Tán gái không cẩn thận đụng phải bạn gái của ông chủ thì làm sao bây giờ? Tuy rằng Thiệu Dật Phong rất hay ngượng ngùng, nhưng phản ứng lại cực kỳ cơ trí! Ngay sau đó một giây, anh ta mở miệng nói: "Không ngờ con mắt nhìn người của tôi với Từ tổng lại chuẩn y như nhau."
Từ Gia Tu nhất thời nói không nên lời.
Thật ra, Lục Già nhận được tin nhắn của Thiệu Dật Phong nhanh nhất là có nguyên nhân của nó. Sau khi nhận được danh sách các nữ nhân viên còn độc thân trong Ốc Á từ tay Tiểu Đạt, Thiệu Dật Phong lập tức xây dựng một hệ thống đánh giá toàn diện, mà trong kết quả tổng hợp, Lục Già lại đứng vị trí thứ nhất.
Chỉ có điều, vị trí thứ nhất đã bị ông chủ đoạt đi mất rồi, nhưng vẫn còn vị trí thứ hai cơ mà!
Sau đó, danh sách đã được in ra này vô tình bị Janice nhìn thấy, đã vậy còn phát hiện ra tên của cô được xếp ở vị trí cuối cùng. Rốt cuộc, Janice cũng được thỏa mãn mong ước ‘đập cho Thiệu Dật Phong một trận’ của mình: "Lá gan của cậu to thật đấy, ngay cả tôi mà cậu cũng dám cho vào danh sách này!"
Thiệu Dật Phong: 〒▽〒
Anh ta chỉ lập bảng tổng hợp dựa trên danh sách đã được đưa thôi mà, là kỹ thuật phân tích thuần túy đó nha. . . Khóc ~~~ !
——
Quá trình thiết kế hạng mục "Thập Quang" đã bắt đầu được tiến hành. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc bên phòng tài vụ xong, Lục Già lại chạy ngay đến chỗ đội hạng mục xem có chuyện gì cần làm hay không. Vào thời gian này, cả cô và Từ Gia Tu đều vô cùng bận rộn, đặc biệt là Từ Gia Tu. Anh không chỉ phải lo cho đội hạng mục ở lầu dưới, mà mấy hạng mục ở lầu trên cũng phải để ý liên tục; mặt khác những buổi tiệc xã giao của giới kinh doanh cũng không thể thiếu. Đối với những bữa tiệc này, Từ Gia Tu có thể từ chối thì từ chối, không từ chối được thì cũng chỉ tham gia vào những bữa tiệc ăn uống đơn thuần, hết sức ngoan ngoãn. Về phần nguyên nhân, không phải là vì có bạn gái nên mới vậy đâu, mà là vì từ nhỏ đến lớn anh vốn là học sinh gương mẫu, tốt nghiệp Đại học xong bước vào thương trường; nên từ sâu trong tiềm thức, Từ Gia Tu vẫn còn giữ lại một phần nào đó chí khí thanh cao chẳng sợ gì của một sinh viên tài cao. Hơn nữa đã làm việc trong ngành kỹ thuật thì quan trọng nhất vẫn thực lực và danh tiếng.
Xã hội càng ngày càng hỗn loạn, làm người làm việc tất yếu phải giữ lại một chút nguyên tắc. Là người không có nguyên tắc rất dễ gia nhập xã hội này, nhưng cũng sẽ dễ dàng bị xã hội cuốn đi. Bên cạnh đó, nếu không có việc gì mà cũng bày ra nguyên tắc, thì đó không phải là có nguyên tắc mà là ngu ngốc. Lục Già tổng kết xong, liền xem xét phong cách làm việc của Từ Gia Tu một chút. Làm sao bây giờ, càng nghĩ lại càng thấy thích ấy, hình như tâm lý sùng bái bạn trai của cô càng ngày càng tăng lên thì phải.
Mấy ngày nay Từ Gia Tu bề bộn nhiều việc, Lục Già muốn sắm vai làm một người bạn gái tri kỷ thân thiết, đồng thời cũng muốn phô diễn một chút kỹ năng —— làm bánh ngọt cho bạn trai ăn. Trước kia Lục Già đã từng làm bánh ngọt cho một số đồng nghiệp thân thiết, nguyên nhân là vì bọn họ đã giúp cô hoàn thành một hợp đồng rất lớn. Lục Già vô cùng có thành ý mời đồng nghiệp đến nhà trọ ăn cơm, nhiệt tình làm hẳn một bàn đồ ăn Đông Châu cùng một số lượng lớn bánh ngọt. Sau khi ăn xong, đồng nghiệp vui đùa gọi cô là nữ thần, nhưng "Nữ thần" này chỉ thỉnh thoảng mới biểu hiện tốt một chút thôi, chứ bình thường cũng ẩu đoảng chả kém ai.
