Đối thủ gặp mặt, ai đẹp thì thắng.
Lục Già trở về thay quần áo mới phát hiện ra đồ đẹp của mình thật sự quá
ít, cô đành mặc một chiếc áo sơmi trắng kết hợp với áo vest nhỏ và quần
dài. Về phần tại sao lại không mặc váy, nếu chẳng may lúc đó xông vào
đánh nhau thì biết làm sao?
Lục Già đi đến Ốc Á, Janice vừa thấy
cô thì lập tức dừng ngay công việc lại, kéo cô vào trong văn phòng mình, trấn an: "Bảo bối đừng sợ, cô còn có tôi đây."
". . . Rốt cuộc đó là người nào?" Lục Già hỏi, cô tuyệt đối không sợ.
Đối với Từ Gia Tu, cô vẫn có một sự tin tưởng nhất định, nhưng tin tưởng
thì tin tưởng, cũng không có nghĩa là cô không tò mò một chút nào. Một
đường chạy như bay đến đây, chú bảo vệ dưới lầu còn tưởng cô sợ đi làm
trễ nên mới gấp gáp như vậy, nhiệt tình hướng về phía cô hô vài câu:
"Cháu gái ngủ quên hả? Hôm nay là thứ bảy, Ốc Á không cần quẹt thẻ đâu!" . . .
Rốt cuộc đó là người nào. Janice cũng không rõ lắm, cô chỉ biết đó là một người phụ nữ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Cô ta
đến đại sảnh hỏi tìm lão đại, A Mỹ dẫn cô ta lên lầu. Tiểu Diệp tổng nói đó là người phụ nữ đã theo đuổi lão đại nhiều năm, cực kỳ giàu có.
Cho nên đó là người phụ nữ có tiền khiến cho người ta sợ hãi. . . Lục Già hỏi Janice: "Cô cũng sợ sao?"
"Hỏi vô nghĩa!" Janice nói, thẹn thùng giải thích, "Từ nhỏ đến lớn, tôi
không sợ đàn ông, chỉ sợ phụ nữ thôi." Nhất là phụ nữ có tiền, chỉ cần
tức giận một cái là có thể lôi tiền ra đánh người, cái này thì ai ngăn
cản được chứ!
Lục Già: ". . ."
Người theo đuổi bạn trai
xuất hiện thì làm sao bây giờ? Lục Già quay về phòng tài vụ ngồi xuống,
lúc mới từ chung cư Thanh Niên chạy đến đây, đầu óc cô hiện lên đủ các
loại hình ảnh tranh chấp kịch kiệt. Hiện tại khi phải thật sự đối mặt
thì đã lý trí, tỉnh táo hơn nhiều. Cô là bạn gái chính thức của Từ Gia
Tu, mà bạn gái chính thức thì phải làm sao, đương nhiên là cần phải có
tư thái trầm ổn điềm đạm. Ở thời cổ đại, Lục Già có thể được coi là
Chính cung nương nương, không thì cũng phải là Chính phòng phu nhân rồi, có thân phận nào là không thong dong, độ lượng đâu. . . Nghĩ vậy, Lục
Già kiên định đứng lên, cô không cần làm Chính cung nương nương, cô phải là sủng phi mới đúng!
Lục Già gửi tin nhắn cho Từ Gia Tu: "Em có thể lên văn phòng anh không?"
Từ Gia Tu trả lời rất nhanh: "À"
‘À’ là có ý gì!
Trên lầu, Từ Gia Tu gửi tin nhắn đi, vẻ mặt bất giác trở nên dịu dàng, sau
đó anh ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nói với người phụ nữ ngồi đối diện: "Đề
nghị của cô không tệ, điều kiện cũng rất tốt. Chỉ có điều không thích
hợp với Ốc Á, cũng không thích hợp với tôi. Nếu không còn chuyện khác để tôi gọi thư ký tiễn cô về."
"Không thích hợp sao?" Trương Kỳ
không có ý định rời đi, cô ta nhìn thẳng về phía Từ Gia Tu, "Thực sự
không thích hợp hay thực chất là do Từ tổng không thích tôi? Hôm nay tôi mang cơ hội kiếm tiền đến cho anh vậy mà anh cũng ghét bỏ nha. . ."
Từ Gia Tu cười cười, không nói gì.
Trương Kỳ tiếp tục nói: "Tôi biết Từ tổng vừa mới đi Bắc Kinh, nếu Ốc Á muốn tìm người hợp tác, vì sao phải tìm xa như vậy?"
