"Đừng nhúc nhích." Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện.
". . . . . ." Ô ô, vì sao?
"Ta bị choáng," Hoàng Phủ Dật dùng giọng “suy yếu”, "Bây giờ không thể cử động."
". . . . . ." Ô ô, lời này nghe hình như là thật.
Thế là Đóa Đóa cũng chỉ có thể ngây ngốc không nhúc nhích, giữ nguyên trạng thái, nàng tưởng tượng ra một đám mây nhỏ, che trước gương mặt quá mức anh tuấn của Hoàng Phủ Dật.
Sau đó nàng liền phát hiện. . . . . . Như thế này rất giống hình vẽ trên gạch men a.
Thì ra gương mặt nàng vẽ là có điểm không thuần khiết như thế này, gương mặt này, thế nào lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng tàn ác a?
Ô ô, nàng cũng muốn thử đậu hủ a!
Trên khuôn mặt Đóa Đóa có một lớp mặt nạ, vì thế không thể thấy rõ sắc mặt nàng hiện giờ, nhưng Hoàng Phủ Dật cảm nhận được rất rõ hai má nàng đang tỏa ra nhiệt khí.
Trong lòng bật cười, còn có chút quyến luyến không rời, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng tha nàng.
Xem ra vẫn phải nhanh nhanh thúc giục công tác chuẩn bị đại hôn, mau mau cưới nàng về nhà mới tốt.
Ô ô, được cứu rồi!
Đóa Đóa lập tức lui về phía sau, "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
"Đắc tội," Hoàng Phủ Dật làm bộ vô cùng hối lỗi, "Ta chỉ là muốn giúp nàng ngăn cái hộp gỗ kia đập xuống, không ngờ lại hôn nàng."
". . . . . ." Ô ô, sao có thể khéo như vậy, tổng cộng tất cả mọi nơi trên mặt nàng, đều bị hắn hôn mất rồi.
“Lúc vừa mới bắt đầu nàng cũng không muốn từ chối ta a. . . . . ."
"Ta nghĩ ngươi chỉ đùa thôi."
". . . . . ." Được rồi, hắn là hảo tâm.
Nhìn Hoàng Phủ Dật trên mặt luôn là biểu hiện chân thành, Nhan Đoá Đoá một chút cũng không hoài nghi lời hắn nói.
Ô ô, kỳ thật chỉ là môi chạm môi thôi, nếu không thần sắc của hắn làm sao có thể không thay đổi như thế kia? Đều do nàng hiểu lầm thôi!
Trong lòng ăn năn hối lỗi một phen, Đóa Đóa lập tức phản ứng lại, “Ngươi bị đập trúng, không bị thương chứ?”
“Không sao,” Hoàng Phủ Dật cười nói, “Không cần lo lắng.”
“Vẫn nên gọi thái y xem qua một chút đi.”
“Từ nhỏ thân thể ta đã suy yếu, cho nên không thích gặp thái y,” Hoàng Phủ Dật cười cười, “Tự xoa xoa một chút là ổn rồi.”
". . . . . ." Cảm giác tội lỗi của Nhan Đóa Đóa ngày càng tăng lên.
Hắn là vì cứu mình nên mới bị như thế a, cho nên Nhan Đóa Đóa lại tiến lại gần hắn một chút, “Ta giúp ngươi.”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh như cũ, vừa lòng tươi cười, nhìn thần sắc nàng có chút kì cục, còn thật sự nghiêm túc xoa xoa nơi mà hắn bị đánh trúng.