Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 20: Bị nhốt




“Ngươi nói sao ngươi tò mò quá vậy?” Nhiễm Thanh Hoàn cúi người đẩy nắp quan tài… Không có kết quả, vì thế nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ ngoài cười trong không cười của ai đó thì càng thêm tức giận, “Giúp một tay đi, sau đó dập đầu xin lỗi người ta, bất hiếu tử!”

Trịnh Việt giúp gã đẩy nắp quan tài đá, không đồng ý mà nói: “Ngược lại đã biết một vấn đề bỏ lửng của Yên Kỳ ta – Nhiễm Thanh Hoàn, ngươi sớm muộn sẽ chết vì tật xấu không biết lựa lời này, dõi mắt khắp thiên hạ, cả tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ Thượng Hoa cũng không nên kêu ta dập đầu xin lỗi.”

“Nếu ngươi thực sự để ý thì ta không nói nữa.” Nhiễm Thanh Hoàn sớm nhìn thấu bản chất thượng vị giả thích bị coi thường của Trịnh Việt, ngươi cung kính người ta cảm thấy ngươi khúm núm không mới mẻ, không coi hắn ra gì ngược lại cho hắn thỏa mãn khi được luận giao ngang hàng… Dù sao chăng nữa, trên thế giới này lại có ai thật lòng ghét sự ấm áp đến từ bằng hữu ngang hàng? Lần này hai tên nhóc xui xẻo cùng nhau mắc nạn, ngược lại khiến mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, Trịnh Việt chấm dứt tính kế mọi thời mọi khắc, Nhiễm Thanh Hoàn thì tạm thời gác lại khúc mắc tràn lòng.

Song chuyện trên thế gian này, tốt tốt xấu xấu, chẳng ai nói được, ngay khi nắp thạch quan ầm một tiếng trở về vị trí cũ, Nhiễm Thanh Hoàn vừa định lau mồ hôi, cảm thán một câu kết thúc rồi, thì đá phiến dưới chân bắt đầu rung như muốn gãy, trấn định như Trịnh Việt cũng suýt ngã, chờ trận lắc lư này qua đi, hai người mới phát hiện một chuyện cực kỳ bất hạnh – cửa thạch huyệt đã bị hạ xuống!

“Khó chơi rồi…” Chứng kiến cửa đá đè dẹp một thỏi bạc nguyên bảo rắn chắc – đó là gã để lúc vào cửa để ngừa vạn nhất, một lúc lâu Nhiễm Thanh Hoàn mới phun ra mấy chữ như vậy – vật lý học không giỏi, thật là hại chết người.

“Cửa này mở không ra, không biết là cơ quan gì, xem ra là phong chết rồi.” Trịnh Việt kiểm tra cẩn thận cửa đá một phen từ trên xuống dưới, “Làm sao thế này, tại sao lúc mở nắp quan tài không đụng đến cơ quan, ngược lại là khi đóng nắp? Chẳng lẽ hai người này muốn phơi thây dưới đáy hồ như vậy, nát đến bột xương cũng không còn sót lại à?” Ai đó vô duyên vô cớ bị nhốt chung nói chuyện càng lúc càng khó nghe, không mảy may có sự tự giác của một hậu nhân.

“Cấu tạo não tổ tiên nhà ngươi khá kỳ lạ đấy,” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, tung một cước trực tiếp đạp nắp quan tài mới vừa đóng trượt xuống, đừng thấy gã đậy không nổi mà coi thường, đạp nắp quan tài không đóng đinh vẫn thừa sức, “Phải chăng mở nắp quan tài ra là xong?”

Cửa đá không nhúc nhích.

“Ôi, cũng phải, nếu mở ra là mở cửa, thế chúng ta khi nãy cũng chẳng vào được.” Nhiễm Thanh Hoàn không hề kiêng kỵ ngồi cạnh quan tài hàn ngọc, cũng không sợ lạnh, nhìn Trịnh Việt bận rộn tra xét bốn phía, bản thân gã về mặt này đương nhiên không chuyên nghiệp bằng người nhà vua chúa chính quy này, bèn không phá rối thêm.

Tra hết trong ngoài một lần, Trịnh Việt vẻ mặt nặng nề khoanh tay đứng dựa tường, suy xét cẩn thận rốt cuộc còn bỏ sót gì, cùng với – tại sao cơ quan thạch huyệt kỳ dị khởi động vào lúc này.

