Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 11: Hà sự trường hướng biệt thời viên




(Câu này nằm trong bài từ Thủy điệu ca đầu – Trung Thu của Tô Thức)

Năm Vạn Thịnh thứ mười tám, Vương Ban thủ tướng Lạc Tuyết quan dẫn năm vạn người tăng viện Mẫn Châu, vừa vặn đụng phải người Nam Thục tự cho là ám độ Trần Thương, đánh nhau không tách ra nổi. Tháng Bảy cùng năm, quân Yên Kỳ hạ Lạc Tuyết quan, đánh tan viện quân ở dãy Đông Lai, qua quan chém tướng, đánh đâu thắng đó.

Cũng chính trong trận chiến này, có một cái tên chớp nhoáng kinh động nam bắc, cái tên này là: Nhiễm Thanh Hoàn, giám quân thiết oản trẻ tuổi, hành sự quỷ quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn.

Tháng Chạp cùng năm, Thượng Hoa bị phá.

Vạn Thịnh đế Ngô Khang Hùng đuổi tất cả thị tòng đi, một mình ngồi trong cung điện lạnh lẽo, giờ đây hắn không còn là cửu ngũ chi tôn cao cao tại thượng nữa, nam tử mới trung niên này thẫn thờ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trống vắng, ngồi đó không rõ buồn vui, hệt như một người ngoài cuộc vậy.

Yêm tằng kiến Kim Lăng ngọc điện oanh đề nhiễu, Tần Hoài thủy tạ hoa khai tảo, thùy tri đạo dung dị băng tiêu. (Trích: Ai Giang Nam)

Một người thần sắc phức tạp đi vào, tiếng bước chân vọng lại, hắn đi đến cách Vạn Thịnh đế một trượng thì dừng, gọi khẽ một tiếng: “Hoàng thượng.”

Vạn Thịnh đế đờ đẫn quay đầu, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói như trần thuật một sự thật đơn giản: “Lan ái khanh, ngươi cuối cùng vẫn phản bội trẫm.”

Vẻ tà nịnh trên mặt tuyệt thế gian thần Lan Tử Vũ này như mặt nạ rút sạch không còn nửa phần, vẫn là mắt phượng xếch lên, hàng mày hơi mảnh, lại như đã biến thành người khác: “Vi thần vốn nhận ơn tri ngộ của tiên vương Yên Kỳ, chức Thái phó cao vị, không gì báo đáp được.”

Vạn Thịnh đế gật đầu: “Thì ra là Đằng tiên sinh của Cẩm Dương, cửu ngưỡng.”

Lan Tử Vũ thản nhiên đánh giá Vạn Thịnh đế trước mắt – hắn đang tráng niên, mà khóe mắt đuôi mày đã nhiễm sương hoa. Chính là gia quốc bốn mươi năm này khiến người ta quay đầu ôm hận, hiện giờ tan hoang ngược lại thở phào nhẹ nhõm như dỡ được cái gì.

Vạn Thịnh đế không nhìn hắn nữa, chỉ nhìn tà dương tịch liêu ngoài điện: “Chẳng trách khi đó muốn trẫm điều binh từ Lạc Tuyết quan đi chi viện Mẫn Châu, là chuyển binh trẫm đánh Yên Kỳ đi cướp Nam Thục, sợ rằng chuyện Mẫn Châu cũng là tiên sinh lộ ra nhỉ?”

Lan Tử Vũ không phủ nhận: “Yên Kỳ ta kỳ tài không ít, thần cũng chỉ nghe lệnh mà làm.”

“Trẫm thật là hận…” Hận sinh không gặp thời, nội không thần tử rường cột, ngoại không lương tướng đắc lực; hận ông trời không có mắt, mệnh đồ quá tệ, mang danh thiên tử mà sống không bằng bình dân; hận vạn dặm giang sơn, dõi mắt nhìn bốn phía lại không một người có thể uống một bầu rượu nhạt cùng mình; hận giờ này sang năm trên mộ mình sợ là đã um tùm cỏ thơm, mà cả một người hóa vàng cúng mộ cũng không có… Vạn Thịnh đế trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thở ra một hơi dài, tựa hồ trong lồng ngực tràn đầy việc tiếc nuối, không phun ra rất khó chịu.

