Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 18




Phan Hải giật mình ngay tại chỗ: Hoàng thượng lúc này phát điên cái gì đây, trong điện này trừ bỏ long sàng thì còn bài trí cái gì khác đâu, hiện giờ cả giường đều phải mang đi, vậy bảo thái phó làm sao mà sinh sống? Hắn thật cẩn thận đến gần Úy Oản: “Thái phó...”

Úy Oản hiện giờ có chút hoa mắt, miễn cưỡng ngẩng đầu cười cười: “Mang đi!” Bỗng nhiên nhíu mày, bàn tay gầy yếu không đấu vết phủ lên bụng, thấp giọng nói: “Công công, có thể lưu lại cho ta một tấm chăn được không?”

Phan Hải cảm thấy lòng đau xót, quay lưng lại, thở dài đi ra ngoài điện. Trưởng công chúa qua đời, hoàng thượng bị kích thích, như thế nào lại đối xử thái phó như vậy? Nhớ rõ năm đó khi hạ chỉ lệnh thái phó đến Vĩnh Yên cung Thọ Nhân điện ở, hoàng đế sai người đem tất cả bàn tủ trong điện đều mang đi, để lại duy nhất một cái long sàng, chỉ nói dùng để nghỉ ngơi, thái phó lớn tuổi, không nên vất vả làm việc quá nhiều, không có công văn, hảo hảo nghỉ ngơi mới là cách nghỉ dưỡng. Đã không phái người hầu hạ, nói cái gì thái phó cần thanh tĩnh, nếu là bị người rãnh rỗi quấy rầy ngược lại không thoải mái. Phan Hải vâng dạ, trong lòng lại hiểu được hoàng đế đây là muốn hoàn toàn cấm trụ (giam lỏng) thái phó, làm cho hắn cái gì cũng không làm được, không có án thư không thể viết chữ, không có hạ nhân không thể nói, liền ngay cả tủ cũng không để lại, cả đại điện vừa liếc qua liền thấy ngay, nếu có ngoại nhân cũng nhìn thấy rõ ràng. Hoàng đế... Đây là không tin thái phó, mặc dù thái phó giao ra toàn bộ thế lực trong tay, lòng nghi ngờ lại vẫn rất mạnh, khó có thể bình yên! Chuyển đến Vĩnh Yên cung, ý tứ là đối đãi như phụ thân, biểu thị loại tình cảm tôn sư trọng đạo, kì thật đem lão sư nhốt nơi thâm cung hậu viện, không còn có thể cùng ngoại nhân liên hệ nữa.

Hiện giờ, thế nhưng nay cả giường cũng đều mang đi rồi! Phan Hải nhịn không được thở dài: Hoàng thượng a, thái phó dốc hết tâm huyết, hơn mười năm như một ngày phò tá người, dù cho xem như tình thầy trò ngày xưa, người cũng không nên đối đãi hắn như vậy? Huống chi... Ai!

Phất trần khẽ vẫy, hướng thẳng cửa điện bước đi, bên tai vang lên một thanh âm rất nhỏ: “Phan công công!”

Phan Hải xoay người, thấy thái phó đã đi xuống ghế nhỏ, một bàn tay vịn cột nhà, sắc mặt tái nhợt, thản nhiên tươi cười: “Công công xin dừng bước, ta vừa rồi có chút thất thần, đã quên nói chút sự tình với bệ hạ, thỉnh công công thay ta chuyển lời.”

Phan Hải vội vàng quay lại: “Thái phó, nô tài thấy khí sắc ngài không tốt, cần phải thỉnh ngự y đến xem?”

Úy Oản lắc đầu: “Đa tạ công công quan tâm, ta bản thân chính là y giả (người hiểu biết y thuật), không sao! Công công hãy nghe ta nói, trưởng công chúa chất ngờ chết tha hương, cả nước bi thương, phải mau chóng sai sứ giả gửi thông điệp cho Hãn vương. Công chúa thân phận tôn quý, việc quy thiên quá mức độ ngột, trăm triệu lần không thể để cho Di Bang làm việc qua loa, triều ta đương nhiên phải tra rõ”

Phan Hải gật đầu: “Đây là đương nhiên!”

Úy Oản nâng cao tinh thần, tiếp tục nói: “Ngày trưởng công chúa viễn giá (gả đi xa) có thích khách giả mạo người Di ám sát hoàng đế ta, theo ta thấy, cũng không phải Man Di, đúng là người Truy dương vương, thỉnh công công nhớ lại, hai sự kiện này có liên quan hay không?”

Nhãn tình Phan Hải sáng lên: “Ý của thái phó là...”