Thế cho nên thỉnh thoảng tạo một chút bất ngờ thì nó mới thú vị.
——
Sau khi quay về Đông Châu, Lục Già không liên lạc nhiều với các đồng nghiệp ở phương Bắc. Cô đổi di động và dùng số điện thoại mới, những đồng nghiệp biết số mới của cô chỉ có vài người. Cô từ chức quá bất ngờ, hợp đồng chưa hết hạn nên không thể đi, cuối cùng vẫn phải nhờ một đồng nghiệp là con gái của ông chủ ra mặt đàm phán mới có thể hoàn thành việc từ chức. Có một đồng nghiệp qua Pháp công tác, đợt tết vừa rồi quay về liền gửi tin nhắn tới cho cô: "Lục Già đáng chết kia, tôi cứ tưởng cô đi công tác mới không có ở đây, ai dè cô dám từ chức. Cô có bệnh đấy hả? Sắp thăng chức đến nơi rồi mà còn đi?"
Trở lại quê nhà làm việc, không phải về đây sẽ cảm thấy an tâm hơn, mà là từ trước tới giờ không có cách nào xóa sạch được hết quá khứ.
Thời điểm Lục Già đang làm bánh ngọt, bất ngờ nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ, đó là một người đàn ông Pháp, tên Ben, vợ của anh ta là phụ nữ Bắc Kinh chính hiệu. Năm năm trước, người này vì thức ăn ngon nên mới ở rể tại Trung Quốc. Tiếng Trung không quá thành thạo, cơ bản khi nói chuyện sẽ dùng một nửa tiếng Anh, một nửa tiếng Trung, thỉnh thoảng hưng phấn còn chèn thêm cả tiếng Pháp.
Cách thức Lục Già trao đổi với Ben cũng là kiểu nói nửa Anh nửa Trung như thế, quả thực nghe rất buồn cười, Từ Gia Tu tựa nửa người vào thành bếp, ánh mắt phóng thẳng về phía Lục Già.
Điện thoại đã nhận rồi, Lục Già không muốn tránh Từ Gia Tu làm gì, cho nên vẫn tiếp tục trò chuyện vài câu với Ben. Trong điện thoại, Ben nói gần đây bọn họ bận đến tối mắt tối mũi, nhưng ngày hôm qua tổ của anh ta đã hoàn thành được một hợp đồng cực lớn, hiện tại đang ở khách sạn liên hoan. Đột nhiên anh ta nhớ tới Lục Già, liền gọi điện thoại tới quan tâm hỏi han, đồng thời cũng chỉ trích cô đổi số mới mà không thèm báo cho mọi người biết.
Không báo số mới cho mọi người quả thật vô cùng đáng tiếc, có trời mới biết cô tổn thất bao nhiêu mối quan hệ vì chuyện này. May mà vẫn có đồng nghiệp biết được số của cô, Lục Già quay về Đông Châu lâu như vậy, ít nhiều cũng nhận được một vài cuộc điện thoại của các đồng nghiệp cũ, chỉ ngẫu nhiên tâm sự về tình hình gần đây của bản thân mà thôi, không hơn.
Đầu dây bên kia đổi sang giọng của một đồng nghiệp nữ, cô ấy không ngừng chửi rủa ngày nào bọn họ cũng phải làm việc đến điên đầu. Người nào người nấy quay cuồng như đang đánh giặc, chẳng khác gì sống trong địa ngục. Lục Già nghe đồng nghiệp nữ cằn nhằn, bánh ngọt bán thành phẩm chậm rãi tản ra hương vị sữa nhàn nhạt. Cô và bọn họ hiện giờ đã có hai cuộc sống khác hẳn nhau rồi. Nếu không nghe thấy lời oán giận của đồng nghiệp nữ, thì có lẽ Lục Già đã quên mất trước kia cô bận rộn đến mức nào. Kỳ thực mới xảy ra cách đây chưa được bao lâu, vậy mà lại cảm thấy như đã rất xa xôi, cũng có nghĩa nó đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
Nếu phải lựa chọn giữa cuộc sống trước kia với cuộc sống hiện tại, tất nhiên cô sẽ chọn phương án thứ hai!
Trong quá trình Lục Già nghe điện thoại, Từ Gia Tu từ đầu tới cuối đều rất tự giác, vô cùng yên tĩnh. Anh chăm chú nhìn cô hoàn thành bánh ngọt được một nửa, dùng thìa xúc một miếng cho vào trong miệng, quay đầu sang hỏi: "Lục Già, có cần cho thêm một ít đường nữa không?"
