Trước kia là "Mình không để ý đến những người xung quanh, mình thích cậu nhất", còn hiện tại ấy à, có thể trực tiếp đổi thành "Cảnh còn người mất chuyện đã qua, muốn cất tiếng nói mà nước mắt tuôn rơi."
Hai lần tỏ tình liên tiếp đều thất bại sẽ có cảm giác gì đây?
Hiển nhiên là vô cùng chua xót rồi! Khụ khụ, thực ra... Lục Già cũng không cảm thấy khổ sở lắm. Đâu có cảm giác khoa trương kiểu "Giống như có một lưỡi kiếm đâm nát tim cô, rồi bị nhấn chìm dưới đại dương mênh mông..." như trong sách miêu tả, thậm chí còn chả buồn bằng lúc đánh rơi 100 đồng. Giờ nghĩ lại, lúc ấy Lục Già chỉ cảm thấy có chút thất bại, có chút hoài nghi chính mình, thỉnh thoảng có chút chán nản, tinh thần bấp bênh không ổn định; cô rất muốn tìm mấy bài tình ca bi thương nghe cho nó tâm trạng một tí, nhưng mà quả thực tìm được bài nào có thể thể hiện được tình cảnh của cô vô cùng khó.
Tâm trạng đó duy trì được đúng một tuần, đến khi lão Lục mua cho cô thuốc bổ não dành cho học sinh, ngày nào cô cũng uống một viên trước bữa ăn, rồi dần dần cũng khôi phục lại bình thường. Sau này cẩn thận nghĩ lại, nhất định là khi đó não cô thiếu chất cho nên mới làm ra loại hành vi não tàn như “viết thư tỏ tình” kia.
Lại là sau này, Mạnh Điềm Điềm chia sẻ cảm xúc về nụ hôn đầu cho Lục Già nghe. Cô vừa ăn thạch hoa quả, vừa nghiêm túc nghe. Trong lòng lại thầm nghĩ: môi của nam sinh có gì ngon mà cắn, khẳng định không ngon bằng thạch hoa quả mà cô đang ăn. Tuy rằng cô thực sự tò mò không biết khi cắn hai bờ môi mỏng đẹp đẽ kia của Từ Gia Tu thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Là mềm mềm? Hay trơn nhẵn? Ăn có ngon hay không?
Mạnh Điềm Điềm nói cậu ấy có cảm giác bị điện giật. Điện giật à? Khoảng bao nhiêu Vôn nhỉ? Khi làm thí nghiệm vật lý cô có dùng cục pin tiểu 1. 5V, chỉ thấy hơi tê tê.
Cô tỏ tình thất bại, Mạnh Điềm Điềm cũng buồn theo cô, còn mở miệng nói đùa: "Thế mà chúng ta còn hẹn nhau đi chơi hang núi Hoan Nhạc cơ đấy."
Đúng vậy. Lần thứ nhất viết thư tình, Lục Già và Mạnh Điềm Điềm đã giao hẹn, bốn người bọn họ sẽ cùng nhau đi chơi. Cô và Từ Gia Tu, Mạnh Điềm Điềm với Chung Tiến, bốn người tạo thành một nhóm cùng đi đến hang núi Hoan Nhạc chơi. Vào thời điểm đó, đối với các cô, suy nghĩ tưởng chừng như đơn giản này đã là một sự kiện tương đối lớn. Vì để đề phòng lúc đi chơi bị thiếu tiền, Lục Già còn vụng trộm tiết kiệm không ít tiền tiêu vặt. Ngay cả phần vé vào cửa cùng suất ăn McDonald của Từ Gia Tu cô cũng chuẩn bị luôn, nhưng cuối cùng thì Từ Gia Tu đã thay cô tiết kiệm được số tiền này ...