Chỉ nghe Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên nói nhẹ nhàng và vô cùng bình tĩnh: “Tuy rằng chỗ này có một khe hở, nhưng cửa cơ quan phải đến gần mới có thể mở ra ở phía trước rất rắn chắc, áp suất nước dưới đáy hồ không nhỏ, mà không một giọt nước nào rỉ vào…”

“Hửm?” Trịnh Việt nhìn gã chưa hiểu.

“Cho nên nói, nơi này thật là phong kín tuyệt vời,” Nhiễm Thanh Hoàn không nhìn hắn, thậm chí mỉm cười kỳ quái mà nói, “Vẫn chưa hiểu ta nói gì à? Ý ta là, không gian nơi đây có hạn, lại phong kín như vậy, thời gian dài, người bên trong hẳn là chết ngạt.”

“Ngươi muốn nói gì?” Trịnh Việt bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, không nhịn được nhíu mày.

“Ta nói là, ở nơi này, một người sẽ sống lâu hơn hai người – đạo lý này không thể rõ ràng hơn, mà ngươi không nhận thấy à?” Đôi mắt Nhiễm Thanh Hoàn dưới ánh lửa quỷ dị xung quanh lóe ánh sáng kỳ dị, khiến người ta không nhìn thấu gã đang nghĩ gì, quan sát cẩn thận lại cảm thấy trống trơn, trầm tịch như chết rồi, “Ta báo trước, nếu ngươi muốn giết ta, thì tìm giúp ta một cách không đau đớn.”

Trịnh Việt trầm mặc một lát, tựa hồ đang thận trọng cân nhắc lời gã nói, bầu không khí thoải mái vốn vui vẻ trong khoảnh khắc chẳng còn sót lại chút nào, hơi lạnh của quan tài hàn ngọc từ từ lan ra, các ngón tay Nhiễm Thanh Hoàn đặt trên đó đã bị cóng không còn tri giác, biến thành màu xanh trắng, rất lâu Trịnh Việt mới nói: “Bản thân ngươi không muốn sống sót ra ngoài à?”

“Nói thừa, ta đâu có muốn chết ở đây.” Nhiễm Thanh Hoàn cúi đầu nhìn hai người ôm nhau mà chết trong quan tài, bỗng nhiên có chút xót xa hâm mộ, “Còn chẳng có mỹ nữ ôm ấp – chỉ là, chắc không muốn như ngươi.”

“Tại sao?”

“Tại sao đây… Đại khái là, bản thân ta cũng không có việc gì đặc biệt muốn làm.” Gã nghĩ nghĩ, cảm thấy rất thất bại, tìm kiếm cẩn thận trong ký ức, không phát hiện người còn sống nào là đặc biệt chờ mong muốn gặp, cũng không phát hiện chuyện gì còn chưa hoàn thành là đặc biệt kỳ vọng đạt thành.

Trong mọi câu chuyện đều lặp đi lặp lại khinh bỉ dục vọng của loài người, nhưng nếu một người không còn dục vọng, hắn sống chẳng phải cũng quá vô vị? Trong lòng trào lên sự trống rỗng, rốt cuộc thì kẻ lạnh bạc đã bị trừng phạt, quanh đi quẩn lại chỉ có vài người như vậy, một khi họ đều chết sạch, thì niệm tưởng bận lòng đứt hết. Nhà kinh tế học nói không được bỏ trứng gà trong một cái rổ, vậy phải chăng tình cảm cũng không thể gửi hết vào một người?

“… Nhưng ta không để ngươi chết ở chỗ này được.” Ngừng một lúc rất lâu, Trịnh Việt mới trầm giọng nói, đi tới ngồi cạnh Nhiễm Thanh Hoàn. Cẩm Dương vương suy nghĩ cẩn thận hơn Nhiễm Thanh Hoàn, từ vài ba câu đã hiểu được tình cảnh của mình, không khí có hạn, sinh cơ nhỏ nhoi, thế nhưng không có sát ý, giống như tiềm thức chưa từng nghĩ nên gạt bỏ người này để sống sót – tại sao đây, có lẽ là vì quá kiệt xuất chói mắt, ngay cả mình cũng không khỏi bị gã thu hút, cảm thấy người như vậy, chết ở nơi nhân quỷ bất tri này, là một tổn thất lớn lao.