Ấy ấy....
Tiếng nói của Từ Gia Tu không quá lớn, nhưng vẫn bị đồng nghiệp nữ bên kia nghe thấy. Sau đó, Lục Già chỉ nghe được tiếng the thé của đồng nghiệp nữ gào lên hỏi người đàn ông đó là ai, có phải là boyfriend của cô không.
Bị phát hiện rồi! Lục Già cười liếc mắt nhìn Từ Gia Tu, thoải mái thừa nhận, còn thuận miệng khoe một câu: "Đúng vậy, là bạn trai tôi. Chúng tôi đang cùng nhau làm bánh ngọt."
Ngay lập tức, trong loa di động chỉ nghe thấy tiếng mọi người thi nhau hú hét.
Lục Già xoay người, tựa nửa người vào thành bếp giống Từ Gia Tu. Anh vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, cho đến khi đồng nghiệp nữ ‘thích tám chuyện’ gửi yêu cầu gọi video để nhìn chân dung người thật.
Mấy người này quá đáng quá mà, Lục Già để điện thoại di động xuống, dùng khẩu hình miệng hỏi Từ Gia Tu: "Có thể không?"
Từ Gia Tu nhìn lại cô, có cái gì mà không thể, anh đâu phải là thiếu nữ mới lớn hay xấu hổ, e thẹn gì. Được, Lục Già đưa di động thẳng đến trước mặt Từ Gia Tu, đúng như dự kiến, nhóm đồng nghiệp đứng chen chúc che kín màn hình ở bên kia kêu ầm ĩ không ngừng. Nhất là mấy đồng nghiệp nữ, vô cùng hưng phấn, là người đàn ông cực phẩm nha!
Từ Gia Tu lên tiếng chào hỏi bọn họ, vừa thong dong lại nhã nhặn. Lục Già hết sức đắc ý, đã vậy còn ra vẻ hỏi: "Bạn trai tôi có đẹp trai không?"
Đẹp trai!!! Có đồng nghiệp lớn tiếng chọc ghẹo: "GiGi, người đàn ông đó chắc không phải là do cô bao nuôi đấy chứ?"
Cô ngất! Lục Già tựa vào trong lòng Từ Gia Tu: "Ngại quá, ngược lại mới đúng."
. . .
"GiGi?" Sau khi chào hỏi trò chuyện kết thúc, Từ Gia Tu nhắc lại hai chữ này, hỏi Lục Già, "Là tên Tiếng Anh của em à?"
"Ừm, hình như vậy." Lục Già nóng mặt. Cái tên này có đầy ở ngoài đường, ngay cả con chó con mèo cũng được gọi là GiGi không ít. Nhưng khi mới vào làm việc cấp trên đã giúp cô chọn cái tên này, Lục Già không thể ghét bỏ nó. Hơn nữa cũng chỉ là một cái tên, tùy tiện dùng cũng chẳng sao. Lục Già hỏi Từ Gia Tu: "Có phải nghe nó quê lắm không?"
Từ Gia Tu một chút thể diện cũng không giữ cho cô: "Ừ."
Hừ hừ! Lục Già vươn móng vuốt về phía Từ Gia Tu, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười.
Bánh ngọt đã làm xong, Từ Gia Tu cúi đầu ăn một miếng, sau đó lại thêm một miếng.
"Như thế nào?" Lục Già có chút căng thẳng, cô biết khả năng làm bánh ngọt của mình cũng không tệ, ít nhất còn tốt hơn hơn nhiều so với khi xào rau. Nhưng đây là lần đầu tiên làm — bánh ngọt tình yêu cho bạn trai, cô vẫn cảm thấy khá hồi hộp.
"Ăn ngon lắm." Từ Gia Tu gật gật đầu, anh không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng mà ăn thật sự rất thích.
"Vậy sau này em lại làm cho anh ăn." Lục Già nở một nụ cười rạng rỡ, Từ Gia Tu lập tức ôm lấy cô hôn xuống, một tiếng “Được” khàn khàn mơ hồ trực tiếp đẩy vào trong miệng cô.
Ưm. . .
Trong miệng của hai người đều lưu lại hương vị sữa ngọt ngào, vừa thơm vừa ngọt, dường như bản thân đã trở thành chiếc bánh ngọt ngon nhất của đối phương. Trước kia, Lục Già cảm thấy hôn môi không phải là chuyện sạch sẽ gì, nhưng nội tiết tố của tình yêu quả thật quá thần kỳ, nó có thể thúc đẩy nam nữ trên thế gian chia sẻ thật nhiều thân mật, không có cố kị, chỉ thuận theo tự nhiên.