Úy Oản khoát tay áo: “Lấy Di chế Phục, ngư ông đắc lợi! Ngươi đi bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ anh minh, điểm ấy nhất định có thể nghĩ thông suốt, nhưng...” Hơi dừng một chút: “Đừng nói là ta đề xuất!”

Phan Hải tiến lên một bước, trong mắt có chút nhiệt ý (nóng bỏng), quy cũ mà khom người hành lễ: “Thái phó...” Úy Oản nhẹ giọng đánh gãy lời của hắn: “Có người tới!” Liền thấy mười thái giám tiến vào điện, đem long sàng tháo dỡ nâng ra ngoài điện. Nghĩ chắc Phương Huyễn chờ lâu không thấy Phan Hải, chờ đến mất kiên nhẫn, tự mình sai người đến mang đi.

Phan Hải vội vàng đi tới bên người gã thái giám cuối cùng ôm chăn mền, hạ giọng: “Lưu lại hai cái chăn đi!”

Thái giám kia có chút do dự, Phan Hải không để ý tới hắn, tự mình cầm lấy hai cái chăn, phân phó nói: “Ngươi đi đi!” Thái giám không dám nhiều lời, ôm chăn đệm còn lại ra cửa điện.

Phan Hải đem hai cái chăn đến góc tường, trải một cái giường, đứng thẳng lưng, quay đầu lại nhìn thấy thái phó chậm rãi đi đến, có phần hổ thẹn: “Nô tài chỉ có thể làm được cái này, thái phó, người chịu ủy khuất hai ngày, đợi bệ hạ hết sinh khí, giường kia chắc chắn lại mang đến!”

Úy Oản khe khẽ cười: “Không sao, như vậy cũng không tệ, thật sự rộng rãi! Công công, ngươi không cần trì hoãn ở đây, trở về hầu hạ bệ hạ đi!”

Phan Hải chỉ thở dài, nhìn thấy trong điện lại không có người ngoài, nhớ đến chủ tử đùng đùng nổi giận kia lòng nghi ngờ rất nặng, đừng để cho hắn nắm được điểm yếu! Bất đắc dĩ mà vâng lời, vội vàng đi ra cửa điện.

Lục song lãnh tĩnh cựu âm đoạn, chúc ấn thành lệ, thê thanh chiếu tấn ti. (Song cửa sổ cũ yên tĩnh đoạn tuyệt thanh âm, nến chảy thành dòng lệ, lạnh lẽo soi sáng tóc mai)

Một chút ánh nến một đường ánh trăng, trên cửa sổ, nến hồng còn lại rơi xuống hóa thành sáp ngoài cửa sổ, trăng khuyết phân nửa như ánh nước, bóng đêm lóe ra ánh nến mập mờ lặng lẽ rót vào trong viện, bóng người yếu gầy đứng thẳng không xong, nâng tay vịn vách tường chậm rãi ngồi xuống.

Mơ mơ màng màng mà nằm xuống, đau đớn trong ngực lan đến bụng, Úy Oản nhẹ nhàng xoa xoa, chân khí không đề được, gắng gượng mò lấy hộp gỗ trong lòng ngực, lấy hai viên tham hoàn nuốt vào, nhắm mắt hạ mi, cổ họng ngứa ngáy, làm như muốn ho, mở miệng, lại một tiếng cũng không ho ra, một vị tanh ngọt, mạnh mẽ nuốt xuống, thần trí duy trì không được, dần dần tiêu tán mất.

Phan Hải trở lại Thái Cực điện – tẩm cung của hoàng đế, Phương Huyễn ngồi bên long sàng, sắc mặt âm trầm, cung nữ thái giám đứng một bên im như thóc, run rấy đến hít thở mạnh cũng không dám, tưởng rằng sau khi hoàng đế về tẩm cung sẽ làm ầm ĩ một phen. Lão thái giám thật cẩn thận quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng thượng.”

Phương Huyễn lạnh lùng nhìn hắn, phất tay, cung nữ thái giám trong tẩm cung vội không ngừng rời khỏi, đóng cửa cung.

Phan Hải có chút không yên, nghĩ đến bộ dáng chủ tử như vậy, phải chuyển lời nói của thái phó như thế nào mới thỏa đáng đây? Cúi đầu khổ não suy nghĩ, hy vọng có thể chọn tốt mấy câu nói thức tỉnh hoàng đế.

Phương Huyễn ngồi không kiên nhẫn, bổng nhiên mở miệng: “Trẫm khát!”

Lão thái giám không dám trì hoãn, lấy trà hầu hạ hoàng đế uống nước, trong đầu nghĩ đến chuyện tình thái phó giao cho, chỉ oán hận tự thân lão trí óc trì độn, luôn không nghĩ ra lời nói tốt nào.

