Edit: meoluoihamngu
Ăn bữa sáng xong, bình thường Ninh Vi Nhàn không có chuyện gì làm, cô
chỉ đọc sách hoặc vào nhà kính trồng hoa, hôm nay cũng giống như vậy.
Việc làm của cô vô cùng nhàm chán, từ trước đến nay Nhan Duệ là một
người rảnh rỗi, anh sẽ nhanh cảm thấy chán thôi.
Cô nghĩ như
vậy. Mặc kệ anh dây dưa như thế nào, cũng không quá ba phút đồng hồ. Đợi đến khi anh phát hiện không thú vị, sẽ tự động rời đi. Cho nên cô mới
không nói cái gì nữa, ai ngờ cô đánh giá thấp sự kiên nhẫn của Nhan Duệ. Cho đến nay, ở trong mắt cô anh là người bất cần đời, phóng đãng không
kiềm chế được, Ninh Vi Nhàn chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc của
Nhan Duệ, cô vẫn cho rằng Nhan Duệ là người không có tính kiên nhẫn, bất kể làm một cái gì đó. Nào biết anh đi theo cô suốt mười sáu tiếng mà
không chán, cô xem sách, anh liền ngồi một bên xem văn kiện, cô vào nhà
kính trồng hoa, anh cũng giữ ở ngoài cửa chờ mong ---- từ sau chuyện đó, Ninh Vi Nhàn cực kỳ ghét Nhan Duệ bước chân vào nơi dành riêng cho cô,
Nhan Duệ cũng nhận thức được, không được Ninh Vi Nhàn cho phép, anh sẽ
không chủ động vào nhà kính trồng hoa.
Anh biết mình hồ đồ,
làm tổn thương lòng cô. Hiện tại chỉ có thể bất chấp tất cả để cô có thể tha thứ, mới hi vọng gương vỡ lại lành. Nhan Duệ cảm thấy nếu bọn họ cả đời mà như vậy, anh sẽ điên mất.
Nhất định sẽ điên mất.
Lúc uống trà chiều trong nhà có khách không mời mà đến. Ninh Vi Nhàn
nhìn người giúp việc mang danh thiếp đến, trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy người này rất kỳ lạ, thế giới to lớn như thế, thật sự là
có rất nhiều thứ kỳ lạ. Nhan Duệ thấy cô không vui vẻ, len lén nhìn danh thiếp kia, cả người lập tức cứng đờ. Trên danh thiếp những chữ khác
không lọt vào trong mắt anh, trừ hai chữ to trên danh thiếp vàng: Tương
Kế.
Người đàn ông kia đến nhà bọn họ làm cái gì thế?
Anh khẩn trương nhìn Ninh Vi Nhàn, trong lòng mơ hồ cảm thấy tuyệt vọng… Cô rõ ràng cười, cười vì người đàn ông kia!
Đều nói người trong cuộc mơ hồ, lời này quả thật không sai. Nhan Duệ
hoàn toàn không nhìn ra được đáy mắt cô cười nhạo và châm chọc, chỉ cảm
thấy, trời muốn sập xuống! Khi anh không thể làm cho Vi Nhàn tha thứ,
thì Vi Nhàn lại cười vì một người đàn ông khác!
Nhan Duệ sống
ba mươi năm, từ trước đến nay mọi vấn đề phụ nữ anh đều rất thuận lợi,
vô số mỹ nữ tranh giành anh, lúc nào anh cũng hưởng thụ cảm giác như
thế? Bây giờ anh đã nếm trải, cảm thấy cả người giống như bị kim châm,
thiếu dưỡng khí, đáy lòng ê ẩm, hận không thể xông ra mang người đàn ông quyến rũ vợ anh cắt thành tám khúc!
Anh suy nghĩ lại. Nhớ lại trước kia mình đã làm những việc khốn nạn, nghĩ đến mình và những người phụ nữ khác mây mưa trong nhà Ninh Vi Nhàn sẽ cảm thấy như thế nào,
càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. Mình đuối lý, lại đã từng làm những
việc kia, giải thích thế nào chứ? Tại sao phải bắt Ninh Vi Nhàn thủ thân như ngọc vì mình? Xãhội thượng lưu những chuyện này có rất nhiều,
không phải điều mới lạ gì. Hai vợ chồng trước mặt người ngoài ân ân ái
ái, sau lưng nuôi vợ bé, ai cũng không can thiệp chuyện của ai. Nhưng
chỉ vừa nghĩ đến Ninh Vi Nhàn sẽ nuôi một vài tiểu bạch kiểm, lên giường với bọn họ, Nhan Duệ liền tức giận muốn đập bể đồ.
“Bảo anh
ta quay về đi, nói tôi không thoải mái, không muốn gặp người ngoài…” Đem danh thiếp trong tay vứt qua một bên, Ninh Vi Nhàn khẽ nhấp miệng uống
nước trái cây, bây giờ cô đang mang thai, không thể uống trà, nước trái
cây và sữa tươi không thể rời miệng.
Người giúp việc vừa định
ra ngoài trả lời, nào có biết đã có người không được mời mà tự vào:
“Ninh tiểu thư vô tình như vậy, không sợ trái tim người theo đuổi bị
thương sao?”
Người vừa đến thân hình cao lớn, bộ dáng phong lưu, chính là Tương Kế.
Ninh Vi Nhàn không để ý lời hắn nói, đưa tay để ly nước xuống, nhìn Nhan Duệ một cái, nói: “Anh giải quyết hắn.”