Lan Tử Vũ dừng một chút: “Hoàng thượng hận vi thần ư?”

Vạn Thịnh đế lắc đầu: “Tiên sinh chẳng qua là trung tâm vì chủ thôi, trẫm chỉ hận tại sao người như tiên sinh cuối cùng không thể để ta dùng, để Đại Luật ta dùng.”

Lan Tử Vũ cũng thở dài.

“Đây là thiên mệnh ư?” Vạn Thịnh đế thì thào, “Thiên mệnh có từng bận tâm bi hoan của phàm nhân?”

“Trẫm, vẫn cam chịu số phận rồi.” Hoàng đế cô độc mệt mỏi nhắm mắt lại, “Bi phẫn không thôi, chẳng phải đúng ý ông trời muốn xem náo nhiệt hay sao? Cần gì phải thế? Trẫm vốn không muốn tranh…”

Lan Tử Vũ ngơ ngẩn không nói gì, thiên mệnh có từng bận tâm bi hoan của phàm nhân?

“Dẫu người khác không nhìn thấu, riêng trẫm lại thấy rành rành. Các ngươi nói thiên hạ này là của trẫm, muốn trăm phương nghìn kế đoạt đi, nhưng thiên hạ này là của ai? Ai nói được? Trẫm đã chẳng còn gì trên cõi đời này, các ngươi quả thật thắng rất đẹp. Thế nhưng – từ lâu đã nghe trí danh của Đằng tiên sinh, chẳng hay tiên sinh có thể chỉ điểm trẫm một câu không, các ngươi và trẫm có gì khác biệt? Hôm nay các ngươi đoạt giang sơn của trẫm, ngày khác nhất định sẽ có người thèm muốn giang sơn của ngươi, các ngươi và trẫm lại có gì khác biệt đây?”

Lan Tử Vũ nheo mắt nhìn về cùng một hướng với hắn, mặt hướng về nam, cách ngàn dặm chính là cố hương hồn khiên mộng oanh. Nhưng mà cố hương thì thế nào đây? Thiếu nữ cưỡi ngựa xem hoa với mình hiện giờ đã chẳng còn: “Quả thật không có gì khác biệt, có lẽ tương lai còn chẳng thoải mái vui vẻ được bằng Hoàng thượng.”

Vạn Thịnh đế nói như tiên đoán: “Sớm muộn cũng có một ngày các ngươi sẽ phát hiện, hết thảy lấy đi từ chỗ trẫm, cùng với ngày sau sắp sửa có được, đều không phải là thứ trong lòng các ngươi chân chính khát khao, thứ các ngươi sẵn lòng dùng hết tất cả để đổi, đều định trước không có được – cầu không được, đều là số mệnh giống như sinh lão bệnh tử vậy-” Chúng ta sinh ra với nỗi khổ, chỉ vì chẳng ai nhìn thấu tận cùng của nhân tính rốt cuộc là thứ gì.

Nói xong, cũng không chờ Lan Tử Vũ trả lời, Vạn Thịnh đế khẽ phất tay: “Mời Đằng tiên sinh ra ngoài trước, để trẫm ngồi một mình một lúc, ngồi Kim Loan điện nhiều năm, trẫm cũng hơi mệt rồi.”

Lan Tử Vũ cúi người hành lễ, lui ra ngoài, đi đến cửa đại điện chợt dừng bước quay đầu lại, hắn đứng ngược sáng không thấy rõ vẻ mặt, chỉ là hình dáng ấy có chút lạnh lẽo khó tả được: “Vi thần có lỗi với Hoàng thượng.”

Vạn Thịnh đế không trả lời, lẳng lặng ngồi đó như đã đông thành một pho tượng, tiếng bước chân Lan Tử Vũ xa dần, đại điện lại khôi phục sự yên tĩnh chết chóc như từ xa xưa đến nay.