Phương Huyễn uống trà, khe khẽ nhâm nhi, sương khói mùi hương bôi trơn cổ họng, thâm nhập tâm phế, cơn tức bị áp chế đi không ít, hồi tưởng lại việc vừa rồi, ẩn ẩn có chút lo lắng: đêm xuân rét lạnh...

Phan Hải ngẩng đầu nhìm trộm sắc mặt quân vương đã hòa hoãn vài phần, cẩn thận mở miệng: “Hoàng thượng, vừa rồi đã có người đem long sàng dời khỏi Thọ Nhân điện!”

Hoàng đế “Ân” một tiếng, cũng không nói nữa, Phan Hải nhìn chủ tử một cái làm như đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhanh nói tiếp: “Hoàng thượng, đêm khuya lạnh lẽo, thái phó nhìn qua tinh thần không tốt lắm, có phải hay không nên đem giường về lại đi?”

Phương Huyễn nhìn lão thái giám một cái, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, khẽ lắc đầu: “Không cần! Hắn tuyệt tình phụ nghĩa như thế, thật đáng bị trừng phạt!”

Phan Hải không cho là đúng: phương thức trừng phạt tốt hơn đi, chuyển giường loại này là biện pháp của tiểu hài tử hờn đỗi cũng chỉ chủ tử ngài nghĩ ra! Có triều đại nào ghi lại chuyện lão sư của hoàng đế ngủ chăn đệm trên đất chưa? Ai, tính tình thái phó thật tốt, lúc này còn có thể nhớ việc tập kích của đất Thục, chỉ là ta hướng hoàng thượng bẩm báo như thế nào đây?

Hoàng đế đứng lên, chậm rãi đi đến bên án thư, trước mặt mở ra tín hàm do Tô Hách Ba Lỗ tự tay viết, chữ chữ huyết lệ, nhìn ra được Hãn vương đối với hoàng tỷ tình thâm nghĩa trọng, chỉ là nguyên nhât chết... Tô Hách viết qua loa, tổng kết hai chữ “Bạo tễ” (chết bất đắc kì tử), một bút này, còn chờ thương thảo! Hoàng tỷ tuy là nữ tử, nhưng thuở nhỏ cũng từng tập qua võ nghệ, dù cho nông cạn, nhưng vẫn cường thân kiện thể, như thế nào độ nhiên tạ thế?

Bỗng nhiên nhớ lại, mới trước đây theo Úy Oản tập võ nghệ, hoàng tỷ ở một bên nhìn, thập phần hâm mộ, thái phó thấy trưởng công chúa thích, cũng dạy nàng một ít kĩ thuật nhập môn đơn giản, tính ra hoàng tỷ củng là đệ tử của Úy Oản, vì cái gì... vì cái gì hoàng tỷ chết hắn hoàn toàn không khổ sở?

Úy Oản, ngươi sao lại lạnh nhạt như vậy?

Phan Hài nhìn hoàng đế chăm chăm xem thư, trong lòng đau xót, trưởng công chúa đột nhiên ly thế, hoàng thượng nhất định đau xót không thôi... Ngừng ngừng ngừng, thái phó nhất định nhìn ra điểm này, vừa rồi mới nhẫn nhịn! Dù làm cho bình tĩnh chút ít, cũng là có... nhẹ nhàng lén lút đi đến trước án thư: “Hoàng thượng!”

Hoàng đế ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Lão thái giám châm chước câu từ: “Việc trưởng công chúa qua đời có nhiều điều kỳ lạ, nô tài có vài lời không biết có nên nói hay không?”

Hoàng đế liếc mắt một cái: “Nói đi!”

Phan Hải “Ôi” một tiếng, trả lời: “Nô tài cảm thấy được Di sử nói như vậy không thể tin, trưởng công chúa thân thể khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh, sao có thể đột nhiên bỏ mình? Nếu ta không sớm điều tra, trưởng công chúa trên trời có linh thiêng sợ rằng không thể nào yên nghỉ”

Hoàng đế gật đầu: “Không sai, trẫm quả thật phải phái người tra rõ nguyên nhân cái chết của hoàng tỷ! Điều ngươi muốn nói chỉ có thế này?”

Phan Hải lắc đầu: “Hoàng thượng, nô tài còn nhớ rõ ngày trưởng công chúa hòa thân, có thích khách lấy mượn danh Di Bang hành thích hoàng thượng, theo thiển ý của nô tài, có lẽ hai sự kiện này có điều liên hệ.”