Bất kể là chuyện gì, lần nếm trải đầu tiên luôn luôn dụng tâm để ý hơn lần thứ hai, sự chờ đợi cũng mang theo căng thẳng hơn. Khi viết bức thư tình kia cho Từ Gia Tu, cô cẩn thận lựa chọn từng câu từng chữ, sửa lên sửa xuống, gần như huy động hết các tế bào văn chương trong cơ thể. Ngay cả Mạnh Điềm Điềm từng thi ngữ văn được 90 điểm cũng phải tròn mắt thán phục. Cô còn tốt bụng tiện tay sửa lại thư tình Mạnh Điềm Điềm một lượt, thế mà cô nàng còn bất mãn: "Của mình vẫn không hay bằng của cậu."
Tất nhiên là thế rồi, Lục Già lại dỗ dành Mạnh Điềm Điềm: "Tuy chất lượng thư tình của cậu không tốt bằng của mình, nhưng trình độ ngữ văn của Chung Tiến không cao bằng Từ Gia Tu, cho nên hiệu quả cũng như nhau thôi."
Mạnh Điềm Điềm lập tức vui vẻ: "Đúng nha."
Vậy mà trên thực tế, hiệu quả hoàn toàn không giống nhau.
Tới lần thứ hai viết thư tình, phong thư màu hồng phấn cùng giấy viết thư đã có sẵn từ đợt trước, hoa khô kẹp theo thư còn dư lại mấy bông, thậm chí ngay cả nội dung cũng không cần chuẩn bị, cho nên so với lần đầu, Lục Già bắt tay vào hành động tiện lợi và tiết kiệm thời gian hơn hẳn.
Diệp Ngang Dương là đàn em kém cô một lớp, bộ dạng cũng thuộc kiểu ngọc thụ lâm phong, quả thực là một thiếu niên tuấn tú. Lần đầu tiên Lục Già gặp cậu ta là khi cậu ta chạy quá nhanh chẳng may đâm phải cô, làm cô mắt nổ đom đóm, mũi đổ máu. Thấy nạn nhân bị thương, Diệp Ngang Dương vội vàng dùng ống tay áo đồng phục cầm máu, giọng nói tràn đầy áy náy: "Thật xin lỗi, bạn học, mình không cố ý."
Lục Già biết cậu ta không cố ý, nhưng mà thật sự là đau quá! Cô nước mắt lưng tròng trợn lên nhìn cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ngang Dương thoáng đỏ lại hồng, vội vàng tự giới thiệu: "Mình là Diệp Ngang Dương, học lớp 16. Cậu... học lớp nào?"
"Tôi... cậu không cần biết."
Lúc đó, Lục Già thật sự không ngờ thủ đoạn quyến rũ của Diệp Ngang Dương lại cao siêu đến thế. Trong hai tuần liên tiếp, ngày nào Diệp Ngang Dương cũng mang một bình sữa đến cho cô. Đó là sữa do nhà trường đặt cho học sinh, trên mỗi bình sữa đều có viết tên của từng người. Diệp Ngang Dương không chỉ lén lút mang phần sữa của mình tới cho Lục Già, mà lần nào trên bình sữa cũng được gắn kèm một bức tranh vẽ tay, tất cả hình vẽ đều là cô.
Bị theo đuổi như vậy sẽ khiến thiếu nữ sinh ra ảo giác mình là độc nhất vô nhị. Mấy ngày sau đó, tâm tình của Lục Già đặc biệt vui vẻ. Trong khoảng thời gian ấy, lớp của cô và lớp của Từ Gia Tu cùng học một tiết thể dục, bởi vì mỗi ngày cô đều uống hai hộp sữa cho nên khi nhảy xa, toàn thân giống như đang bay lên, đạt thành tích kiểm tra cao nhất trong các nữ sinh của cả hai lớp. Từ Gia Tu ngồi ở một bên ghi thành tích của mọi người giúp thầy giáo, anh cầm cây bút, không hề khách khí nói ra một câu: "Động tác không đúng tiêu chuẩn, nhảy lại."
