Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 79: Tranh đoạt Chu Quả!




Thời khắc này, Dược Hữu không biết làm gì hơn, trong đầu hắn không có một cách nào để giải quyết việc này.

Giết chết Kinh Nhân Đức? Nói giỡn, Luyện Đan Sư phân bộ tồn tại được là nhờ nó ít dính dáng đến sự vụ của các thế lực khác và giúp các thế lực khác một số loại đan dược.

Nếu mà Dược Hữu quyết định tiêu diệt một thế lực, vậy thì sau này có thể tiêu diệt thêm một ai, không một thế lực nào muốn mình bị như vậy cả, tệ nhất là bọn họ liên hợp đối phó Luyện Đan Sư công hội, chuyện này đến đây là không thể nào giải quyết.

Đột nhiên, trong đầu Dược Hữu zgBezaM lóe ra linh quang, hắn không tin rằng cái Tiệm Tạp Hóa Quang Minh gì đó có thể có nhiều loại đan dược hơn công hội, chỉ cần phân bộ của hắn ngừng hoạt động một thời gian, vấn đề đó sẽ xảy ra, đến lúc đó Kinh Nhân Đức sẽ đến cầu cạnh hắn, hắn muốn chặt chém làm sao mà không được?

Sống trên đời phải biết nhịn, nhịn xong rồi mới bộc phát, Dược Hữu quyết định làm theo cách này, ngừng hoạt động phân bộ ở đây, coi như là nghỉ ngơi một thời gian.

‘’Được lắm, đã làm phiền ngươi rồi, Đại Vương Tử.’’ Dược Hữu nói ra một câu, đặc biệt hắn cắn chặt rằng vào từ Đại Vương Tử, sau đó Dược Hữu quay đầu rời đi, những hộ vệ cũng không cản hắn.

Nhìn bóng lưng đang cấp tốc rời khỏi của Dược Hữu, Kinh Nhân Đức chỉ cười nhạt một cái mà thôi, không quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này là tiến độ tăng lên tín đồ của Giáo Đình.

Không biết vì sao, Kinh Nhân Đức rất thích nhìn thấy điểm cống hiến của mình tăng lên từng chút một, trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến đây cũng là một thú vui tao nhã a?

Ngày hôm sau, Kinh Nhân Đức nhận được tin tức, phân bộ của Luyện Đan Sư công hội tại vương quốc Kinh Hồng đã ngừng hoạt động, đống cửa dài đến không thời hạn, chuyện này tạo thành một đề tài bàn tán cho những tên tán tu.

Kinh Nhân Đức suy nghĩ một chút rồi khinh thường nói một câu: ‘’Trò mèo!’’

Dược Hữu không biết hành vi của hắn đã tự đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng, lần này có lẽ là kỳ nghĩ lão dài đến cuối đời của Dược Hữu.

Cách làm của hắn còn giúp Tiệm Tạp Hóa Quang Minh có thêm nhiều sinh ý, đến lúc Dược Hữu nhận ra, thì hắn đã phát hiện, sự tồn tại của phân bộ Luyện Đan Sư tại nơi này quá thừa thải, cho dù có hạ giá cách mấy thì cũng không ai quan tâm.



Tại một nơi, đây là một khu rừng xanh thẫm với những cây đại thụ không biết tên mọc lên như một cột chống trời, những tán cây có thể che lấp ánh sáng của một vùng đất rộng lớn.

Hoàn cảnh nơi này ẩm thấp, nhưng nó không có những tiếng ồn ào của dã thú, mà nó chìm sâu trong sự yên lặng đến người ta cảm thấy bất an.

Ánh sáng từ mặt trời bị những tán cây cản đi, tạo thành một khu vực quanh năm không đón nhận được ánh sáng, ẩn dưới nơi đây là một khu vực nguy hiểm cực kỳ.