Kẻ quan quả cô độc, làm sao có thể độc mỗi một người được-

“Thiên triều sử ký” viết rằng: năm thứ mười tám, Luật thất thế, dưới thiếu trung thần, trên là dung quân, trong nước quần khởi vùng lên, tháng Chạp, bát vương vào kinh, Ai Đế vị vua thứ tư nhà Luật tự tận nơi Vĩnh Hòa điện. Thế hưng vong, chẳng lẽ không phải do trời?

Sau khi Kinh Châu bị phá, bát vương thương nghị, lập ấu điệt Ngô Hạo của Ai Đế Ngô Khang Hùng làm vua, đổi niên hiệu thành Hòa Lạc. Mà dường như các lộ chư hầu muốn không phụ niên hiệu châm chọc này, đều dừng chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức. Cửu Châu vẫn duy trì thế cục tế nhị, ấp ủ một cuộc chiến loạn lớn hơn-

Khe suối mây đùn, mưa núi sắp đến.

Nhiễm Thanh Hoàn vô cùng bất đắc dĩ quay về Cẩm Dương, bắt đầu cuộc sống chơi rông của con cháu nhà quan xấu hổ.

Một là người trong cung suốt ngày tới, nào là tỷ tỷ nhớ gã, tỷ tỷ mới có thứ gì đó tặng gã, hay tỷ tỷ mới làm bánh. Bất luận ký ức Phượng Cẩn tạo ra chân thật cỡ nào, bất luận cửu thái phi Chu Khả Tình ôn nhu hiền huệ xuân phong hóa vũ không thể cự tuyệt như thế nào, đối với Nhiễm Thanh Hoàn một nam tử có tâm trí người trưởng thành khỏe mạnh bình thường đều là thứ xa lạ mà hơi xấu hổ.

Một nữa chính là tên hủ nam Cẩm Dương vương này, thường xuyên “tạo cơ hội” cho gã với Tề Linh Khanh hai người căn bản tám sào cũng không với tới, Nhiễm Thanh Hoàn nhiều lần muốn chửi tục, không biết con mắt nào của tay Vương gia rỗi hơi này có thể nhìn ra gã thích đàn ông. Huống hồ cảm giác Tề Linh Khanh mang đến cho gã luôn hơi kỳ lạ, không hiểu tại sao mà có một chút địch ý giấu rất kỹ, chỉ thỉnh thoảng trong ánh mắt cực mập mờ lộ ra, nói không rõ, nhưng đương sự ít nhiều sẽ không thoải mái.

Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nát óc cũng chẳng thông được mình rốt cuộc đắc tội Tề Linh Khanh chỗ nào, cũng chỉ có thể quy tội thành là mình cả nghĩ.

Tiếp đó là Doãn Ngọc Anh, trong tình huống tình hình chính trị “rất tốt”, tên này rảnh muốn mọc nấm, sau khi vô tình nhìn thấy chữ của Nhiễm Thanh Hoàn, hắn đã phát hiện một “bí mật” lớn – lúc Nhiễm Thanh Hoàn còn là Trúc Tiêu tiên sinh, Doãn Ngọc Anh từng là khách hàng của gã.

Việc này thì phải nói đến một món nợ phong lưu, Doãn Ngọc Anh trước nay có một hồng nhan tri kỷ là Lâm Tố Tố bà chủ Vạn Hồng cốc. Hắn tự xưng là hồng nhan tri kỷ của người ta, thế nhưng tuyệt đại giai nhân người ta căn bản chỉ miễn cưỡng với tên quê mùa có quyền thế này, để làm giai nhân vui, Báo Tử tướng quân đặc biệt nhờ người đi mua mấy bài “khúc quèn” của Nhiễm Thanh Hoàn, viết gì thì hắn chẳng hiểu, nhưng Doãn Ngọc Anh trông như học hành dốt nát này lại có bổn sự xem qua là nhớ, chỉ là trước khi nhét vào ngực vội vàng nhìn thoáng qua, mà nhớ được bút tích “chẳng ra làm sao” đó.