Được, nhảy lại thì nhảy lại, cô sẽ nhảy lại thật hoành tráng cho anh xem.
Nhảy lần hai, trật chân. Từ Gia Tu ngồi trên ghế dựa đứng bật dậy.
Các bạn nữ xung quanh thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ Lục Già, Dương San Ny còn giúp cô công khai lên án Từ Gia Tu: "Từ Gia Tu, cậu thật quá đáng!"
Bây giờ nhớ lại, có khi Từ Gia Tu và Dương San Ny đã bắt đầu từ khi đó rồi. Quả nhiên tình yêu ập đến chẳng có nguyên tắc gì cả, Từ Gia Tu không rung động trước bức thư tình chứa chan tình cảm của cô, nhưng chỉ vì câu nói "Cậu thật quá đáng" của Dương San Ny mà phải chịu thua.
Chịu thua sao? Thực ra chẳng có cái gì gọi chịu thua hay không, mà chỉ là có tình nguyện chịu thua hay không thôi.
Huống chi Từ Gia Tu đóng cửa trước mặt cô, Thượng Đế lại mở cho cô một cái cửa sổ khác. Nhìn qua khung cửa sổ kia là thấy được khuôn mặt mi thanh mục tú của Diệp Ngang Dương rồi. Mấy ngày nay Lục Già rất thích xem bộ phim truyền hình nói về tình chị em chiếu trên TV, chăm chỉ theo dõi không sót tập nào; bên cạnh đó kỳ nghỉ lễ 1/5 cũng càng lúc càng tới gần. Vốn dĩ cô và Mạnh Điềm Điềm hẹn nhau tới ngày Quốc tế lao động thì lập một nhóm bốn người cùng đi đến hang núi Hoan Nhạc chơi. Thời gian quá cấp bách mà cô lại không có ai, sau một buổi tối suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng, cô lại tràn đầy tin tưởng bắt tay vào viết thư tình một lần nữa. Đợi mực khô rồi gấp giấy nhét vào phong thư màu phấn hồng, Lục Già bắt đầu hồi hộp chờ câu trả lời vào đúng ngày 1/5.
Kết quả là, số tiền cô tiết kiệm để trả thêm một suất vé vào cửa cùng đồ uống vẫn không có cơ hội dùng đến. Đúng là Thượng Đế đã mở cho cô một cái cửa sổ, nhưng vẫn có khả năng sẽ bị cửa sổ kẹp vào đầu.
Rất nhanh sau đó, Diệp Ngang Dương có bạn gái ở bên ngoài, chung quy Lục Già không có rơi vào vòng xoáy gọi là “yêu sớm”, từ đó mỗi ngày đều chăm chỉ học tập, hướng về tương lai phía trước.
Cuối cùng, cứ thế mà chuyên tâm dốc lòng vào sự nghiệp.
...
Nhưng sao cô có thể ngờ, Từ Gia Tu và Diệp Ngang Dương lại quen biết nhau!
Hiện tại, so với hồi học trung học, Diệp Ngang Dương cũng chẳng có thay đổi gì lớn, vẫn giống như trước kia: mặt nhỏ như ngọc, mắt sáng như sao, khóe miệng nhếch lên hơi cong cong như thể lúc nào cũng cười, giống như ánh sáng ban mai tràn đầy sức sống, sáng lạn, ấm áp, không ai bì nổi.
Có phải khi người ta gặp lại người quen cũ đã nhiều năm không gặp đều có chung một cảm giác hay không, còn Lục Già lại sinh ra ảo giác những kỷ niệm xưa cũ cuồn cuộn quay về, qua đó mới thấy, chỉ thoáng một cái thời gian đã trôi đi rất nhanh. Sau nhiều năm trôi qua, rất nhiều gương mặt trong trí nhớ của Lục Già đã trở nên mơ hồ, giống như một bài hát cũ hay hát thuở trước, trong đầu chỉ còn lại giai điệu đứt quãng, còn phần ca từ thì đã quên gần hết.
