Quay Đầu

Chương 2




2

Đúng hạn hai ngày sau tôi dẫn người tiến vào phòng thí nghiệm của Giang Trác, hiện tại đã không giống lúc đến lấy lại nhà nữa.

Anh tôi bởi vì phải giải quyết chuyện ở công ty nên không cùng tôi tới đây.

Tôi nghĩ rằng sau khi trải qua chuyện dọn nhà của ba mẹ Giang thì Giang Trác sẽ biết lần này tôi thực sự đã quyết tâm sau đí thành thật mà dọn đồ trong phòng thí nghiệm đi.

Kết quả khi tôi vào phòng thí nghiệm nhìn thấy một đống người vẫn làm việc như thường.

Có người chú ý tới tôi, xấu hộ mà lên tiếng bắt chuyện với tôi: "Chị dâu tới đây đi, để tôi đi gọi lão đại."

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải là chị dâu của mấy người." Tôi nhìn lướt qua thấy Hàn Thiều Âm không ở đây có lẽ là ở cùng một chỗ với Giang Trác trong một căn phòng nào đó để "Nghiên cứu công việc."

Trước đây tôi vì chuyện này không biết đã buồn bực bao nhiêu lần, ám chỉ hay nói rõ, tỏ ra yếu đuối hay cương quyết, tất cả đều đã dùng nhưng đổi lại chỉ là một trận cãi vã rất lớn với Giang Trác.

Giang Trác chỉ lạnh lùng nhìn tôi nói: "Anh nhìn Thiều Âm lớn lên, em ấy thông minh tốt bụng, chăm học, tiến bộ không giống như em nông cạn, độc ác luôn tìm mọi cách để suy diễn cho em ấy."

Lần đó tôi đã đau lòng rất lâu cũng thề tuyệt đối sẽ không cúi đầu khuất phục. Nhưng chỉ chiến tranh lạnh ba ngày tôi liền nhớ Giang Trác nên mua cho phòng thí nghiệm một đống dụng cụ thử thuốc mới để đổi lại một chữ "Ừ" lạnh lùng xem như là hòa giải của Giang Trác.

Hiện tại nghĩ tới, tôi lại thấy não mình lúc ấy chắc bị hòa tan mất rồi.

Đã sớm có người đi thông báo cho Giang Trác, kết quả người đi ra đây đầu tiên lại là Lâm Khải.

Lâm Khải vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt đeo kính của hắn lộ rõ vẻ khinh thường: "Tôi còn tưởng cô có thể kiên trì được mấy ngày nữa chứ, không ngờ vẫn chịu thua tới tìm A Trác rồi."

Tôi liếc mắt nhìn hắn không nói gì.

Nhưng hắn lại càng nói càng hăng: "Cô cũng đừng làm quá, nói xin lỗi cậu ấy cho tốt đi. Hai ngày trước cô còn đuổi bác trai bác gái ra ngoài à? Vậy cũng quá đáng quá đi, nếu không phải tôi giúp đỡ bọn họ, thì cô nghĩ bọn họ sẽ tìm được chỗ nào để ở đây?"

Tôi đã hiểu, chắc chắn là ba mẹ Giang không coi mình là người ngoài nên khiến cho Lâm Khải không chịu được cho nên muốn tìm một lý do để tôi nhanh đến đón họ đi.

"Muốn tôi nói, cô đố kị với Tiểu Âm, bản thân cô không tốt bằng người ta. Cô nói một đứa con gái của một nhà giàu mới nổi như cô thật ra không xứng với A Trác, A Trác nhìn trúng cô đó là phúc của cô thế mà còn không biết quý trọng."

Tôi nhìn hắn phì cười: "Hình như tôi quên mất chuyện của anh."

Hắn sửng sốt: "Chuyện gì của tôi cơ?"

Tất nhiên là nói với anh trai tôi rằng không cần chiếu cố việc làm ăn của nhà hắn nữa.

Lúc trước công việc làm ăn nhà họ Lâm bị thua lỗ gần như là phá sản, Lâm Khải là thành viên trong đoàn đội của Giang Khải, tình trạng của hắn không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của hạng mục. Tôi nhờ anh trai chiếu cố một chút tới công ty nhà họ Lâm và tôi bảo với Giang Trác là tôi có một người bạn làm sếp lớn ở Trầm thị.