“Ngươi bắt đầu ăn chay niệm phật rồi à?” Nhiễm Thanh Hoàn nghe vậy liếc nhìn hắn, cười đùa chửi mắng xong rồi, chỉ còn toàn quạnh quẽ, Trịnh Việt thấy thế trong lòng bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, miễn cưỡng mới dằn được, lại nghe Nhiễm Thanh Hoàn nói như thể việc không liên quan đến mình, “Phượng Cẩn mặc dù không ra gì, chân tài thực liệu vẫn có một chút, ông ta đã lựa chọn ngươi, tức là ngươi có Tử Vi hộ thể, khả năng không minh bạch chết ở đây là không lớn, yên tâm đi, không cần lo lắng bởi vì ta bị ngươi giết, trước khi chết không ai nghe ngươi để lại di ngôn.”

“Phượng Cẩn?” Trịnh Việt cau mày, “Người đó tên là Phượng Cẩn à? Các ngươi quả nhiên biết nhau.”

“Thừa lời làm gì?” Nhiễm Thanh Hoàn có chút không kiên nhẫn khi nhắc tới cái tên này, “Ngươi muốn động thủ thì mau lên, đừng chờ ta đổi ý!”

Trịnh Việt cười xì một tiếng: “Ngươi đổi ý? Nhiễm Thanh Hoàn, bằng công phu mèo quào của ngươi, tự tin hơi quá thì phải? Ngươi đã nói hôm nay ta nhất định có thể gặp nạn hóa cát, thì còn gì phải nhọc lòng, nếu cố nhân thần tiên của ngươi thật sự có thể tính ra cái gì trời định trước, cho dù giữ ngươi lại thì có thể làm sao?”

“Ngươi trái lại không sốt ruột.” Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nghi hoặc.

“Ta đương nhiên không sốt ruột, sốt ruột có thể đưa ta về Cẩm Dương đâu.” Trịnh Việt bắt chước gã thả lỏng mình, đơn đơn giản giản hiển lộ hết đại khí tôn quý.

Nhiễm Thanh Hoàn thoạt tiên nghi hoặc, sau đó nghĩ kỹ lại, cũng cười – trên lịch sử có vô số kiêu hùng văn trị võ công, trong đó không thiếu người giỏi lung lạc lòng người, nhưng vô luận thế nào cũng đã thất bại rồi. Thay vì nói là do thời do vận do mệnh, gã càng nghiêng về và tin tưởng tính cách của một người quyết định vận mệnh hơn.

Trong những người thất bại, ngoại trừ một số nhân tố chủ quan và khách quan khác, có một đặc trưng chung, đó là không có đại khí.

Đại khí là gì, điều này rất khó nói rõ, có người nói “lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu”, có người cho rằng “hiệp chi đại giả, vị quốc vị dân”.

Kiêu hùng chân chính tuyệt đối không phải là người mọi chuyện không cho phép ngỗ nghịch, chí cao vô thượng đuổi tận giết tuyệt, thất bại của Hitler chính là một ví dụ rất tốt – mà là mỗi một suy nghĩ đều lấy đại cục làm đầu. Từ xưa có lời dạy rằng “nhân nghĩa đạo đức”, có thể rất nhiều người sẽ cảm thấy nói nhân nghĩa đạo đức với loại người mới ra tay kết liễu một lão giả vô tội là tương đối vớ vẩn, nhưng trong tình huống như vậy, hai người đều bị thương không nhẹ, một mình giữa nơi hoang vắng, thậm chí ngay cả truyền tin cũng không được, một khi phía sau có truy binh gặp Lôi Long, bí mật về đáy hồ Tử Quy chắc chắn sẽ bị lộ – mà đây là lối thoát do các huynh đệ dùng mạng đổi lấy.

Cho nên lúc ấy Nhiễm Thanh Hoàn chỉ đứng ngoài nhìn không hé răng một tiếng. Nhân nghĩa không hề là lòng dạ đàn bà, mà là có thể lấy đại cục làm trọng, bỏ qua lợi ích hiển hiện trước mắt, nhà phật nói nhân quả, bỏ ra như vậy rồi có một ngày sẽ nhận được hồi báo lớn hơn, thậm chí có công sinh tử nhục cốt, nhìn như giả dối, song kết quả đại hoan hỉ nào không phải là giả dối dựng lên? Hay là, mỗi người đều tuân theo bản năng đấu đá loạn xạ không cần kiềm chế chính là thẳng thắn?