Từ Gia Tu cảm thấy thật đau đầu, phụ nữ ngang bướng càn quấy không đáng
sợ, mà đáng sợ là kiểu phụ nữ làm phiền đến người khác mà vẫn cho rằng
mình đúng lý hợp tình. Từ Gia Tu coi như không nghe thấy Trương Kỳ vừa
nói gì, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn mới từ Lục Già. Nội dung ẩn
chứa vô số đao kiếm, máu tươi đầm đìa . . . Không biết là Janice hay
Diệp Ngang Dương mật báo cho cô biết đây?
Tâm tình phiền chán khi nãy lập tức biến thành hư không, tuy rằng hiện tại anh rất muốn thấy
Lục Già, nhưng lại không muốn để cô đi lên. Không phải Từ Gia Tu sợ
Trương Kỳ sẽ làm gì Lục Già vì anh có thể bảo vệ tốt người phụ nữ của
mình, mà anh chỉ lo cô sẽ suy nghĩ lung tung thôi.
Thực tế thì, bao nhiêu bận tâm của anh đều cho chó ăn hết ——
"Từ tổng, anh lại nhắn tin cho bạn gái sao? Thật khiến người khác hâm mộ
mà." Trương Kỳ mở miệng, khoa trương nói, "Nghe nói cô ấy là nhân viên
của Ốc Á phải không, tôi có thể gặp mặt cô ấy chứ?"
Từ Gia Tu
không trả lời. Chẳng lẽ bạn gái của anh cứ muốn gặp là gặp được à? Đúng lúc này, Lục Già gửi tin nhắn đến nói muốn gặp Trương Kỳ, vậy thì gặp
cũng được, nhân lúc cô ta còn chưa đi.
Từ Gia Tu chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói, "Đợi lát nữa cô ấy lên đây thì cô có thể gặp rồi."
Trương Kỳ nghe Từ Gia Tu nói vậy thì cảm thấy buồn bực. Được rồi, cô ta muốn
nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ Từ Gia Tu yêu là ai, phải đẹp đến mức độ
nào mới có thể chinh phục được người đàn ông này. . . Rất nhanh, cửa văn phòng bị đẩy ra, bạn gái hùng hùng hổ hổ bước vào!
Trương Kỳ
nhìn về phía cửa, nhìn lên nhìn xuống đối phương một lượt. . . Cái này,
đối phương thật sự quá cao, cô ta muốn nhìn thấy mặt còn phải hơi ngẩng
đầu lên.
Từ Gia Tu cũng liếc mắt qua nhìn người vừa bước vào,
Janice ngượng ngùng, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, mỉm cười nhìn lại Từ Gia Tu:
"Tu Tu, em đến rồi."
Trương Kỳ: ". . ."
Từ Gia Tu cũng: ". . ."
Trương Kỳ đứng lên, tuy khí thế của cô ta cường đại nhưng người chỉ cao có
1m6. Nếu đối phương đã cao hơn cô ta cả một cái đầu thì khí thế gì đó
cũng chỉ là cái rắm.
"Xin hỏi cô là. . ."
Janice vươn tay: "Cô không cần biết tôi là ai, tôi là bạn gái của Tu Tu, chúng tôi yêu nhau được một thời gian rồi."
Trước khi rời đi, Trương Kỳ còn không quên cười ha ha hai tiếng. Janice nhìn
theo bóng lưng cô ta, xác định đã đi xa rồi mới quay sang nói với Từ Gia Tu: "Này, cô ta không lấy tiền ra đập tôi nhỉ?"
Từ Gia Tu lạnh mặt, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lục Già đâu?"
Janice tranh công nói: "Lão đại, vừa rồi tôi diễn có xuất thần hay không?"
Từ Gia Tu: "Là ý tưởng của ai?"
Đương nhiên là ——
Do Diệp Ngang Dương nghĩ ra. Vốn dĩ, Lục Già đang định đi lên lầu thì bị Diệp Ngang Dương và Janice chạy ra ngăn lại. . .
Diệp Ngang Dương cảm thấy bản thân mình thực sự quá thiện lương, cậu ta còn
suy tính thay cho Lục Già và Từ Gia Tu nữa. Trương Kỳ là loại người nào
chứ, phải dùng sức mạnh ngay từ đầu thì mới giải quyết được cô ta. Diệp
Ngang Dương hiểu rõ phụ nữ hơn Từ Gia Tu nhiều, đặc biệt là kiểu phụ nữ
không phải phụ nữ này. Có đôi khi, cậu ta cực kỳ hâm mộ Từ Gia Tu, từ
nhỏ đến lớn, từ diện mạo, chỉ số thông minh cho đến thủ đoạn âm hiểm, Từ Gia Tu đều có; hơn nữa còn có một người bạn vĩnh viễn kề vai sát cánh,
không so đo là cậu ta đây.