Tôi đột nhiễn nghĩ tới, nếu lúc đó tôi trực tiếp nói ra thân phận của mình thì chắc ngoài mặt Lâm Khải cũng không xấc xược với tôi thế này nhưng vì vấn đề riêng tư nên sau đó hắn không gặp được tôi.

Người tự cho mình là đúng như này sẽ không bao giờ biết ơn.

"Được rồi, cô đem số tiền ngày đó chuyển lại cho tôi tôi sẽ giúp cô nói vài lời hay với A Trác, cô cũng cúi đầu nhận lỗi với cậu ấy thì chuyện này cũng sẽ qua thôi." Lâm Khải thấy tôi không tiếp lời hắn cũng không để ý ngược lại lấy điện thoại ra muốn tôi "Chuyển tiền."

"Tiền gì?"

"Tiền hôm đó ăn cơm A Trác nói cô sẽ trả lại cho tôi."

Tôi cười nhạo: "Tôi đã chia tay Giang Trác rồi, sao tôi phải trả tiền cho mấy người?"

Tôi nhớ rõ hôm đó bọn họ gọi cái gì mà Cá Đỏ dạ (kiểu ướp muối), tôm hùm Úc còn có rượu vang có năm, bữa tiệc này tôi nghĩ có lẽ phải đến mười vạn.

Mặc dù trong nhà Lâm Khải có tiền nhưng không chịu chi bữa tiệc lớn như vậy, tôi đoán nếu hắn không lấy được tiền từ tôi thì ở nhà có lẽ phải ăn thịt lợn quay với măng.

Lâm Khải thấy tôi nói như vậy thì trên mặt hiện lên đủ loại màu sắc, lúc này Giang Trác và Hàn Thiều Âm cũng xuất hiện.

Giang Trác nhìn thấy tôi vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng kia hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Tôi mỉm cười nói: "Tiến sĩ Giang thật sự là quý nhân hay quên, tôi nói rồi hôm nay tôi tới để đòi phòng."

Hàn Thiều Âm tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Trầm tiểu thư, cô không cần phải ghen đâu. Chờ hoàn thành xong hạng mục này tôi sẽ rời khỏi anh Trác.... các anh trong đoàn đội."

Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm kinh ngặc nhìn về phía tôi, ánh mắt cũng không thân thiện gì.

Sắc mặt Giang Trác trầm xuống nói với cô ta: "Hồ đồ, anh sẽ không để em rời khỏi vì chuyện nhỏ này."

Anh ta lại nói với tôi: "Cô cũng lớn như vậy rồi đừng coi mình là công chúa nữa, đừng bắt mọi người phải vây quanh cô."

Lần này đến lượt tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta giống như chưa thích ứng được với thái độ của tôi nên nhíu mày định mở miêngj nói lần nữa.

Tôi cắt ngang anh ta: "Tôi lặp lại một lần nữa, tôi đến đây là để lấy lại phòng thí nghiệm đã đưa cho anh."

Người trong phòng thí nghiệm rốt cucj cũng có phần hốt hoảng, tất cả đều vội vàng dừng việc trong tay lại.

Hàn Thiều Âm nghiêm túc nói: "Nhưng Trầm tiểu thư cô và đàn anh đã ký hợp đồng mà."

"Đúng, nhưng hợp đồng đã đến hạn hơn nữa trên hợp đồng cũng không giao hẹn việc đưa dữ liệu cho nên tôi có quyền đuổi các người cút khỏi đây."

Lúc trước Giang Trác không có tiền lại muốn làm nghiên cứu nhưng dù sao cũng có chút danh dự nên đã nói muốn ký hợp đồng với tôi.

Nhưng danh dự của anh ta cũng chỉ coi như là hình thức, ký một cái hợp đồng thì cho rằng giống như một công việc có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi sẽ không hại anh ta.

Lúc đó tôi vẫn ngu muội yêu anh ta nên anh ta nói gì thì tôi làm như vậy.

Nhưng mà hiện tại tôi không yêu anh ta nữa.