Kết quả là có người còn quên tốt hơn cả cô.
Diệp Ngang Dương chậm rãi bước tới, ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: "Janice, người ở bên cạnh cô là...?"
Chết tiệt! Vành tai Lục Già thoáng hồng quay đầu đi, Diệp Ngang Dương, lại còn cả phong thư màu phấn hồng, thật quá xấu hổ.
"Lục Già, nhân viên tài vụ mới của chúng ta, cũng là bạn cùng phòng với tôi." Janice rất nhanh giới thiệu, sau đó còn lo lắng phun thêm một câu, "Đừng có trêu chọc cô ấy, nếu không cả tôi và lão đại đều không tha cho cậu đâu."
"Ồ ồ ——" Diệp Ngang Dương có chút ngẩn người nhìn Lục Già, rồi quay sang Janice cười nói: "Người phụ nữ của cô tôi nào dám chọc, nhưng mà mắc mớ gì đến Từ Gia Tu?"
Janice lười biếng gác chân lên: "Lục Già là bạn học thời trung học của Từ tổng chúng ta."
Nói ra loại quan hệ này tự dưng lại sinh ra hai phần cảm giác giống như “hoàng thân quốc thích”, đáy lòng Lục Già bất giác dâng lên sự vinh quang tự hào. Cô cười rộ lên, đột nhiên cảm thấy Diệp Ngang Dương không còn nhớ gì về cô cũng là chuyện tốt nha. Cậu ta không có ấn tượng đối với cô, khẳng định việc cô viết qua thư tình kiêm thiệp mời rủ đi dạo chơi lại càng không có ấn tượng.
Không tệ không tệ, chuyện cũ vô tư thời niên thiếu cứ theo nước sông chảy về hướng Đông đi. Khi Lục Già còn đang nghĩ tới nghĩ lui thì trước mặt cô đã xuất hiện một bàn tay, ngay sau đó là một giọng nói mang theo ý cười ân cần thăm hỏi: "Lục Già, đúng là nhiều năm chúng ta chưa gặp nhau rồi."
... Cái gì vậy chứ?!
Lục Già đành phải vươn tay phải ra bắt tay Diệp Ngang Dương, sau một phen trấn an tâm lý bản thân xong, cô thoải mái mở miệng nói: "Không ngờ cậu lại là Tiểu Diệp tổng công bằng chính trực trong miệng của Janice."
"Ha ha." Diệp Ngang Dương sảng khoái cười to, lộ ra hàm răng trắng bóc, cậu ta thả tay Lục Già, bước tới ngồi xuống đối diện Janice, "Thì ra Janice đánh giá tôi cao như vậy."
Janice không để ý tới Diệp Ngang Dương, chỉ nghi hoặc nhìn về phía Lục Già: "Lục Già, cô có quen biết Tiểu Diệp tổng sao?"
Cảm thấy kỳ lạ không chỉ Janice mà còn có cả mấy người Tiểu Đạt.
Lục Già thành thật gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi..."
Diệp Ngang Dương nhìn về phía Janice, bày ra bộ dạng "Đầu óc của cô đúng là chỉ để làm cảnh", lên tiếng giải thích: "Lục Già là bạn học trung học của Từ Gia Tu, tôi với Từ Gia Tu cùng tốt nghiệp một trường trung học, cô nói xem liệu chúng tôi có quen nhau hay không?"
Janice sáng tỏ: "Trường trung học của mấy người thật nhỏ nha."
"Lăn đi." Giọng điệu của Diệp Ngang Dương có vẻ bất mãn, nhưng trường học cũ không cho phép học sinh chửi bậy, "Trường trung học Đông Châu của chúng tôi trước kia chính là trường trọng điểm của thành phố, cô nói xem nó có nhỏ hay không?"
