, nhưng cô không tỉnh lại. Từ khi cô thoát khỏi nguy hiểm sau khi sinh cô chưa từng mở mắt. Bác sĩ nói vì khi sinh mất máu quá nhiều nên có không ít người thành người sống thực vật, nhưng hai nhà Nhan Ninh lại không tin tưởng sự thật này, bọn họ cho rằng cái này là không thể. Trên thế giới có nhiều phụ nữ có thai như vậy, làm sao có thể xảy ra trên người Ninh Vi Nhàn chứ?

Cô sống đã đau khổ nhiều, khi ngủ say cũng như vậy. Trên người có rất nhiều ống dưỡng khí xung quanh, ba tháng sau mới lấy xuống, cô không thể ăn cơm, toàn bộ dựa vào nước muối sống qua ngày. Thật khó để tưởng tượng trong thời gian ngắn một người đang cười nói sẽ im lặng nằm trên giường, nhắm mắt lại, không có bất kì phản ứng, mặc kệ ai gọi cô như thế nào. Linh hồn của cô giống như đi đến một thế giới khác, chỉ để lại thân thể ở thế giới này. Lúc đầu hai nhà còn phong tỏa tin tức, nhưng thời gian trôi qua, không thể lừa gạt được nữa, vì vậy bên ngoài nổi lên sóng to gió lớn, trên các tờ báo tạp trí đều có tin, nhưng hai nhà Nhan Ninh tiến hành làm giảm tin tức, theo thời gian, chuyện này cũng dần chìm xuống. Ánh mắt người dân dễ dàng chú ý sang những chuyện khác.

Nhan Duệ không đồng ý mời hộ lý, anh không am hiểu cách chăm sóc cô, nhưng anh nguyện ý học, tự mình sẽ chăm sóc cô tốt, bên ngoài lại mở ra đánh cược, đánh cược anh chống đỡ được bao lâu, nhưng cuối cùng không có ai thắng, bởi vì không có hộ lý, không ai tin Nhan Duệ có thể chăm sóc Ninh Vi Nhàn quá một năm.

Mặc kệ là qua bao nhiêu năm, Nhan Duệ chưa từng có câu oán trách, anh trở nên trầm tĩnh, mắt hoa đào không còn phong lưu như mấy năm trước nữa, mọi người nhìn ánh mắt anh sẽ cảm thấy kinh ngạc, người đàn ông này chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng đau thương trong mắt đã vượt qua tuổi của anh. Tình yêu và gia đình, là phương thức để người đàn ông lớn nhanh nhất.

Có rất ít người có thể nhìn thấy nụ cười hăng hái của anh thời trẻ, giống như toàn bộ thế giới anh đều nắm trong lòng bàn tay. Nhan Duệ bắt đầu trở nên ăn nói thận trọng, bây giờ nhiều người nhìn thấy anh sẽ cảm thấy, ô, Nhan Duệ và Nhan lão dáng dấp lại giống nhau như vậy!

Cuộc sống của Nhan Duệ chỉ còn lại ba việc, chăm sóc Ninh Vi Nhàn, công việc, chăm sóc con của bọn họ. Anh không cảm thấy như vậy có gì không tốt, cuộc sống bận rộn sẽ làm cho anh quên đi trước kia mình phóng đãng như thế nào, có lúc ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao trước đây anh lại thích cuộc sống thối nát như vậy, ở chung với một đám nhị thế tử, nói chuyện phiếm với phụ nữ đua xe đánh bạc, ngoài việc này ra chuyện gì cũng không làm được. Bây giờ tốt hơn nhiều, anh có cha mẹ có em gái có con có vợ, nếu như vợ có thể tỉnh lại, anh bằng lòng dùng tính mạng của mình để đổi.

Anh biết thế giới sẽ không xoay quanh anh, cũng biết sai lầm của mình vĩnh viễn không thể nhận được sự tha thứ, nhưng anh bằng lòng vì mục đích này mà cố gắng. Anh hết lòng chăm sóc cô, mười năm qua đi, Ninh Vi Nhàn không gầy đi chút nào. Anh chăm sóc cô rất tốt, dạy dỗ con rất tốt, chỉ đối với bản thân mình không tốt. Mười năm trôi qua, trên tóc mai của anh mơ hồ có vài sợi bạc, mặc dù thoáng nhìn vẫn trẻ tuổi tuấn tú như thế, không giảm sức hút chút nào.

Bọn họ đã kết hôn được mười lăm năm, nhưng cô không có tỉnh lại. Nhan Duệ học được không nên mong đợi nữa, anh càng chờ đợi, sẽ càng thất vọng, có thể bên cạnh Ninh Vi Nhàn là anh cảm thấy thỏa mãn rồi. Có lúc Nhan Duệ không ngủ được thức trắng đêm, lại đi uống rượu, uống đến say, sau đó nhớ đến Ninh Vi Nhàn không thích cả người anh toàn mùi rượu, lại đi đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rón rén quay về phòng ngủ, nhìn Ninh Vi Nhàn, nói chuyện với cô, sau đó ngủ bên cạnh cô. Nhan Duệ không thích bệnh viện, nơi đấy cho anh cảm giác kìm nén và đau khổ, giống như trên mặt mỗi người đều mang vẻ đồng tình và thương hại, bọn họ đều nói với anh Ninh Vi Nhàn sẽ không tỉnh lại nữa.