Anh ta nghĩ rằng mình là cái thứ gì chứ?

Mọi người trong phòng thí nghiệm ngơ ngác nhìn nhau.

Hàn Thiều Ân cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng loạn.

Giang Trác có lẽ đã hiểu rõ tôi thật sự nghiêm túc, cơ thể anh ta cứng đờ lại.

Một lát sau anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô phải nhớ kỹ, là cô đã giết chết tình cảm giữa chúng ta."

Trên mặt Hàn Thiều Âm lóe lên tia vui mừng.

Tôi cười ha hả tiện tay cầm một cốc nước đổ lên đầu anh ta.

"Đàn anh!" Hàn Thiều Âm thét lên rồi lau mặt cho Giang Trác, cô ta quay đầu trách móc tôi nói: "Trầm tiểu thư, cô làm như thế này là quá đáng rồi đấy."

Giang Trác nhìn tôi một lúc sau đó nói: "Tôi thực sự hối hận lúc trước lại đồng ý quen người đàn bà chanh chua như cô."

Nhưng anh ta cũng không dám làm gì tôi chỉ siết tay thành nắm đấm: "Mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta đi."

Nét mặt Hàn Thiều Âm đượm buồn: "Đàn anh, vậy số liệu..."

Giang Trác vỗ vai cô ta: "Không sao đâu, việc này anh có cách giải quyết."

Lúc người trong phòng thí nghiệm chuẩn bị đi ai cũng nhìn tôi oán giận.

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến hộ.

Tôi nghĩ rằng mình đã có thể cắt đứt với tên tra nam và con nhỏ trà xanh rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng một tháng sau khi bắt đầu cuộc sống mới, tôi đã bị đôi cẩu nam nữ kia tiếp cận lôi tôi để lôi kéo lấy chút quan hệ.

5.

Chuyện là như thế này.

Sau khi chia tay Giang Trác tôi đã nghe lời kiến nghị của cả nhà chuẩn bị tới Trầm thị làm việc.

Anh trai cũng bắt đầu đưa tôi đi làm quen với các cô chú cùng làm ăn với ba mẹ tôi.

Hôm nay, anh em chúng tôi hẹn Đàm tổng của nhà họ Đàm đi chơi golf.

Đàm tổng cười nói với tôi: "Tiểu Tuyền đã lớn như vậy rồi à, hồi trước lúc gặp cũng chưa có lớn như vậy đâu."

Tôi cũng cười nói: "Nhưng mà theo cháu thấy thì bác Đàm vẫn không thay đổi gì cả, vẫn còn khỏe mạnh như hồi còn trẻ."

Đàm tổng cuối cùng cũng cười ha ha.

Sau khi đánh golf được một lúc thì trợ lý của Đàm tổng đi tới báo cáo cho ông ta lịch công việc và chúng tôi tách nhau ra.

Tôi với anh trai một bên tán dóc một bên chơi bóng, đột nhiên tôi nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía xa truyền tới: "Đàm tổng, xin ông suy nghĩ thêm một chút, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng đâu."

Tôi thấy ba "người quen" đang vây quanh Đàm tổng, trên tay mỗi người đang cầm một tập giấy, vẻ mặt đang vội vàng thuyết phục.

Tôi không ngờ là lại có thể gặp được Giang Trác, Hàn Thiều Âm và Lâm Khải ở đây, tôi giật mình cảm thấy thật đen đủi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh trai đã đi lên phía trước cười nhạo nói: "Tôi nhớ rõ các người trước khi đi còn nói cái gì cũng không mang theo cơ mà, thế mà vẫn cầm theo số liệu của hạng mục này cơ à, đúng là đồ bạch nhãn lang *."

*Bạch nhãn lang: loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.

Tôi cũng đi tới.

Ba người kia nhìn thấy anh em tôi thì ngạc nhiên.

Đàm tổng kinh ngạc nói: "Cháu trai, cháu biết bọn họ à?"

Anh trai mỉm cười nói: "Vị này là tiến sĩ Giang lúc trước cháu đã nhắc qua với bác Đàm rồi, là bạn trai cũ của Tiểu Tuyền."