Kết quả, nhận ý tốt của người khác mà lại hành động lòng lang dạ thú, Từ Gia Tu chính là người như thế!
"À, vậy sao?" Từ Gia Tu dừng một chút, trước tiên là nói với Diệp Ngang
Dương: "Tuần vừa rồi phương án mở rộng của phòng thị trường không được
thông qua, ngày mai cậu nộp một phương án mới cho tôi." Tiếp theo là đến Janice: "Phải viết hoàn chỉnh chương trình C ngay trong ngày hôm nay."
Diệp Ngang Dương đặt tay lên bả vai Janice, nói: "Từ tổng, anh không nể mặt
tôi cũng không sao. Nhưng còn Kiều Kiều, tốt xấu gì cũng đã làm bạn gái
anh trong vài phút, làm người không thể không có tình nghĩa như vậy
được."
Janice cũng hết sức tán thành: "Đúng vậy, Tu Tu. . . à không, lão đại."
Sau khi Diệp Ngang Dương và Janice cùng nhau ‘lăn’ đi, Lục Già ngồi trên
sofa, lẳng lặng cúi đầu. Trương Kỳ đi rồi, trên sofa vẫn còn phảng phất
mùi nước hoa hàng hiệu đắt tiền của cô ta. Lục Già ngửi ngửi rồi ngẩng
đầu nhìn Từ Gia Tu.
"Chơi vui không?" Từ Gia Tu hỏi cô.
Lục Già lắc đầu, tuyệt đối không vui, bởi vì cô có được xem cái gì đâu. Kỳ
thực, cô mới là người vô tội nhất, bị Diệp Ngang Dương cưỡng chế nhốt
trong văn phòng, khỏi phải nói cô sốt ruột đến mức nào.
"Thực xin lỗi, em tới ‘cứu giá’ chậm trễ. . ." Lục Già há miệng nói. Cô khỏi sốt
rồi nhưng vẫn còn ho khan, vừa nói xong lại không nhịn được ho khan hai
cái.
Lại còn ‘cứu giá chậm trễ’, giờ cũng biết dỗ cho anh vui vẻ
cơ đấy. Từ Gia Tu bỏ qua không nhắc đến nữa, chuyển sang hỏi chuyện đáng quan tâm hơn: "Buổi sáng đã uống thuốc chưa?"
Chưa. . . Lục Già
gật đầu: "Uống rồi." Cô còn đang cuống lên vì tình địch xuất hiện, còn
tâm trí đâu mà nhớ đến thuốc nữa. Vội vội vàng vàng thay quần áo chạy
ngay tới đây, vậy mà chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Lục Già trực tiếp hỏi điều mình quan tâm nhất: "Trương Kỳ có đẹp không?"
Từ Gia Tu: ". . ."
....
Buổi tối, Janice tăng ca xong thì ngồi lại ở công ty chơi game. Hôm nay, cô
muốn thành lập một tổ đội để đi giết đại BOSS, tất cả đã chuẩn bị chu
đáo. Diệp Ngang Dương, Địch Ca và Lượng Tử đều là thành viên trong tổ
đội; Thiệu Dật Phong cũng ở lại để theo dõi cuộc chiến, đề phòng bất
trắc xảy ra có thể lập tức thay người.
Trước kia, Từ Gia Tu cũng nhập hội cùng chơi với bọn họ, còn hiện tại anh đã là người có bạn gái rồi.
Giữa trưa, Lục Già quay về chung cư Thanh Niên, đầu tiên là chơi vài ván tú
lơ khơ, sau đó thì chạy sang phòng trọ của Từ Gia Tu ngồi xem phim.
Trong lúc đó, cô còn vụng trộm chạy lên phòng ngủ của anh, cửa không có
khóa. Hẹn hò lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên cô được vào phòng
ngủ của bạn trai. Căn phòng sạch sẽ hơn nhiều so với những gì cô tưởng
tượng: Đối diện chiếc giường rộng rãi là cửa sổ lớn sát sàn, ở giữa đặt
một cây đèn màu trắng bạc; drap giường hình chữ nhật có màu xanh sẫm đơn giản, trên giường có hai cái gối. Tủ kệ được thiết kế âm tường, kiểu
dáng rất bắt mắt.
Lục Già nhìn giường lớn trong phòng ngủ, thầm nghĩ: sống một mình thì mua cái giường dành cho hai người để làm gì. . .