Bốn chữ này làm Nhan Duệ nháy mắt từ địa ngục bay lên thiên đường. Anh
hừ một tiếng, vênh váo hả hê, trong lòng Vi Nhàn anh tương đối quan
trọng. Anh không có biết thật ra Ninh Vi Nhàn cảm thấy hai người họ rất
phiền, không có ý định dây dưa cũng người nào.
Nhan Duệ hoàn
toàn làm tổn thương trái tim cô, mà Tương Kế, chỉ cần ngửi mùi trên
người hắn, cũng đủ để cô chán ghét rồi. Nếu như không phải vì Nhan Duệ,
nếu như cô không bị tổn thương, Ninh Vi Nhàn vĩnh viễn không biết được,
cô hận cha mẹ mình sâu như vậy. Cô không có cách nào đối mặt với Nhan
Duệ, giống như không có cách nào đối mặt với cha mẹ, cô sợ cô sẽ điên
mất, sẽ sụp đổ.
Cô cũng nhận ra, trên đời này ai có thể toàn
tâm toàn ý yêu một người được chứ? Trái tim của cô đã tan nát, không thể nào vá lại. Nhan Duệ đã phá hủy hai mươi mấy năm khát vọng tình yêu hôn nhân và tất cả mọi thứ tốt đẹp của cô, cũng phá hủy nốt trái tim cô.
Có lẽ, không là Nhan Duệ, thì sẽ là những người khác. Cô sớm muộn cũng
sẽ thành như vậy, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Cô nhất định sẽ
trở thành một người vô tình vô nghĩa, ở chỗ này, ai không như vậy đâu.
Chỉ là cô mơ mộng quá nhiều, cho nên đau khổ hơn so với người khác. Ninh Vi Nhàn tình nguyện mình đối với Nhan Duệ không tim không phổi, như vậy cô sẽ không bj tổn thương, như vậy mới không hề cố kỵ mặc kệ anh thích
làm gì thì làm.
Cô không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, bao gồm Nhan Duệ và ngay cả chính bản thân cô.
Ai cũng không biết. Chỉ có chính cô là rõ ràng nhất, cô còn sống, nhưng thật ra thì đã chết rồi.
Từ lúc đứa bé thứ nhất mất.
Bây giờ cô không đấu tranh, không do dự, không xa cầu nữa.
Từ trước đến nay Tương Kế không cần người khác khách khí, từ lúc tiến
vào hắn đã nhằm vào Ninh Vi Nhàn, thấy cô giống như muốn đi, liền ngồi
xuống bên cạnh cô, cầm ly nước trái cây cô vừa mới uống, uống một hớp,
tràn đầy say mê: “Thật là thơm.”
Dáng vẻ bỉ ổi dâm đãng, làm cho Ninh Vi Nhàn muốn nôn.
Nhan Duệ đoạt lấy cái ly, hận đến nghiến răng, hết lần này đến lần khác bây giờ Tương Kế mới nhìn anh, nhưng lại kinh ngạc một tiếng: “Nhan
thiếu, anh ở nhà sao!” Quay đầu nhìn Ninh Vi Nhàn, mới chợt hiểu ra:
“Tối hôm qua tôi nghe được có không ít người phụ nữ đang tìm tung tích
của anh đấy, nói thật lâu rồi không nhìn thấy anh. Thế nào, không đi ra
ngoài chơi sao?”
Nghe Tương kế nói, phản ứng đầu tiên của Nhan Duệ là nhìn Ninh Vi Nhàn, thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, bất sở vi động,
trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mơ hồ đau. Anh không biết là cô
thật sự không quan tâm hay là ngụy trang. Nếu như cô thật sự không quan
tâm, thì nó sẽ không làm cô tổn thương, chỉ mình anh có thể nếm một chút khổ sở thôi. Nếu cô ngụy trang không quan tâm… anh hận không thể cho
mình mấy cái bạt tai!” “Không cần anh phí tâm. Ngược lại là anh mới
đúng, anh đến nhà chúng tôi làm gì?”
Tương Kế nhíu mày, mặt dày nói: “Tôi tới tìm Ninh tiểu thư, không liên quan đến anh.”
“Cô ấy là vợ tôi!” Nhan Duệ miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, anh
biết người này làm việc luôn không theo an bài, nghĩ đến chuyện hắn muốn thiết lập quan hệ với Ninh Vi Nhàn, anh không thể tỉnh táo được.
Tương Kế là kẻ nổi danh phụ tình máu lạnh, cũng nổi danh không chừa bất cứ thủ đoạn nào, coi trọng người phụ nữ nào nhất định phải nắm trong
lòng bàn tay, chơi đủ liền một cước đá văng, rất thích trêu đùa phụ nữ
đã có chồng. Nhan Duệ tự xưng là phong lưu mà không hạ lưu, từ trước đến nay khinh thường làm bạn với những người như vậy. Hai người mặc dù có
hoa danh ở bên ngoài, nhưng chân chính đánh nhau cũng không nhiều.
“Tôi biết.” Tương Kế nhìn Ninh Vi Nhàn: “Mọi người đều có mắt nhìn,
trong nhà người giàu có bao nhiêu bẩn thỉu người nào mà không biết. Chỉ
cần không can thiệp lẫn nhau, hai vợ chồng đều có thể có nhiều tình
nhân. Mà tôi, xung phong trở thành người tình thứ nhất của Ninh tiểu
thư.” Nói xong, hắn nở nụ cười.