Edit: Sun520
Tiếng chuông điện thoại di động reo lên hai lần, Từ Gia Tu không hỏi cô ai gọi đến, trước mặt cô là video quay cảnh anh ngồi ở đại sảnh khách sạn tiếp tục ăn bữa sáng. Cô không có nghe, tròng mắt màu xanh của Từ Gia Tu thoáng nâng lên, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới nghi ngờ nhìn cô.
Lục Già ấn nút từ chối trên điện thoại di động, mở miệng thật to mỉm cười nhìn Từ Gia Tu. Nhìn đi, bạn gái của anh đang làm nũng đấy!
“Tống Tuyển Hi đúng không?” Từ Gia Tu cười hỏi, trước màn ảnh là gương mặt anh tuấn tỏa ra hơi nóng bức người.
“Tại sao anh biết?” Lục Già mở to hai mắt, cũng không muốn giấu giếm, chỉ là khó tin hỏi: “Từ Gia Tu, anh cài chế độ theo dõi trong điện thoại của em hả?”
Từ Gia Tu không để ý “Thừa nhận” nói: “Đúng thế, khoảng thời gian này không có anh bên cạnh em ít nhận điện thoại của người đàn ông khác đi, bên ngoài có rất nhiều sói đuôi dài đấy.”
Lục Già nâng cằm lên, lên tiếng: “A.” Cô sẽ không tin tưởng Từ Gia Tu cài chế độ theo dõi trong điện thoại của cô, cái tên Tuyển Hi này cũng không thật sự là người tô son trát phấn, giống như trong khoảng thời gian này tình cảm của cô và Từ Gia Tu lại thay đổi không ít, có lúc tin tưởng và hoài nghi chỉ là một màn lụa mỏng treo trên cửa sổ ngăn cách hai người. Vào giờ phút này, cô đau lòng nhiều hơn khi thấy vẻ mệt mỏi trong mắt của Từ Gia Tu, anh đang nước ngoài càng vất vả hơn.
Từ Gia Tu nhìn cô, ý cười đáy mắt nhàn nhạt.
Lục Già hỏi: “Mấy giờ anh đi gặp thầy Kiều Ba tiên sinh?”
“Hẹn gặp vào buổi chiều.”
Có thể nắm chắt mấy phần? Lục Già vốn muốn hỏi Từ Gia Tu, nhưng lại nhịn xuống không có hỏi. Lần đàm phán này khó khăn hơn so với lần đàm phán trước cùng Tống Tuyển Hi. “Từ Gia Tu, cố gắng lên!” Trước khi ngắt video, cô nhìn về phía camera trước mặt nắm tay lại thành quả đấm, dáng vẻ tràn đầy lòng tin.
“Được.” Từ Gia Tu cũng cầm quả đấm đối diện với camera, trong màn hình tay cô và tay anh dường như muốn chạm vào nhau, mặc dù bây giờ cô và anh đang cách nhau nửa địa cầu.
Video bị ngắt, màn ảnh tối đen.
Một mình cô trong phòng làm việc, Lục Già cúi đầu xuống, sau đó yên lặng nằm bò trên bàn vài giây. Nhất định cô không phải một bạn gái tốt, cô đã đưa phiền phức lớn đến cho Từ Gia Tu như vậy; cô cũng không như em gái ở cửa hàng tiện lợi thân thiết lại ấm áp, thậm chí vừa rồi trong nháy mắt, cô còn muốn bỏ cuộc nửa đường, nói với Từ Gia Tu: “Từ Gia Tu, nếu không thì đừng vất vả như vậy, chúng ta trực tiếp kết hôn đi. Không đưa Ốc Á ra thị trường cũng không có quan hệ, chúng ta sẽ đi từ từ đến đó.”
Tại sao cô lại có suy nghĩ này, muốn dùng hôn nhân buộc chặt Từ Gia Tu sao? Từ Gia Tu nói đưa Ốc Á ra thị trường là ước mơ của anh trước khi anh gặp gỡ cô, sau đó mới gặp lại cô.
Lục Già im lặng nằm trên bàn làm việc, ngón tay di chuyển trên màn hình máy tính, màn ảnh sáng lên lần nữa. Nếu như cô không có năng lực đến giúp Từ Gia Tu nhiều hơn, cũng không cần kéo anh lùi bước lúc quan trọng.