Sau đó, Diệp Ngang Dương bỗng dưng quay sang nhìn Lục Già: "Chỉ có thể nói duyên phận trên thế giới này thật là nhỏ, cô thấy có đúng không, Lục Già?"
"Ha ha a..." Lục Già mỉm cười gật đầu. Thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến mức muốn rơi lệ.
Đúng lúc này ——
"Hi... Từ tổng... anh Gia..." Lại là giọng nói xui xẻo phát ra từ miệng Địch Ca.
Có người tới tập kích bất ngờ, Lục Già tính toán vụng trộm chạy về phòng tài vụ làm việc, trước khi chuồn đi cô định lén lút ra hiệu cho Tiểu Đạt ngốc nghếch. Nhưng nhìn trái nhìn phải mới phát hiện ra Tiểu Đạt đã chạy về trước từ lúc nào. Ha ha, lần nào cô cũng đối xử với Tiểu Đạt như “tình đầu”, vậy mà Tiểu Đạt lại “ngược” cô trăm ngàn lần như thế này đây.
Lục Già đặc biệt bình tĩnh đứng lên, không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Từ Gia Tu, cô có chút chột dạ. Từ Gia Tu bước tới, anh giơ tay lên đặt xuống bả vai Lục Già, giọng nói thản nhiên giới thiệu Diệp Ngang Dương với cô, chủ yếu là chức vụ cùng công việc mà cậu ta phụ trách, cô thoáng thở ra.
Diệp Ngang Dương nhắc tới việc của Janice, xưng hô với Từ Gia Tu giống như bạn bè đã nhiều năm: "A Tu, vấn đề của Janice đã giải quyết xong rồi, không phải là nên để cô ấy quay về trung tâm nghiên cứu phát triển ư?"
"Chính vì việc này nên tôi mới xuống đây." Từ Gia Tu dùng ánh mắt cắt ngang lời nói của Diệp Ngang Dương, Lục Già cũng nhanh chóng nhân cơ hội mở miệng: "Tôi xin phép về văn phòng làm việc trước."
"Cô cũng ở lại nghe đi." Từ Gia Tu liếc mắt nhìn Lục Già một cái, "Hiện tại nên tìm hiểu một chút, sau này sẽ tiện cho một số việc trong phòng tài vụ."
Lục Già "À" một tiếng.
Từ Gia Tu lại nói tiếp, ý tứ chủ yếu chính là Janice tạm thời không cần quay lại trung tâm nghiên cứu phát triển ở lầu trên, bởi vì dưới này sẽ được thành lập một trung tâm nghiên cứu phát triển hạng mục hoàn toàn mới. Đến lúc đó, công ty sẽ căn cứ vào bản đề xuất kế hoạch của hạng mục mà phân phối lại tài nguyên nhân lực một lần nữa.
Giọng nói của Từ Gia Tu không nhanh không chậm, bình ổn ngắn gọn, dáng vẻ này trong ấn tượng của Lục Già vẫn y như xưa, trước sau như một, vĩnh viễn không nóng vội, nhìn thế nào cũng không tìm ra một điểm xấu nào. Lục Già đứng thẳng ở bên cạnh Từ Gia Tu, nghe thật nghiêm túc, thỉnh thoảng còn gật đầu phối hợp.
Từ Gia Tu nói xong, tầm mắt đảo qua từng người, lịch sự hỏi: "Có ai có ý kiến gì không?"
Địch Ca và Lượng Tử đồng thanh: "Không có ý kiến, không có ý kiến!"
Không ngờ sẽ có hạng mục mới, Janice vui mừng ra mặt, rồi bỗng dưng lại nghĩ đến vấn đề nào đó: "Hạng mục mới giao cho đội của ai? Của tôi sao?"
"Không phải." Từ Gia Tu một chút hy vọng cũng không cho Janice, trực tiếp tuyên bố đáp án: "Tạm thời do chính tôi phụ trách."