. . .
Năm ngoái, khi nộp hồ sơ vào Ốc Á, sơ yếu lý lịch mà Lục Già viết rất đơn giản, dù vậy phần kinh nghiệm làm việc vẫn viết khá chi tiết. Cô biết Từ Gia Tu có xem qua. Tuy vậy tối nay, lần đầu tiên Từ Gia Tu chủ động hỏi về quá trình làm việc trước kia của cô, có lẽ là liên quan đến cuộc điện thoại của đồng nghiệp cũ buổi chiều. Từ Gia Tu hỏi cô: "Vì sao lại lựa chọn trở về?"
"Em. . ." Lục Già ngồi trên thềm đá của sân thượng, có chút ngập ngừng. Nam nữ yêu nhau thì nên nói mấy câu bùi tai một chút, nhưng nếu cô mà nói là vì anh nên mới trở về, thì ngay chính bản thân cô còn chả tin nổi. Lục Già chỉ có thể nói, sau khi trở về, được gặp lại Từ Gia Tu là điều may mắn nhất thôi.
"Là vì nhớ nhà, sau đó công việc bên kia xuất hiện một vài điểm không hài lòng, không muốn ở đó nữa." Lục Già cúi đầu nói, dừng một chút, quay đầu nhìn thẳng Từ Gia Tu, nói ra một đáp án khiến cho người ta không thể không tin, "Còn có chính là. . . trở về hẹn hò, kết hôn."
Từ Gia Tu "À" một tiếng, cười nhẹ, chính xác đấy. Sắc trời đậm dần, xa xa nơi đô thị của thành phố Đông Châu lần lượt sáng đèn, lung linh rực rỡ.
"Trở về hẹn hò, kết hôn. . ." Từ Gia Tu lặp lại những lời này, có chút trêu đùa hỏi cô, "Anh Triệu hả?"
Đúng là nhỏ mọn! Lục Già không muốn so đo với Từ Gia Tu. Kỳ thực có một vấn đề đến giờ cô vẫn không hiểu, đó là câu nói mà thím hai nói với cô ngày đó "Bây giờ kết hôn ai còn dựa vào cảm giác nữa chứ", với cả "Tìm được một người không tệ đã rất khó rồi."
Mọi người đều nói tình yêu và bánh mì liên quan chặt chẽ với nhau, vậy nên mấy năm nay cô không ngừng nỗ lực cải thiện bản thân, trở nên ưu tú hơn, chẳng phải là hi vọng có một ngày gặp được tình yêu đời mình mà không cần phải lo lắng điều gì hay sao? Không cần vì những vấn đề về dầu muối củi gạo mà phiền não, không cần vì áp lực trả các khoản vay mua nhà, mua xe mà kéo dài hơi tàn tình yêu. Mà quan trọng nhất, không phải lo khi tình yêu đến, ngay cả dũng khí yêu cô cũng không có.
Rốt cuộc, Lục Già trở thành một người phụ nữ độc lập về kinh tế. So với lúc trước, cô đã ưu tú hơn rất nhiều, ‘quỹ đen’ cũng kha khá, đã có thể tùy ý mặc chiếc váy xinh đẹp đắt đỏ nhất trong tủ kia để đi hẹn hò với người yêu. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng đã bỏ lỡ mất thời kỳ yêu đương đẹp đẽ nhất của đời người, một khi đã bước chân vào xã hội thì không còn khả năng đạt được tình yêu lý tưởng nữa!
Không còn khả năng sao? Dựa vào cái gì mà không còn khả năng?
Quá đáng, càng nghĩ càng thấy quá đáng, Lục Già bức xúc đứng lên, nói liên hồi: "Khi còn nhỏ, ba mẹ và thầy cô đều muốn chúng ta phải chăm chỉ học tập, những tình cảm tâm tư linh tinh gì đó phải bỏ qua hết, thi đỗ Đại học, sau đó tìm một công việc thật tốt, có đúng hay không?"
Từ Gia Tu liếc liếc Lục Già, phối hợp gật đầu.
Lục Già hít một hơi rồi tiếp tục: "Hiện tại thì sao, lại nói cái gì mà bước vào xã hội thì không còn khả năng tìm được một tình yêu trong sáng giống như hồi còn đi học nữa. Mọi người đều rất thực tế, tình cảm chỉ được coi là điều kiện trao đổi mà thôi."
Từ Gia Tu quay đầu đi, không có ý kiến, lẳng lặng nhìn ánh đèn lấp lánh phía xa.