Cửa phòng bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa, Lục Già lấy lại tinh thần ngồi ở trước bàn làm việc, nói với người bên ngoài: “ Vào đi.”
Đi vào là em gái cửa hàng tiện lợi, trong tay còn bưng một ly cà phê nóng, gọi tên cô ngọt ngào: “Lục Già, mau nếm thử cà phê tôi pha đi.”
Lục Già rất xấu hổ, vội vàng nhận lấy cà phê trong tay của em gái cửa hàng tiện lợi: “Cám ơn.”
Em gái cửa hàng tiện lợi cười đến vui vẻ, ngay sau đó cũng xấu hổ: “Chuyện lần trước, thật xin lỗi nha.”
Chuyện gì......? Nhất thời Lục Già không phản ứng kịp, khi phản ứng kịp thì đã lúng túng hơn rồi, không thể làm gì khác hơn là cười.
Em gái cửa hàng tiện lợi chủ động giải thích và nói xin lỗi: “Ngày đó cũng không biết tôi nghĩ như thế nào, tóm lại là rất xin lỗi, về sau tôi cũng sẽ không quấy rầy cô và tổng giám đốc Từ nữa, hai người thật xứng đôi.”
Chuyện đó, bây giờ Lục Già nhớ lại vẫn còn cảm thấy không thể nào giải thích được. Cô mở miệng nói: “Tôi cũng vậy chúc cô và anh Phong hạnh phúc.”
“Ừ.” Sắc mặt của em gái cửa hàng tiện lợi hồng nhuận phơn phớt, nặng nề gật đầu một cái, sau đó nói ra một thỉnh cầu nho nhỏ: “Cô giữ bí mật chuyện đã qua, được không?”
“Dĩ nhiên, nhất định phải giữ bí mật.” Lục Già biết em gái cửa hàng tiện lợi là chỉ chuyện gì, cho em gái cửa hàng tiện lợi một ánh mắt yên tâm. Cô không biết anh Phong có biết chuyện em gái cửa hàng tiện lợi đã từng thích Từ Gia Tu hay không, nhưng mà nhất định cô sẽ giữ bí mật chuyện này.
“Giữ bí mật gì chứ!” Lúc ở nhà trọ, Janice nói đến chuyện này: “Anh Phong đã sớm biết chuyện em gái cửa hàng tiện lợi đã từng thích lão đại, chỉ là không nói ra mà thôi, anh ấy lấy việc này làm vinh dự đấy. Em gái cửa hàng tiện lợi vứt bỏ lão đại lựa chọn anh ấy, nói rõ anh ấy có sức hấp sức hơn so với lão đại.”
Đúng vậy. Lục Già suy nghĩ một chút, giống như có thể hiểu chuyện này là như vậy.
Đậu Điểm nằm yên lặng trong lòng cô, cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn co lại, bộ dáng rất vui vẻ. Lục Già đưa điện thoại di động có hình Từ Gia Tu cho Đậu Điểm nhìn xem, Đậu Điểm đưa bàn chân móng vuốt nhỏ có lông mềm mại lên vuốt vuốt điện thoại, Lục Già thấy trong lòng mềm mại. Đậu Điểm là tên cô đặt cho con mèo nhỏ, bởi vì lần đầu tiên cô và Từ Gia Tu nhìn thấy nó, nó nhỏ như vậy. Lần trước trò chuyện, ngoài việc báo cáo công việc với Từ Gia Tu, cô còn đề ra cái tên Đậu Điểm này. Từ Gia Tu nói cô đặt tên rất hay. Bây giờ gọi là Đậu Điểm, lớn hơn một chút sẽ gọi là Cầu Điểm, cuối cùng còn có thể gọi Mập Đoàn.
Cô nghe thế nên mỉm cười, bộ dáng hài hước của Từ Gia Tu vẫn rất mê người. Thật ra thì Từ Gia Tu chưa bao giờ nói đùa, coi như lúc anh nói đùa cũng là dáng vẻ đàng hoàng. Trong trí nhớ của cô, khi còn học cấp ba có lần ở đại sảnh nghe toạ đàm phòng cháy chữa cháy nhàm chán, thì hàng nam sinh lớp mười ngồi phía sau trêu chọc hàng nữ sinh ngồi phía trước, tất cả mọi người nhịn không cười, nhưng sau lại Từ Gia Tu nói một câu trêu chọc được lan truyền rất lâu sau đó, khi ấy nhiều nữ sinh che mặt cười trộm. Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện lời nói của anh hoàn toàn không có ý tứ đùa giỡn, vẫn như cũ chính đáng hợp tình, mắt nhìn phía trước. Cũng đúng, đầu óc nam sinh thông minh xoay chuyển rất nhanh, trùng hợp là lời nói ác độc cũng có thể đùa giỡn rất cao siêu.