Lớn tuổi, Nhan Duệ mới phát hiện kiềm chế dục vọng không quá khó khăn. Có lúc kìm nén đến sắp hỏng, anh cũng không muốn đi ra ngoài tìm phụ nữ --- dù cho có vô số phụ nữ muốn lên giường của anh. Anh thà đi tắm nước lạnh, dùng tay di chuyển gọi tên Ninh Vi Nhàn để phóng thích chính mình còn hơn.

Anh đặt tên cho con là Nhan Ninh, không biết Vi Nhàn có thích không. Nhan Duệ thường nói chuyện với Nhan Ninh, nếu như sau này mẹ con không thích cái tên này, sẽ đổi tên cho nó.

Lúc này Nhan Ninh sẽ đau buồn nhìn anh, cậu còn bé nhưng rất hiểu chuyện, hỏi, baba, mẹ thật sự có thể tỉnh lại sao?

Nhan Duệ không biết trả lời cho cậu như thế nào, anh kiên định nói, sẽ, nhất định sẽ tỉnh.

Anh chỉ có thể tự lừa gạt chính mình, để mình tin tưởng cô còn có thể tỉnh lại, như vậy mới không quá đau khổ.

Ninh Vi Nhàn hôn mê mười năm, đều là Nhan Duệ một mình ôm lấy mọi việc ăn, mặc, ở, đi lại. Vợ chồng nhà họ Ninh áy náy với Ninh Vi Nhàn toàn bộ chuyển lên người Nhan Ninh, bọn họ cố hết sức đế cưng chiều yêu thương nó, giống như muốn mang những thứ mắc nợ Ninh Vi Nhàn trả cho Nhan Ninh. Nhưng Nhan Ninh không có cách nào gần gũi quá với ông bà ngoại, cho dù mẹ không nhìn nó, không cười với nó, không sờ đầu nó khen nó học giỏi, nhưng nó vẫn thích mẹ, cũng biết trước kia ông bà ngoại đối với mẹ nó không tốt. Trên thế giới này không có đứa bé nào không yêu mẹ mình, Nhan Ninh thậm chí vì hi vọng mong manh cố gắng học thật giỏi, mỗi học kỳ đều mang về vài tờ giấy khen thưởng và cúp.

Đều để trong phòng Vi Nhàn, hi vọng khi mẹ tỉnh lại sẽ nhìn thấy, mình không thể để cho mẹ thất vọng.

Có lúc Nhan Duệ lo lắng, tính tình con trai quá lạnh lùng, không giống anh cũng không giống Vi Nhàn, hơn nữa mặt nó giống như tê liệt, một ngày cũng không thấy nó cười được mấy lần.

Thân thể Ninh Vi Nhàn yếu ớt, phòng ngủ cấm người khác vào, ngay cả Nhan Ninh muốn đi vào cũng phải tắm rửa thay quần áo, tránh mang vi khuẩn vào. Mạng Ninh Vi Nhàn giống như treo trên dây, một chút kích thích có thể sẽ lấy mạng cô. Ai cũng không dám mạo hiểm. Trong mười năm cha mẹ hai bên đều đến thăm cô, nhất là vợ chồng nhà họ Ninh, xấu hổ với con gái nên càng muốn đến, cuối cùng mới nhận ra được con rể và cháu ngoại không hoan nghênh mình, mới đổi một ngày đến một lần, mười năm gió mặc gió, mưa mặc mưa. Lúc bọn họ hiểu được tình thương con của cha mẹ, con gái đã như ngọn đèn tàn trong gió, không bao giờ… bọn họ có cơ hội bù đắp nữa.

Hai nhà càng cố gắng tìm bác sĩ chữa cho Ninh Vi Nhàn, nhưng không bác sĩ nào có thể nắm chắc. Cuối cùng Nhan Duệ buông tha, anh không muốn Ninh Vi Nhàn chịu khổ nữa, nếu như chữa khỏi cho cô cái giá phải trả là nhiều lần thí nghiệm và giải phẫu, như vậy anh thà để cô vĩnh viễn ngủ say. Nhan Ninh cũng đồng ý với anh, cho dù cả đời mẹ không thể nói với mình một câu.

Hiểu rõ cô sống sẽ đau khổ, biết cô không thể quay về, nhưng bọn họ chịu làm sao được chứ? Cứ như vậy có gì không tốt, cô vẫn còn ở trong mắt bọn họ, mỗi ngày bọn họ có thể nhìn thấy cô, cũng đủ rồi.