Phương Huyễn giật mình, nhăn mày: “Thuần Vu Diệp đúng là đồ ngu xuẩn, cho tới bây giờ còn chưa tra ra được thân phận thích khách. Chính là...” Đứng lên, ở sau bàn thong thả bước hai bước: “Phan Hải, theo ý ngươi, thích khách đến từ nơi nào?”

Lão thái giám cung kính khom lưng: “Nô tài cảm thấy lời thái phó ngày đó rất đúng, thích khách không phải do Di chủ sai khiến, sợ là...”

Ánh mắt Phương Huyễn chợ lóe: “Sợ là cái gì?”

“Sợ là có người ở giữa châm ngòi, ý đồ khơi mào chiến tranh hai nước lần nữa, ngồi đó ngư ông đắc lợi. Hoàng thượng, ai là người có khả năng này?”

Trong mắt Phương Huyễn hiện lên vài phần sáng tỏ: “Phan Hải, những lời này chính là ý tứ của bản thân ngươi?”

Tâm lão thái giám run lên, miễng cưỡng đáp lời: “Thật sự là suy nghĩ của nô tài!”

Hoàng đế hừ một tiếng: “Trẫm đã minh bạch, ý của ngươi là muốn trẫm lợi dụng sự việc của hoàng tỷ dẫn dụ Di chủ tiến công đất Thục, đem ngư ông biến thành con trai (dẫn theo câu Trai có đánh nhau, ngư ông đắc lợi)! Có phải thế không?” Phan Hải không dám mở miệng, chỉ gật đầu, cảm thấy bất an không yên: “Hoàng thượng chẳng lẽ phát hiện ra cái gì rồi?”

Phương Huyễn trở lại trước án thư, gõ gõ mặt bàn, giọng điệu làm như không chút để ý: “Phan Hải, ngươi mấy tuổi vào cung?”

Lão thái giám sửng sốt: tại sao lại hỏi điều này? Vội vàng trả lời: “Nô tài mười lăm tuổi vào cung!”

Hoàng đế “Ân” một tiếng: “Bây giờ đã gần sáu mươi, sau khi phụ hoàng quy thiên, trẫm nhìn ngươi trung thành với bổn phận, cho nên vẫn lưu ngươi lại mà dùng, tự hỏi đối với ngươi xem như không tê, vì sao hôm nay lại bịa chuyện, lừa gạt trẫm?”

Phan Hải lại càng hoảng sợ, vội quỳ xuống: “Hoàng thượng, nô tài dù có gan, nô tài cũng không dám lừa gạt người a!”

Phương Huyễn ẩn ẩn thở dài: “Ngươi đứng lên đi, trẫm cũng không có ý trách tội ngươi. Những điều ngươi vừa nói là do thái phó dạy cho?”

Phan Hải dập đầu, trong lòng biết hoàng đế thông linh (thông minh linh hoạt), việc này đúng là giấu không được, đành phải thừa nhận: “Sau khi hoàng thượng đi khỏi, thái phó gọi nô tài lại, nói vài lời, để nô tài nhắc nhở hoàng thượng!”

Phương Huyễn im lặng một lúc, khóe miệng hơi kéo lên, ý cười như có như không: “Hắn vẫn còn nhớ việc này...” Ngữ thanh đột ngột dừng lại, ánh nến lay động, đôi con ngươi sáng lên.

Phan Hải nghe hoàng đế nói được một nửa thì dừng lại, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn trộm: “Hoàng thượng...”

Phương Huyễn thản nhiên liếc hắn: “Ngươi không cần lo lắng, trẫm đã biết ý tứ của thái phó, sẽ không trách cứ hắn! Ngày mai...” Dừng lại, thở dài một tiếng: “Gọi người đem giường mang trở về đi, chỉ một đêm cũng đủ rồi!”

Lão thái giám chẫm rãi thở ra: nói là tính trẻ con, quả không sai, người đã hơn ba mươi tuổi, một khi gặp thái phó vẫn thích phát giận, bây giờ sao lại ôn hòa rồi? Ai, khiến người ta không có cách nào nói! Giường này mang đến mang đi, tiểu hài tử giả vờ cái gì? Trong lòng nghĩ như vậy, cũng không dám nói ra ngoài.

Nghe tiếng trống, luân phiên đánh bốn tiếng. Phan Hải nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi!”

Hoàng đế ngồi trở lại bên bàn, lấy bút son: “Mài mực, trẫm hạ chỉ, chuyện hoàng tỷ cần mau chóng giải quyết cho thỏa đáng!”

Lão thái giám đem phất trần vắt tại cánh tay trái, tiến lên, cẩn cẩn dực dực, tỉ mỉ bắt đầu mài mực.