Giống như trước mắt, hai người bị nhốt trong thạch huyệt đóng kín dưới đáy hồ, không ai biết còn bao nhiêu không khí để thở. Chỉ có một điểm rõ ràng, Nhiễm Thanh Hoàn nói còn lại một người sẽ kéo dài thời gian ra gấp đôi, nhưng mà gấp đôi này lại dài được bao lâu?

Đây là một con số chưa biết, có thể là một ngày, hoặc một canh giờ. Vậy rốt cuộc là hai người cùng bàn bạc, hay một người gấp đôi thời gian vắt óc suy nghĩ, khả năng ra ngoài sẽ lớn hơn?

Vấn đề này cơ hồ lập tức có ngay đáp án – bên cạnh có một người thông minh tuyệt đỉnh như Nhiễm Thanh Hoàn, tỷ lệ của khả năng trước rõ ràng lớn hơn, huống hồ còn có khoản lợi về sau, một khi hai người ra ngoài, đoạn tình nghĩa có thể nói là sống chết có nhau này sẽ làm người tâm thần không mấy kiên định như Nhiễm Thanh Hoàn quyết một lòng.

Trịnh Việt lựa chọn lộ tuyến thích hợp nhất.

Nghĩ thông mấu chốt trong đó, Nhiễm Thanh Hoàn định thần lại, tuyệt cảnh lạnh lẽo khiến kẻ thể xác và tinh thần đều mệt lử là gã sinh ra cảm giác nản lòng thoái chí, song gã lập tức bình thường lại, suy nghĩ liền linh hoạt, chưa biết chừng sau khi ra ngoài thật sự có thể một lòng làm việc cho Trịnh Việt, đương nhiên không phải vì cảm động tình nghĩa gì đó, mà chỉ vì đại khí thiên chi kiêu tử chân chính của Cẩm Dương vương.

Gã nhảy xuống thạch quan, đưa các ngón tay lạnh cóng lên miệng thổi: “Trịnh Việt, ngươi có nhớ chúng ta vào bằng cách nào không?”

“Ngươi nói đồ đằng trên cửa?” Người trước mắt đột nhiên có cảm giác như sống lại, Trịnh Việt chưa phản ứng được là chuyện gì xảy ra, thuận miệng tiếp lời, “Là Cẩm Dương vương ta… A!”

“Không sai, đã vào được, chứng minh là người quan hệ không tầm thường với Cẩm Dương vương cung, hơn nữa rất có thể chính là hậu nhân của vị đại ca nằm trong quan tài này. Ta xem tới xem lui thấy người này viết toàn tình cảm, không có khuynh hướng căm thù gia đình xã hội, thì làm sao lại muốn khiến đời sau nhà mình tuyệt hậu?”

“Có lý,” Trịnh Việt đứng dậy, đi vài vòng quanh quan tài, “Ngươi có phát hiện một vấn đề khác không?”

“Hửm?”

“Đến đây, xem chỗ này,” Trịnh Việt ngồi xổm xuống, “Ngươi xem, khi chúng ta vừa vào không ai thấy tấm bia đá viết chữ kia, nếu như nhìn thấy, dù ta không thèm để ý, ta cũng sẽ không đi mở quan tài tổ tiên. Tấm bia đá này chế tạo rất đặc biệt, vừa vặn bị chạm đá trên nắp quan tài cản đi, không đẩy nắp quan tài ra sẽ không nhìn thấy chữ trên đó.”

“Nói cách khác, phải là người quan hệ không hời hợt với Cẩm Dương vương cung mới vào được, sau khi vào còn phải mở nắp quan tài mới biết người nằm bên trong là ai, nếu là kẻ trộm mộ xác suất nhỏ vào nhầm sẽ không mất công đậy nắp quan tài lại,” Nhiễm Thanh Hoàn tổng kết, dừng lại một chút, “Hơn nữa xét từ tình hình vừa rồi, người bình thường cũng không thể có sức khỏe như vậy. Lúc này cửa thạch huyệt hạ xuống, nói cách khác, tổ tiên ngươi muốn giữ lại là một người có quan hệ với Cẩm Dương vương cung, hơn nữa tôn kính tổ tiên vương thất Cẩm Dương, và võ công không tệ.”