Đàm tổng đối với mọi người rất bình dị gần gũi vừa rồi khi bị ba người Giang Trác chào hỏi đột ngột cũng không khó chịu nhưng khi vừa nghe anh trai nói như thế thì sự gần gũi trong mắt ông ấy liền biến mất.

Khuôn mặt Giang Trác vẫn bình tĩnh nói: "Anh Trầm, tôi và em gái anh là chia tay trong hòa bình, anh không cần phải nhắc lại như vậy."

Hàn Thiều Âm cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cô Trầm, ngày đó cô đột nhiên đuổi chúng tôi đi nếu như không phải lúc trước đàn anh đã sao lưu ra một phần dữ liệu thì có lẽ tâm huyết của anh ấy thực sự đã bị cô hủy hoại rồi."

Hóa ra lúc trước Giang Trác đã tính toán cả rồi chả trách lúc rút vốn lại có tự tin như vậy.

Lâm Khải liếc mắt nhìn tôi đầy oán hặn lớn tiếng nói với Đàm tổng: "Đàm tổng ông đừng tin lời bọn họ, người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, lúc trước tôi và cô ta có chút xung đột nhỏ không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Trầm thị dừng hợp tác với công ty của nhà tôi."

Đàm tổng nghe đến đó sắc mặt cũng thay đổi.

Lâm Khải nghĩ rằng Đàm tổng tin lời hắn nói nên có chút đắc ý: "Bọn họ tìm đến ngài chắc là muốn hợp tác cùng ngài đúng không? Ngài đừng để bọn họ lừa."

Tôi và anh trai chỉ đứng một bên mỉm cười nhìn vở hài kịch mà hắn dựng ra.

Đàm tổng nghe xong thì thản nhiên nói: "Cậu đã từng gặp tổng giám đốc của Trầm thị chưa?"

Lâm Khải sửng sốt nói: "Người làm việc với nhà chúng tôi chỉ là một quản lý của Trầm thị, ba mẹ tôi cũng chưa có dịp nhìn thấy những người thuộc tầng cao của Trầm thị."

Đàm tổng cười lạnh một tiếng nói: "Tôi cũng đoán là như vậy nếu không thì cậu cũng không thể đứng trước mặt cậu ấy mà không nhận ra được."

Ba người kia nghe xong đều rất kinh ngạc.

Vẻ mặt Lâm Khải hiện rõ vẻ khó tin mà nhìn anh trai tôi nói: "Anh là tổng giám đốc của Trầm thị... vậy Trầm Tuyền là đại tiểu thư của nhà họ Trầm? Cô ta là người của Trầm thị... Không thể nào, thật sự quá hoang đường."

Nhìn phản ứng của hắn chắc là đang suy nghĩ về mối quan hệ của tôi với Trầm thị nhưng mà có thể là do tôi ăn mặc với chi tiêu tốt hơn hắn một chút nên bình thường thái độ của hắn đối với tôi mới tồi tệ như thế, tôi cũng không khoe khoang trước mặt hắn lúc gia đình nhà hắn chuyển biến tốt hơn nên hắn cho rằng chắc tôi cũng chỉ trùng hợp mang họ "Trầm" thôi.

Trong mắt Giang Trác tràn đầy ngạc nhiên trong đó còn mang theo chút đáng thương, anh ta trầm giọng nói: "Hóa ra em vẫn luôn giấu anh."

Tôi mỉm cười nói: "Lúc trước là tôi suy nghĩ đến lòng tự trọng của anh, ngày đó tôi cho anh xem ảnh gia đình tôi là muốn nói thật với anh nhưng mà..."

Mặt Giang Khải và Lâm Khải đều xám như tro.

Hàn Thiều Âm còn muốn nói gì đó để xoay chuyển cụ diện nhưng Đàm tổng đã không nhịn được mà gọi nhân viên công tác tống cổ ba người kia ra ngoài.

Giang Trác nhìn tôi một lúc lâu sau đó rời đi như người mất hồn.

Nhưng trong mắt Lâm Khải và Hàn Thiều Âm không hẹn mà cùng hiện lên ánh nhìn thù hận rõ ràng cảm giác như không muốn để yên cho tôi.