Kỳ thực chữ của Nhiễm Thanh Hoàn cũng không tệ, vì bản thân Phượng Cẩn không thích dùng bút đầu cứng, chẳng qua gã không có kiên nhẫn luyện nên cũng không đẹp lắm.

Doãn Ngọc Anh là kiểu người hào sảng, chỉ cần trong lòng chấp nhận người này thì hoàn toàn không biết khách sáo là gì, qua chuyến Kinh Châu, hai người đã như bạn xấu nhiều năm, kề vai sát cánh phá đám lẫn nhau trò xấu nào cũng không từ – nhận thức này dẫn đến Báo Tử tướng quân suốt ngày chạy tới chỗ gã, vắt hết óc muốn kiếm vài thứ lấy lòng người thương.

Bản thân đồng chí Nhiễm Thanh Hoàn cũng chẳng giỏi văn lắm, cả ngày bị hắn đuổi theo hỏi đã sắp sửa Kiềm lư kỹ cùng, bức căng quá, nhạc nhẽo lời kịch thậm chí mười tám chiêu cua gái moi ra hết, có gì dạy nấy, tiếc rằng lòng ham học hỏi của Đại tướng quân vẫn quá dư thừa, cảnh cuối cùng chính là Nhiễm Thanh Hoàn vừa nghe phong thanh Doãn Ngọc Anh đến liền vắt giò lên cổ, Trịnh Việt vẻ mặt mờ ám vỗ vai Tề Linh Khanh, chân thành nói: “Ái khanh cố lên.”

Đương nhiên cao tầng Cẩm Dương không hề rảnh rỗi như thoạt nhìn, ngay sau tháng Hai Thái phó Lan Tử Vũ chính thức trở về, lại một đại sự bắt đầu bận rộn – Cẩm Dương vương thông gia với Bắc Thục.

Nhiễm Thanh Hoàn mượn hoa hiến phật dùng bốn chữ đem chính sách ngoại giao của Tần vương thời kỳ Chiến Quốc truyền cho Cẩm Dương vương hiện giờ – xa thân gần đánh. Nam Thục đã đắc tội đủ rồi, Mẫn Châu để Diêu Dạ Kỳ đoạt quyền, quan hệ mật thiết với Nam Thục, Kinh Châu không có binh quyền gì, chỉ có một vị vua bù nhìn, bỏ qua, coi như chỉ còn lại Bắc Thục và Hồng Châu, lão đầu Lữ Diên Niên của Hồng Châu nhìn là thấy không phải dễ kết thân, Bắc Thục cách xa cũng dễ thu phục hơn, vả lại vừa vặn có một nữ nhi đến tuổi.

Cẩm Dương vương đại hôn, cho Lễ bộ đã lâu không có việc làm được náo nhiệt một phen, đám lão đầu tử này rốt cuộc có việc làm, kích động như dùng thuốc kích thích vậy. Một người cũng giống bị tiêm thuốc kích thích khác là Cẩm Dương vương Trịnh Việt, trình độ áp bức công nhân viên của người này quả thực đã đến mức thiên nộ nhân oán, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ bám dính lấy Nhiễm Thanh Hoàn, như bọt biển bóp được bao nhiêu hay bấy nhiêu, so với hắn thì đẳng cấp tận dụng của Doãn Ngọc Anh thấp hơn nhiều.

Nhiễm Thanh Hoàn dựa trên các tệ nạn hiện có của Yên Kỳ đưa ra một loạt phương án, hai chính trị gia lão luyện Trịnh Việt và Lan Tử Vũ sẽ cân nhắc lợi hại một phen, tổng hợp ra phương án thích hợp nhất, không biết tại sao ba người khá có cảm giác hợp rơ hận gặp nhau muộn.