Các loài dã thù che lấp sự tồn tại của mình, chỉ chờ đợi con mồi tiến đến rồi đột ngột tấn công một đòn chí mạng, lấy đi sự sống của con mồi rồi đánh một bữa no nê.

Ngọc Trang từ từ bước đi vào trong khu rừng, lợi dụng Quang Minh Linh Lực cô có thể che lấp thân ảnh của mình, không một loài dã thú nào có thể nhìn thấy Ngọc Trang bằng mắt thường.

Nhận được tin tức, một đường đi đến không ngừng nghỉ, Ngọc Trang cũng có cảm thấy một chút mệt mỏi, nhất là khu rừng này tựa hồ không có giới hạn, không có tận cùng.

Ngọc Trang nhíu mày nhìn về phương xa, nơi đó có một mùi hương bát ngát của loài linh quả nào đó đang tản ra như đang gọi mời những kẻ săn mồi tàn bạo.

Không ngoại lệ, khu rừng giống như bị đánh thức, các loài yêu thú, hung thú đều di chuyển thân hình của mình, mục tiêu của chúng đều là phương hướng kia.

‘’Là một loại linh quả sắp thành thục.’’ Ngọc Trang khẽ nói.

‘’Thật là đúng dip, nếu nó đã thành thục ngay lúc ta đến đây, xem ra ta cũng phải đi coi một chuyến.’’

Không một ai có thể bỏ qua thời khắc này, Ngọc Trang cũng không ngoại lệ.

Bước về phương hướng kia một cách bình tĩnh, đó là một cái sơn cốc, không, nói đúng hơn là ở trong một gốc cây to lớn.

Tọa lạc trên góc cây kia là một cây nhỏ, lá cây xanh biếc, trên đó có ba quả màu đỏ óng ánh, đó chính là nơi phát ra mùi hương bát ngát này.

Sử dụng điểm cống hiến để điều tra, Ngọc Trang nhận được tin tức, đây là ba trăm năm Chu Quả, có thể làm cho Kết Đan sơ kỳ tăng lên tu vi một mảng lớn, cũng là một trong những thành phần luyện chế Kết Đan đan dược.

Đã là một phần dược liệu quý hiếm, cho nên Ngọc Trang dự định sẽ tham gia tranh đoạt thứ này.

Trong thần thức mạnh mẽ của Ngọc Trang, cô phát hiện có ba loài sinh vật đang ẩn tàn nơi đây, một là một con cá sấu dài đến hai mươi mét, làn da màu đen ánh lên những tia sáng của kim loại, sức phòng ngự kinh người.

Con tiếp theo là một con sư tử cao đến mười mét, làn dan của nó được bao bọc bởi lớp vảy màu đỏ.

Cuối cùng là một con trăn, có đường kính ba mét, nó là sinh vật phát ra khí tức mạnh mẽ nhất, đã đạt đến Kết Đan trung kỳ!

Không cần nghi ngờ gì nữa, nếu không có Ngọc Trang thì một trong ba con sinh vật này sẽ chiếm đoạt được linh quả.

Thời khắc Chu Quả thành thục càng tiến đến gần, sự ồn ào khi nãy đã hoàn toàn biến mất một cách triệt để, dưới hàng trăm đôi mắt của những kẻ săn mồi, Chu Quả từ từ thu liễm lại mùi hương của mình, màu đỏ chói đang từ từ rút đi, thay vào đó là màu đỏ đậm.

Ngay tại lúc Chu Quả hoàn toàn mất đi mùi hương, hàng trăm loài dã thú gào thét tiến đến, cảnh giới không đồng đều, đa số là hung thú, bởi vì hung thú không có thần trí nhiều như yêu thú.

Những loài yêu thú thì e dè, bởi vì bọn nó cảm nhận được ba đạo sát khí nhắm thẳng vào Chu Quả, cho nên chúng nó định ngồi xem tình hình thế nào.

Tranh đoạt diễn ra một cách nhanh chóng, không có thủ đoạn, chiêu thức mạnh mẽ gì, những loài hung thú lao vào, cắn xé những con dám cản đường chúng, một đường thẳng đến Chu Quả.