Mấy ngày nay, khi tinh thần bị áp lực lớn, Lục Già nghĩ đến chuyện trước kia để buông lỏng cảm xúc. Trước mặt Ốc Á gặp nguy cơ, cô không dám tỏ ra vẻ lo lắng, nhưng không lo lắng là giả. Tống Tuyển Hi cũng không gọi điện thoại, bởi vì cô kéo dãy số của anh ta vào danh sách đen rồi.
Cô suy nghĩ nghĩ xảy ra chuyện tốt gần đây, ví dụ như anh Phong và em gái cửa hàng tiện lợi có quan hệ mật thiết tình đầu ý hợp, ví dụ như Bảo Bảo của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến nghịch ngợm cuống rốn lượn quanh rồi mới vòng ra ngoài, ví dụ như cường hào Tiểu Đạt nói muốn mời khách ăn tiệc đồ biển ở nhà hàng Châu Sơn.....
Chuyện tốt quá nhiều, tất cả thì hỏng bét đến sự tình trung hòa năng lượng.
Ngày thứ hai, Lục Già đi tới công ty, đầu tiên là đi vào đoàn thể “Thập quang” xem hạng mục tiến triển như thế nào, kết quả lại thấy Thuộc Dật Phong trầm mặc không nói ngồi ở ghế xoay ăn bữa sáng, Địch Ca và Lượng Tử đang mắng cha chửi má nó......
Đã xảy ra chuyện gì?
Thuộc Dật Phong mở miệng nói: “Khoa học kỹ thuật Long Dược đưa ra thị trường phần mềm có phong cách Sofware tương tự như “Thập quang” của chúng ta trước rồi, lực tuyên truyền rất mạnh, có thể nói là đột kích mạnh mẽ.”
Làm sao có thể nhanh như vậy! “Thập quang” cũng chưa có đưa ra thị trường, trùng hợp, hay là cố ý làm? Cướp võ đài so tài sao!
Sau đó, chuyện còn có bết bát hơn —— cô nhìn thấy hai phong bì xin nghỉ việc trên bàn.
Từ Gia Tu rời đi trong khoảng thời gian này, vấn đề kỹ thuật của công ty do Thuộc Dật Phong phụ trách, phòng thị trường là Diệp Ngang Dương, có rất nhiều chuyện lặt vặt rơi vào người cô, trước khi đi Từ Gia Tu đã bàn giao như vậy. Cho nên bọn họ trực tiếp đưa đơn từ chức cho cô.
Những tin nhảm liên tiếp nói về Ốc Á, công ty đối phương còn đưa ra điều kiện tốt hơn, tự nhiên sẽ có người muốn đổi nơi làm việc.
“Thật xin lỗi, chúng ta không phải không có lòng tin với Ốc Á, chỉ là công ty đối phương trả lương cao hơn.” Nguyên nhân từ chức đơn giản lại rõ ràng như vậy. Hai người bọn họ đều là kỹ sư đi theo Từ Gia Tu mấy năm, khi Từ Gia Tu còn ở Ốc Á thì bọn họ không thể đưa đơn nghỉ việc được, cho nên bây giờ Từ Gia Tu tạm thời rời đi, là lúc bọn họ xin nghỉ việc đi làm nơi khác.
Lục Già dựa theo lời của Từ Gia Tu, nhanh nhẹn đến phòng tài vụ kết toán tiền lương cho bọn họ, tận lực hào phóng lại khách sáo.
Buổi trưa, mọi người ăn cơm dựa vào ghế ngồi, mọi ánh mắt nhìn vào Địch Ca: “Tiểu Địch tử, nói chuyện giúp vui cho chúng ta đi.”