“Cấm quân là một khối u ác tính.” Nhiễm Thanh Hoàn gõ gõ chén trà trên tay, đầu ngón tay do hơi nóng mà đỏ lên, “Không – phải nói là, thế gia Yên Kỳ mới là khối u ác tính lớn nhất.” Đây là một gian thạch thất, trên tường khảm không ít dạ minh châu, chiếu bên trong sáng trưng, chắc cũng chỉ Cẩm Dương vương dư tiền có thể tạo ra nơi thế này.

Khởi nguyên là con đà điểu tuyệt thế Nhiễm Thanh Hoàn này đến bây giờ vẫn tuân theo nguyên tắc làm người khiêm nhường, kiên quyết không chịu đứng ra làm chim đầu đàn, vì thế Trịnh Việt định nơi nghị sự của ba người trong mật thất này, bấy giờ Nhiễm Thanh Hoàn mới phát hiện, thì ra thư phòng mình và cung Cẩm Dương vương của Trịnh Việt thông nhau qua một mật đạo, xem chừng là kết quả di lưu lịch sử của tiền triều. Sau khi phản kháng quyền riêng tư không được bảo đảm bị vô hiệu, Nhiễm Thanh Hoàn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự thật đã định – dù sao cũng là thư phòng gã nối với phòng ngủ của Trịnh Việt chứ không phải ngược lại, kể ra thì bản thân Cẩm Dương vương mới là người thụ hại lớn nhất.

Lan Tử Vũ thoáng sửng sốt, lập tức có phản ứng: “Ngươi muốn mượn chỉnh đốn cấm quân để chỉnh đốn thế gia Yên Kỳ?”

“Ta thiếu cơ hội.” Nhiễm Thanh Hoàn nói, “Thế lực thế gia rắc rối khó gỡ, đã cắm rễ khó nhổ, nếu tùy tiện xuống tay với cấm quân, bị liên lụy và lan đến đầu tiên chính là nha đầu Nhược Ly kia.”

Nhiễm Thanh Hoàn vẫn cố hết sức đóng vai một kẻ ăn chơi, mấy ngày nay bắt thân với đám thiếu gia cấm quân thủ hạ của Phương Nhược Ly, lại hợp ý bất ngờ với Phương Nhược Ly nhìn tưởng tùy tiện kỳ thực rất khôn khéo kia: “Trước mắt chưa có cơ hội… Thôi được, tạm thời cứ bỏ đó đi, các ngươi cải cách từ từ thuế pháp và chế độ ruộng đất, thế lực thế gia sớm muộn sẽ có một ngày bị yếu đi.”

Lan Tử Vũ gật đầu: “Thôi được, Tiểu Nhiễm, hôm nay ngươi cũng thật sự mệt quá rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi.”

Trịnh Việt bị Lễ bộ lôi đi bàn chuyện đại hôn, trong mật thất trống vắng chỉ còn hai người họ, Nhiễm Thanh Hoàn vươn vai không chút hình tượng, chỉ chỉ mắt mình: “Nhìn thấy không? Vành mắt đen sì này dư sức dùng làm con dấu – ta thiếu ngủ gần chết rồi.”

Lan Tử Vũ cười cười, đang định nói gì thì ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một chuỗi dây đan lộ ra trên cổ tay Nhiễm Thanh Hoàn, dây tết cực kỳ tinh tế, ở cuối cột một miếng gỗ đào be bé, trên có một chữ “an” thanh thanh tú tú, rõ ràng do tay nữ tử làm. Thái phó bình tĩnh thận trọng đột nhiên thất thần, thẫn thờ nhìn chữ “an” tựa hồ có thể tỏa hương kia.

“Thái phó? Lan thái phó?” Nhiễm Thanh Hoàn sửng sốt, quơ quơ tay trước mắt hắn.

“Luôn gọi ngươi là Tiểu Nhiễm… Ta cũng sắp quên mất ngươi là đệ đệ của nàng…” Lan Tử Vũ mơ màng nói một câu như vậy, ngẩng đầu lên nhìn kỹ mặt Nhiễm Thanh Hoàn, “Ngươi không giống nàng.”

“?” Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, tay giơ lên còn chưa kịp bỏ xuống.