“Tại sao?” Hai người nhìn nhau, đều nghi hoặc.

“Ông ta ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?”

Trịnh Việt trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói, “Nếu là ta, làm như vậy, đại khái cũng chỉ có một mục đích.”

“Hửm, mục đích gì?”

“Để lại thứ gì đó cho người ta chọn,” Hắn nói, “Người này chẳng những không thể là địch nhân hoặc người không liên quan, còn phải có tính cách đặc biệt nào đó ta hi vọng, ngươi nghĩ… liệu có phải là chỉ người có đặc điểm này mới làm hành động nào đó, dẫn đến chạm vào cơ quan?”

Nhiễm Thanh Hoàn ngây ra một hồi: “… Huyết thống thật là một thứ thần kỳ, sao ta càng nghĩ càng cảm thấy ngươi nói có lý nhỉ?”

“Đừng thừa lời, hãy tranh thủ thời gian nghĩ giúp ta xem đặc điểm này là gì.”

Nhiễm Thanh Hoàn ngồi dưới đất, đối mặt với tấm bia đá trước mắt và chữ viết niên đại xa xưa trên đó: “Tình thâm?”

“Không thể nào, ngay chính bản thân ông ta cũng có vẻ rất bất đắc dĩ mà. Ta thấy, nếu như có thể ông ta tuyệt đối sẽ không thâm tình như vậy, nghĩ cái khác đi.”

“Vậy… có phải ngược lại không?”

Trịnh Việt trừng mắt nhìn gã: “Ngươi tự nói xem, kẻ bạc tình hay kẻ thâm tình, trong tình huống như vậy có thể làm ra chuyện gì khác biệt? Nhiễm Thanh Hoàn, ngươi còn nhảm nhí là toi luôn cái mạng nhỏ đó!”

“Chờ chút, để ta nghĩ xem,” Nhiễm Thanh Hoàn một tay chống cằm, “Chẳng lẽ là… thích nam nhân… Ai u!”

“Ngươi còn nghĩ ra được,” Trịnh Việt đập đầu gã một phát, không nhịn nổi nghiến răng làm ra vẻ dữ tợn, “Ý ngươi có phải là ta đè ngươi ở đây, là cửa đá có thể tự động mở ra không?”

“Cút!” Nhiễm Thanh Hoàn vuốt tóc, nghĩ nghĩ, “Cũng phải, thích nam nhân xem ra còn rất phổ biến ở chỗ các ngươi, hơn nữa điều kiện này chẳng phải nữ nhân bình thường đều phù hợp… Thế còn cái gì nhỉ?”

Kỳ thực vừa nói ra khỏi miệng thì Trịnh Việt liền hối hận, lúc ở chung với tên nhãi Nhiễm Thanh Hoàn này quả thật là lời tục tĩu trắng trợn gì cũng phun ra, may mà tên này không để bụng… Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, sao mình lại nói như thế, nam nhân bình thường ai lại để bụng đùa giỡn kiểu này? Nhiễm Thanh Hoàn một tay chống cằm, ngón tay thuôn dài che khuất nửa miệng, lộ ra sắc đỏ phơn phớt hơi nhợt nhạt… Trịnh Việt bỗng hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi, thầm nghĩ ngoại hình người này thật sự hơi đẹp quá, khó trách Tề Linh Khanh vừa gặp đã ái mộ không thôi, suy nghĩ này khiến hắn hơi khó chịu.

Nhiễm Thanh Hoàn không hay biết gì xem văn bia hết lần này đến lần khác, từ trên đó có thể thấy được đặc điểm lớn nhất của Trịnh Vi Vân chính là thích nam nhân, nhưng đại đa số nam nhân vẫn thích nữ nhân hơn, vậy chẳng lẽ vị tổ tiên này căn bản không định để lại thứ gì cho con cháu Trịnh gia, mà là ý định để cho con gái trong nhà?

Gã xấu xa nghĩ, nếu mà con gái Trịnh gia kinh thế hãi tục như tổ tiên nàng ta, cũng thích nữ nhân thì làm thế nào?

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Nhiễm Thanh Hoàn không nhịn được mắt sáng lên: “Ta biết rồi!”

“Cái gì?” Trịnh Việt giật mình.