Khi Từ Gia Tu trở về, Lục Già đã xem hết phim, chuyển sang chương trình
giải trí rồi. Cô ngồi trên sofa cười nghiêng ngả, trên bàn trà là nửa
cốc nước cam mới ép còn dư lại.
Lục Già: "Hì, ăn vụng của nhà anh hai quả cam."
Ăn vụng...... khách khí quá. Từ Gia Tu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lục
Già. Từ Bắc Kinh về ngày hôm qua cho đến bây giờ, anh còn chưa ôm cô
được cái nào tử tế. Từ Gia Tu duỗi tay ra, Lục Già cũng rất tự nhiên ngả vào lòng anh. Anh sờ sờ cô, cô sờ sờ lại.
Lục Già vuốt vuốt cằm Từ Gia Tu, tò mò hỏi: "Ngày nào cũng phải cạo sao?"
Chuyện này mà cũng hỏi? Từ Gia Tu giữ lấy tay Lục Già, "Xem ra em thực sự chẳng hiểu gì về đàn ông."
Lục Già cười hì hì, không biết xấu hổ đáp lời: "Nào có, lần trước em đã
hiểu được không ít rồi. . ." Lời còn chưa dứt, hơi thở quen thuộc đã bao trùm lấy môi cô, Từ Gia Tu vừa cạy mở môi cô vừa khàn khàn hỏi: "Vậy. . . có muốn hiểu thêm chút nữa không?"
Ặc, Lục Già còn chưa kịp
trả lời, đã bị Từ Gia Tu ôm lên ngồi trên đùi anh. Hai người lại ngồi
đối diện nhau. Tư thế này khiến cho hai cơ thể dán sát vào nhau không
còn khoảng cách, mắt đối mắt, thông qua ánh mắt có thể đọc được suy nghĩ của đối phương, có muốn che giấu cũng khó.
Từ Gia Tu định nói, hay là lên lầu đi?
Nhưng Lục Già đã mở miệng trước: "Chúng ta lên sân thượng đi."
Từ Gia Tu: ". . ."
Lần đầu tiên lên sân thượng là do anh dẫn Lục Già đi, hiện tại Lục Già còn
thích chỗ đó hơn cả anh. Tuy nhiên, hôm nay Từ Gia Tu không chiều theo
cô được: "Em mới khỏi ốm xong, không thể ra gió."
Lục Già ngẩng đầu nói: "Em ở nhà chán lắm rồi."
"Thôi được." Từ Gia Tu thỏa hiệp, "Mặc thêm áo vào."
Lục Già nhanh chóng chạy về phòng mình lấy chiếc áo khoác mỏng màu đen có
kiểu dáng mang theo phong cách Âu Mỹ. Vốn dĩ cô mới mua một cái áo gió
cơ, sau đó lại nghe Janice nói ông của cô ấy cũng có một cái trông giống như thế này. . .
Đêm nay gió không lớn lắm, sao trên trời cũng
rất ít, trên sân thượng chỉ bật một bóng đèn phát ra ánh sáng màu vàng
nhạt. Lục Già khoác áo khoác, Từ Gia Tu lại để cô đối mặt với mình rồi
ôm chặt: "Như vậy gió không thổi vào được."
Hành động lơ đãng
quan tâm lại dễ khiến cho phụ nữ mủi lòng nhất. Lục Già chẳng lạnh chút
nào, trong lòng còn có chút nong nóng. Từ lúc anh đi Bắc Kinh trở về,
hai người chưa nói với nhau được gì nhiều; Lục Già rất muốn nói chuyện,
rồi lại phát hiện ra đề tài tán gẫu chẳng có một chút “tình thú” nào.
"Lần này đi Bắc Kinh tham dự hội nghị về internet có thú vị không?"
"Cũng được." Từ Gia Tu trả lời, theo phương diện công việc mà nói thì cũng không tệ.
Vậy mà quảng cáo rõ rầm rộ! Lục Già lại hỏi: "Anh gặp những ai?"
Từ Gia Tu ‘báo cáo’ rất chi tiết, cái gì cũng nói, ví dụ như lần này anh
thuê phòng ở khách sạn cách trường Đại học của cô rất gần, không đến một cây số; về phần gặp những ai, anh nói: "Đa số là đàn ông trung niên, có hứng thú nghe không?"
Không có hứng thú. Lục Già cười rộ lên:
“Từ Gia Tu, thế chẳng phải anh là người trẻ tuổi anh tuấn tài năng nhất
trong số đó hay sao?"
Từ Gia Tu gật đầu nói: "Hình như thế."
Lục Già nhìn anh, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Từ Gia Tu nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn có một người không tính là trung niên, Tống Tuyển Hi, nhưng anh ta đã có vợ rồi."