“Nàng tìm ngươi đã rất nhiều năm, cuối cùng có thể đạt thành tâm nguyện rồi,” Lan Tử Vũ cười như khóc, “Nhiều năm như vậy, trong lòng nàng rất khổ sở, ngươi phải đối tốt với nàng, ngươi phải…”

“Thái phó, ngài và… ừm… Khả Tình tỷ tỷ…” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, “Quen nhau?” Nói xong suýt nữa cắn lưỡi mình. Ai lại đi hỏi câu ngu xuẩn như thế? Gã trộm nhìn Lan Tử Vũ một cái, Thái phó đã qua tuổi trung niên, phiên phiên nho nhã, có sự điềm tĩnh ôn hòa đặc biệt, bỏ đi sự tà nịnh cố tình kia, lộ ra một chút u buồn. Lúc này trong đôi mắt thất thần có nỗi tang thương hoài tưởng không nói nên lời, không biết hắn thông qua mảnh gỗ đào be bé ấy nhìn thấy tình cảnh ra sao – chỉ là, đều là chuyện quá khứ rồi.

Lan Tử Vũ ngẩng đầu lên, tựa hồ mới hoàn hồn, mệt mỏi nhếch môi: “Là ta thất thố.” Hắn lấy trong lòng ra một tấm mộc bài nho nhỏ, “Đây là tín vật của Tuệ Nương ngoài thành, nàng không thường nhận việc, ta cũng phải nhờ người vất vả cầu nàng may cho một bộ quần áo, đã nói hôm nay đi lấy nhưng mà không có thời gian, không biết có thể…”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy đề tài vừa rồi hơi xấu hổ, vội vàng nhận ngay.

Chỉ nghe Lan Tử Vũ lại dặn dò: “Tuệ Nương kia tính tình cổ quái, ngươi hãy nhịn nàng ta một chút. Ôi, vốn việc này ta nên tự mình đi, nhờ vả cũng thật thất lễ, chỉ là…” Hắn dừng lại một thoáng, “Nếu là ngươi mang đi cho nàng, cũng không tính là không hợp lễ pháp, đừng nhắc đến ta là được.”

“A, đây là cho…”

Lan Tử Vũ không muốn nhìn gã nữa, chắp tay: “Xin nhờ.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn khuôn mặt hắn khuất dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy xám xịt, thở dài cầm mộc bài đi ra ngoài. Bao lâu nay gã vẫn tránh cửu thái phi nói đến chuyện năm xưa, cũng cự tuyệt truy hỏi năm đó Chu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ấu tử lại thất lạc. Bản thân gã chưa bao giờ chịu tin mình thật sự là người của Chu gia, hoặc nói là, thật sự từng là người của thế giới này.

Gã không có lòng hiếu kỳ tối thiểu, năm ấy đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại xảy ra chuyện gì – gã đều không muốn nghĩ nhiều không muốn truy cứu, không suy nghĩ thì sẽ không để ý, cũng sẽ không tìm được chân tướng gì mình không muốn đối mặt.

Nhiễm Thanh Hoàn chính là một kẻ hèn nhát không hơn không kém. Gã cười tự giễu, phân phó xa phu đi ra ngoài thành.

Tuệ Nương chỉ là một nữ tử bình thường, song ở Cẩm Dương chẳng ai mà không biết, bởi vì tay nghề của nàng – Tuệ Nương là một tú nương, nghe nói có đôi tay khéo léo thiên hạ vô song, không chỉ là người Yên Kỳ, người khắp thiên hạ đều lấy làm ngạo khi có được một bộ quần áo Tuệ Nương tự tay may hoặc mảnh vải nàng tự tay thêu. Nhưng Tuệ Nương này không chỉ tay nghề giỏi, quy củ càng nhiều đến lạ thường. Thứ nhất, người tới phải có ngũ quan cân đối, còn phải thuận mắt nàng, thứ hai, vật liệu may quần áo mang đến phải là tốt nhất, thứ ba, tâm trạng bản thân nàng phải không tệ, thứ tư, nàng không cho vào, thì bất cứ ai cũng không được xông vào.