Ngay lúc một con chó sói khổng lồ gần chạm đến Chu Qua, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, va chạm vào thân thể của con Chó Sói kia, lập tức thân thể của nó giống như bị axit ăn mòn, trong một giây đã biến thành một xương khô.

Hung thủ là con cá Sấu Khổng Lồ kia, cái mồm nó đã phun ra một chất độc kinh hồn, tiêu diệt Chó Sói chỉ trong một đòn.

Ba con bá chủ không đợi được nữa, lấy tốc độ tuyệt luân phóng thẳng đến Chu Quả.

Ngọc Trang thấy vậy, thân hình bắn lên, làn mái tóc màu đen dần chuyển sang màu bạc, khí tức thần thánh tràn ngập khu rừng.

Một tay cô vỗ vào trên hư không, những tia ký hiệu kỳ lạ chấp vá vào nhau, tạo thành một cái trận pháp như đang muốn câu thông đến một Thế Giới khác.

Có một sinh vật từ trong cổng hư không kia bước ra, sở hữu một đôi cánh chim bắt mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như đang khinh thường chúng sinh.

Đây không phải là người thanh niên tộc Thiên Sứ đã giết Tà Đồ ở Không Vũ quốc hay sao?

Hắn được triệu hồi bởi Ngọc Trang!

‘’Ngươi hãy ngăn cản bọn chúng, nhân cơ hội đó ta sẽ lấy đi Chu Quả.’’ Ngọc Trang truyền âm cho người thanh niên này.

Bỗng nhiên được triệu hồi, ai cũng không có sắc mặt tốt, nhưng nhìn thấy Ngọc Trang, cảm nhận được khí tức thần thánh còn vượt xa mình, hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Sử dụng một giây để quan sát tình hình xung quanh, hắn khóa chặt ba tên bá chủ trong lúc Ngọc Trang đang phóng đến với tộc độ cực nhanh.

Ánh mắt của người thanh niên nhìn ba tên bá chủ đang đánh nhau một cách khinh thường, hắn mở miệng nói: ‘’Ngăn cản? Thứ đồ vật này ngay cả có tư cách nhìn ta cũng không có!’’

Dưới thần thức của Ngọc Trang, người thanh niên kia chỉ một ngón tay vào ba tên bá chủ, đột nhiên thân thể của ba tên bá chủ nổ tung, như một quả cầu đang cháy với ngọn lửa màu vàng đầy nóng bỏng.

Toàn trường hoàn toàn im lặng, những con yêu thú lập tức quay đầu bỏ chạy, còn hung thú thì từ từ lùi về sau với ánh mắt đề phòng nhìn tên Thiên Sứ vừa xuất hiện kia.

Tên Thiên Sứ nhìn ba cái xác đang cháy, hai tay hắn phủi vào nhau, rồi lười biếng nói: ‘’Xong việc rồi, ta đi trước.’’

Không đợi Ngọc Trang trả lời, hắn bước vào cánh cổng rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Ngọc Tran cũng giật mình không kém, cảnh giới hiện tại của cô là Trúc Cơ đỉnh phong, có thể triệu hồi của Thiên Sứ đạt đến Kết Đan sơ kỳ, cô chỉ cho rằng tên Thiên Sứ kia chỉ có thể cản trở mà thôi.

Không ngờ hắn điểm ra một chỉ, hủy diệt ba con bá chủ trong một đòn, cái này quá mạnh mẽ đi?

Ngọc Trang không suy nghĩ nhiều, tiện tay ngắt lấy ba miếng Chu Quả, để lại một thân cây đang tham lam hấp thụ dinh dưỡng từ mặt đất, có lẽ năm sau nó lại kết ra vài miếng nữa, khi đó sẽ có một tràng đại chiến. Nhưng tràng đại chiến kia đã không thấy ba tên bá chủ xuất hiện.