Lục Già càng nói càng hăng, quả nhiên bực bội trong lòng được xả ra quá là sung sướng: "Xã hội này đối xử với phụ nữ lớn tuổi quá hà khắc, tuổi mụ của em là 27, già lắm sao? Dựa vào cái gì mà không thể từ từ yêu đương hẹn hò? Là vì đã qua tuổi thanh xuân rồi, trưởng thành rồi, nên tình cảm cũng bị mất giá theo hay sao? Em chỉ muốn tìm được một người đàn ông thực sự yêu em, em cũng yêu anh ấy, khó đến thế ư?"
Từ Gia Tu: ". . ." Ha ha, cô đã trưởng thành rồi? Anh thấy hình như còn chẳng có.
Lục Già nói xong, nhìn qua, phát hiện Từ Gia Tu đã đứng lên. Anh chậm rãi đi đến chỗ hai bồn cây cách đó không xa, ngồi xổm xuống tò mò nhìn một lúc, sau đó mới quay đầu hỏi cô: "Lục Già, em có biết đây là cây gì không?"
Lục Già: ". . ."
Từ Gia Tu lại đứng lên, tiếp tục nhìn về phía cảnh đêm xa xa, dòng xe trên cầu vượt lặng lẽ chảy xuôi, tựa như một dải lụa sáng vắt ngang qua thành phố. Hồi đó, vì sao anh lại lựa chọn phát triển sự nghiệp ở Đông Châu, đằng sau mỗi quyết định đều có nguyên nhân của nó, nhưng nguyên nhân của chuyện này, ngay chính bản thân anh cũng không rõ nữa.
Không được bạn trai ủng hộ, Lục Già không vừa lòng chút nào. Khó khăn lắm cô mới có hứng thú để nói ra hết suy nghĩ trong lòng như vậy, thế mà lại bị Từ Gia Tu cắt đứt. Chẳng lẽ cô nói không đúng hay sao? Lục Già trực tiếp hỏi ra miệng: "Từ Gia Tu, anh không nghe em nói gì hả?"
"Hửm?" Từ Gia Tu hoàn hồn, trả lời còn trực tiếp hơn, "Không phải, chỉ là nghe không vào mà thôi."
Lục Già: "(⊙o⊙) "
Từ Gia Tu bước tới trước mặt cô, rành mạch hỏi lại: "Lục Già, chúng ta yêu đương đã bao lâu rồi? Những lời em vừa nói cứ như thể em chưa tìm được bạn trai ấy. Thế anh chết rồi à, chết rồi hả?"
Lục Già: "(⊙o⊙)" Chỉ là nói hăng quá nên không cẩn thận lỡ lời mà thôi. Dù sao thời gian độc thân cũng lâu hơn thời gian yêu đương mà. . .
"Nhưng không sao." Từ Gia Tu vô cùng hào phóng bỏ qua. Gió đêm nhè nhẹ quét tới, thổi bay góc áo của hai người. Từ Gia Tu lại ngồi xuống bên cạnh Lục Già, hùng hồn mở miệng, "Không phải là muốn thử yêu đương như lúc còn đang đi học sao? Anh làm với em."
Lục Già lại: "(⊙o⊙) "
Nửa tiếng sau, Lục Già ngồi ở trong lòng Từ Gia Tu, mặt đối mặt với anh. Không biết từ khi nào, tay của Từ Gia Tu đã luồn vào bên trong chiếc áo mỏng manh của cô, áo ngực bị gỡ ra. Ánh trăng dịu dàng, Lục Già dán sát vào Từ Gia Tu, cảm nhận bàn tay bạn trai bao trùm nơi nào đó, bắt đầu vuốt ve, khi nặng khi nhẹ. . .
Đêm khuya gió lớn, địa điểm thực hiện còn kích thích Từ Gia Tu hơn, Lục Già vùi đầu vào cổ Từ Gia Tu, nghẹn giọng nói với anh: "Từ Gia Tu, học sinh yêu đương đâu có ‘khẩu vị nặng’ như thế này."
Tiếng Từ Gia Tu khàn khàn trả lời cô: "Trước kia chúng ta đến trường không có tiết học về giáo dục giới tính mà, có đúng không?"
Cho nên cô và anh hiện tại đang ở trong tiết giáo dục giới tính đó hả? !
Mười mấy phút sau, lại phát sinh ra vấn đề.
—— Từ Gia Tu đã học hết tiết rồi, còn cô thì sao?
Có một số việc cũng không thể để lộ sạch sẽ trong lớp của anh được, nếu không thì cô lấy tư cách đâu ra mà học giáo dục giới tính nữa chứ. . .