Kể cũng lạ, đến nay vẫn không ai dám xông vào trang của Tuệ Nương, bởi vì truyền rằng chỗ nàng có thần tiên trấn giữ, những kẻ cả gan khiêu chiến thần uy đều mất tích một cách lạ lùng.

Nhiễm Thanh Hoàn đến nhìn mới biết, thần tiên kỳ thực chính là con hồ ly trắng muốt mà Tuệ Nương nuôi. Hồ ly tựa hồ đã tu luyện mấy trăm năm, nó thay nàng trấn trạch, nàng che chở nó độ thiên kiếp.

Hồ ly vừa thấy Nhiễm Thanh Hoàn lập tức rúm lại như chuột thấy mèo, mối quan hệ của nó với Nhiễm Thanh Hoàn kỳ thực rất đơn giản, một kẻ là yêu, một kẻ kiêm nghề trảm yêu trừ ma, tội nghiệp hồ ly này pháp lực hơi thấp kém, không nhận ra quẫn cảnh mất hết pháp lực của Nhiễm Thanh Hoàn hiện tại.

Hồ ly ở trong lòng Tuệ Nương thò đầu ra, thận trọng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn: “Tôn giả… chít chít, tiểu yêu không dám…”

Tuệ Nương ôm hồ ly, cũng không biết gặp đại tiên gì, căng thẳng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn: “Tiên nhân, tiểu yêu này từ lúc đến chỗ ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, ngài hãy tha cho nó đi.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hồ ly nơm nớp lo sợ, bất đắc dĩ nói: “Tại hạ thật sự không phải lão đạo sĩ lỗ mũi trâu rỗi việc gây sự, thỉnh thoảng lo chuyện bao đồng cũng là nghiệp dư, hồ ly huynh không cần làm xấu hình tượng của ta như vậy chứ?” Gã giơ mộc bài trong tay lên, “Ta đến lấy đồ giúp bằng hữu.”

Hồ ly có phần không dám tin: “Tôn giả, không phải là đến bắt ta?”

“Ta ăn no rửng mỡ à.” Nhiễm Thanh Hoàn nửa thật nửa giả trừng mắt nhìn nó một cái, “Chuyện của bản thân còn chưa xong, rảnh đâu mà quản ngươi? Ngươi chỉ cần đừng giết người phóng hỏa vứt xác đến cửa nhà ta là được, tùy ngươi làm gì thì làm, à, lưu ý thời tiết mưa dông.”

Hồ ly cơ hồ mừng phát khóc, Tuệ Nương cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì tiếng tăm công việc của nàng quá nửa phải quy công cho hồ ly này, trước khi đi nhất định tặng cho Nhiễm Thanh Hoàn một tấm ngọc bài, nói là về sau dựa vào ngọc bài có thể tới lấy quần áo thích hợp miễn phí, Nhiễm Thanh Hoàn chối từ không được đành phải nhận lấy.

Ra khỏi tú trang của Tuệ Nương đã rất muộn, Nhiễm Thanh Hoàn nhìn ráng chiều phía chân trời, bỗng nhiên có hưng trí đi dạo một chút, bèn đuổi xa phu, một mình đi trên con đường nhỏ tĩnh mịch đến sắp hoang vắng vùng ngoại thành. Hồ ly tu tiên đương nhiên không thể chọn nơi quá ồn ào, Tuệ Nương cũng có nhiều bí mật, huống hồ người tìm nàng lại thật sự quá nhiều, cho nên tú trang này không phải hẻo lánh bình thường, xung quanh cơ hồ không nhìn thấy người nào.

Đi một lúc, hoàng hôn đã buông xuống, ánh mặt trời xa vời cơ hồ không thấy rõ, sao Hôm giữa trời, Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên cảm thấy một luồng âm khí nhè nhẹ thốc vào mặt, song cũng chỉ là âm khí, còn chưa có mùi máu tanh, gã không khỏi dừng bước, thấp giọng quát: “Ra đây!”