“Được rồi!” Địch Ca để đũa xuống, bắt đầu nói, chọc cười bằng cách nói ra chuyện xấu của bản thân, giọng nói trầm bồng du dương cực kỳ chọc cười: “Gần đây tôi có gặp lại đám bạn học cũ hồi cấp hai, bọn họ dồn ép tôi, bọn họ thực quá đáng, sắp xếp cho tôi xem mắt với mạng lưới thông tin print screen trong đám cấp ba, ngay sau đó, bạn học cả lớp đều biết tôi không có bạn gái. Đến tuổi rồi, xem mắt rất mất thể diện, Lục Già, cô đã nói phân không quá phận.”
Lượng Tử nói: “Bọn họ giễu cợt cậu, không phải là bởi vì cậu yêu cầu cao đối với bạn gái đến thái quá sao......”
Địch Ca mệt mỏi trong lòng, anh cố ý nói đùa khiến Lục Già vui vẻ, tích cực chăm chỉ như thế sao?
Lục Già: “Ha ha ha”
Mọi người cũng: “Ha ha ha ha.”
Địch Ca rất vinh hạnh.
Nhóm bạn tốt đầy thiện ý này, Lục Già rất cảm động. Thật ra thì cả ngày hôm nay, thật sự thì cô không có tỏ vẻ khổ sở hoặc như đưa đám một chút nào, cô không thể ở trước mặt mọi người mà cúi đầu ủ rũ, đối phương mới chỉ đấu trí một chút xíu mà đã nghĩ làm bọn họ tiêu tan ý chí sao, sau đó Ốc Á tan rã sẽ thu mua, cho nên ngàn vạn lần không thể ngã xuống. Từ Gia Tu nói rồi, cho dù nghe được chuyện không hay, chỉ cần cô tin tưởng anh, tin tưởng bản thân cô là được.
Lục Già đi tới phòng giải khát, tầm mắt nhìn ra ngoài khu quy hoạch mới, không có ống nhòm, cô không thể nhìn thấy mảnh đất Đông Giao Lâm Hồ kia, chỉ là biết nó đại khái ở hướng nào. Cô tin tưởng, sau này nơi đó, sẽ có một tòa nhà được xây dựng đặt tên Ốc Á. Bên ngoài trời âm u, trời lại muốn mưa nặng hạt rồi, mây đen dồn lại thành một mảng, cảm giác như trời đổ ập xuống nghiền nát khiến mái ngói lệch đi. Người cũng buồn buồn, Lục Già uống liên tục hai ngụm nước, sau đó vỗ vỗ ngực, cố gắng vỗ cho phân tán hết ra buồn bực trong lòng.
Một Ốc Á như vậy, tại sao bọn họ còn phải rời đi, tại sao không kiên trì chứ.
Rất bình thường, nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm chỗ cao mà đi. Trong lời nói của Từ Gia Tu thì cô là người làm theo cảm tính: “Nhân viên thật sự muốn đi thì không thể nào giữ lại được. Anh hiểu nhân viên của mình rất rõ ràng, người nào sẽ ở lại, người nào sẽ rời đi.”
......
Có vài người, đã thắng.
Lục Già đưa dãy số của Tống Tuyển Hi từ danh sách đen trong ra ngoài, sau đó chủ động cho gọi điện thoại cho anh ta. Tống Tuyển Hi giống như là đoán được cô sẽ gọi điện thoại tới cho anh ta, cho nên sảng khoái nói địa điểm và thời gian gặp mặt với cô.
Nơi mà Tống Tuyển Hi hẹn là nhà hàng lần trước, cô không biết tính tình của Tống Tuyển Hi lại cố chấp như vậy, nhà hàng này là nơi hẹn mà cô không đến lần trước, lần này anh ta vẫn như cũ chọn nơi này.
Năm giờ rưỡi, Lục già lái xe tới nhà hàng, lần này Tống Tuyển Hi đến sớm hơn cô, quang minh chính đại phi phàm ngồi gần cửa sổ kính hủy tinh, ánh mắt nhìn ra bờ sông, đứng bên cạnh là người phục vụ nước Pháp, anh nói chuyện với người phục vụ bằng tiếng Anh, trên mặt nở nụ cười.
Nhà hàng Đông Châu này rất có phong cách, phòng ăn đúng cách thức tiêu chuẩn, lần trước Từ Gia Tu đã giới thiệu với Tống Tuyển Hi ở sân Golf.