Lục Già: "Ồ. . ."
Từ Gia Tu đột nhiên nhìn qua, ánh mắt có chút nghiêm túc: "Hẳn là anh cũng sắp có rồi, vợ nhỉ?"
Vợ á, kêu ai vậy, không nghe thấy! Lục Già nở nụ cười, gật gật đầu.
Từ Gia Tu cũng cười, dưới ánh đèn, đôi mắt anh trong trẻo lại thâm sâu,
thật giống bóng trăng dưới mặt hồ. Sau đó, Từ Gia Tu trực tiếp hôn
xuống, Lục Già ưm ưm hai tiếng: "Không được. . . Em mới ốm xong mà. . ."
"Không sao, anh không để ý."
A a a, nhưng cô để ý!
... ...
Gần đây, tâm tình của Diệp Ngang Dương có chút buồn bực. Buổi tối, cả nhóm
người cùng nhau rời khỏi Ốc Á, cậu ta hỏi Janice có muốn đi chơi bóng
không. Kết quả, tối nay sân bóng của chung cư Thanh Niên không mở cửa,
sau đó Diệp Ngang Dương lại rủ Janice đi uống rượu. Janice đột nhiên
nghĩ tới một nơi rất thích hợp để chơi bóng, liền lưu loát dẫn Diệp
Ngang Dương đi tới chỗ đó, vừa đi dẫn đường phía trước vừa thúc giục
người phía sau: "Tiểu Diệp tổng, cậu bước nhanh một chút."
"Tiểu Diệp tổng, đi nhanh lên!"
Cái gì thế? Lục Già vội đẩy Từ Gia Tu ra, còn chưa kịp phản ứng, Janice đã
khom người chui ra từ khung cửa nhỏ, còn ‘ai da’ một tiếng.
Lục Già mới là người cần ‘ai da’ đây này, cô đẩy đẩy Từ Gia Tu. Đương nhiên, Từ Gia Tu biết là ai tới, cả hai người.
"Lục Già, lão đại, hai người đang ‘làm’ sao?" Janice mở miệng hỏi.
Khụ khụ, người bình thường khi nhìn thấy cảnh này thì đều chủ động tránh
đi, nhưng Janice đâu phải là người bình thường, cô nàng còn rướn lại gần để nhìn cho rõ. Lục Già không nói gì, Từ Gia Tu chỉ nói: "Muốn đánh
hả?"
"Hả? À có, đánh chứ." Janice gật gật đầu, sau đó lại nhíu
mày, "Lão đại, bảo bối vừa bị sốt xong, anh còn đưa cô ấy lên đây phơi
gió. Sao anh chả quan tâm gì đến người ta thế. . ."
(*): Trong
đoạn trên, Từ Gia Tu muốn hỏi Janice có thích bị đánh đòn không, còn
Janice lại tưởng Từ Gia Tu hỏi cô có muốn đánh bóng không nên mới trả
lời là có.
"Kiều Kiều." Diệp Ngang Dương đứng gần đó đã không nghe nổi nữa, "Chúng ta đi uống rượu thôi."
Thật là phiền muộn, sau khi tới địa điểm khác, Diệp Ngang Dương tựa người
vào rào chắn thở dài: "Kiều Kiều, cô đã trải qua cảm giác đau lòng
chưa?"
Kiều cái đầu cậu! Janice: "Nói tiếng người đi."
Diệp Ngang Dương: "Tim đau thắt ấy."
Có ‘biến’!!! Janice nở một nụ cười nham hiểm, quay đầu nói: "Tiểu Diệp
tổng, tôi vừa nhìn đã biết cậu là người chất chứa nhiều chuyện xưa rồi."
Chuyện xưa thì cũng không hẳn, chỉ là có chút tâm sự thôi, sớm hay muộn thì
cũng phải tìm người để nói cho vơi bớt buồn bực ở trong lòng. Diệp Ngang Dương đề phòng dặn trước Janice: "Tôi nói cho cô nghe chuyện này, nhưng cô không được kể cho bất cứ ai đâu đấy."
—— "Tôi nói cho bạn nghe chuyện này, nhưng bạn không được kể cho bất cứ ai đâu đấy."
Đây là lời dạo đầu thường gặp nhất trước khi nói ra một bí mật nào đó,
không những thế nó còn luôn tạo ra sức hút khiến cho người nghe không
thể cưỡng lại! Janice thu lại ý cười, đẩy đẩy khuỷu tay Diệp Ngang Dương nói: "Tiểu Diệp tổng, đến tôi mà cậu còn không tin sao?"