Janice thất vọng tràn trề, cúi đầu quay về bàn làm việc.
Diệp Ngang Dương cũng chạy vô giúp vui: "Tôi cũng muốn tham gia."
"Nói sau đi." Từ Gia Tu trả lời Diệp Ngang Dương, giọng điệu lại tựa như... bạn cũ lâu năm.
"Chết này!" Diệp Ngang Dương trực tiếp bám lấy bả vai Từ Gia Tu, muốn đánh lén anh một cái, kết quả lại bị Từ Gia Tu nhanh nhẹn tránh thoát.
Nhìn hành động từ nãy đến giờ của hai người này, Lục Già hiểu ra, chả trách bọn họ lại là ông chủ lớn và ông chủ nhỏ của công ty. Không cần biết mọi chuyện ra sao, mắt nhìn người của cô năm đó cũng thật đáng nể. Kỳ thực, hiện giờ Lục Già lại nghĩ, viết thư tình cho BOSS cũng chẳng có gì đáng ngại, nếu có việc "BOSS viết thư tình cho cô" thì mới là chuyện lớn.
Huống chi, đối với sự kiện viết thư tình kia, cô thấy hai người này cũng đã quên mất rồi. Từ Gia Tu cô không chắc lắm, nhưng Diệp Ngang Dương thì đúng là đã quên hẳn.
... ......
Gần tới giờ tan tầm, Lục Già nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, chỉ có đúng một câu: "Lát nữa cùng nhau ăn cơm."
Lục Già cầm di động cảm khái: "Hiện tại đàn ông mời phụ nữ ăn cơm càng ngày càng không có thành ý, chả giới thiệu mình là ai cả."
Tiểu Đạt ngó qua xen vào: "Cũng có khả năng là kẻ lừa đảo."
"Tiểu Đạt, anh thật thông minh." Lục Già dựa lưng vào thành ghế, đặt điện thoại di động xuống không để ý tới nữa. Thật là, sau khi quay về Đông Châu, giá trị trên thị trường của cô giảm hẳn đi.
Tan tầm quay về chung cư Thanh Niên, Janice chạy ngay đi chơi bóng, còn Lục Già thay sang bộ quần áo dài mặc ở nhà, quấn mấy cái lô lên tóc rồi chuẩn bị làm salad trái cây để giải quyết cho qua bữa tối. Vừa thái cà rốt xong, chuông di động cũng vang lên.
Vẫn là số điện thoại gửi tin nhắn cho cô lúc trước.
Cô nhấn nút nghe máy, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy câu hỏi của Từ Gia Tu: "Cô đang ở đâu?"
...
Năm phút sau, Lục Già vội cởi đồ mặc ở nhà ra, chọn bừa một bộ quần áo mặc tạm vào rồi trực tiếp lao ra khỏi chung cư Thanh Niên, chạy ngay đến chiếc SUV màu đen đỗ gần đó, vội tới mức còn quên gỡ mấy cái lô quấn tóc ra.
Cô đi đến trước mặt Từ Gia Tu, vừa thở phì phò vừa hỏi: "Hi... Chúng ta đi chỗ nào ăn?"
Ánh mắt Từ Gia Tu dừng lại trên đầu cô, không những không khó chịu mà khóe môi còn mang theo ý cười: "Trang điểm cũng không tệ."
Ý... Chẳng lẽ Từ Gia Tu cho rằng cô quay về chung cư là để trang điểm? Trang điểm ông bà chú bác dì ba cô tứ cậu bảy nhà anh!
Có con gái nhà ai trang điểm đi ra ngoài mà dùng cái lô quấn tóc năm xu một cái không?
Cái này chẳng phải là đang vũ nhục khả năng kinh tế của cô sao?
Lục Già thầm nghĩ nhưng vẫn nghiêm chỉnh lên xe ngồi vào ghế lái phụ, sau đó mới phát hiện ra phía sau còn có hai người nữa.