Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 685: Thủy Linh Xà tộc tiếp viện! Hắc Viên bùng nổ!!




“Quang Minh Giáo Đình muốn bảo vệ Hắc Viên tộc ư?” Thiết Xa nghiêm nghị hỏi, vẻ mặt trở nên căng thẳng, những tên khác cũng giống thế, toàn thân bọn chúng lạnh buốt, bọn chúng cảm nhận được một sự nguy hiểm toát ra từ nhóm người làm việc cho Giáo Đình này.

Lạc Hàn Thảo nhàn nhạt cất giọng nói ra:

“Chuyện hôm nay ngừng ở đây, nếu không Quang Minh Giáo Đình không ngại cho Thiết Thạch Nghĩ tộc một bài học nhớ đến muôn đời sau!”

“Cái gì?” Có yêu tộc lập tức thốt thành tiếng, vẻ mặt kinh hãi không thôi.

“Tại sao tổ chức Quang Minh Giáo Đình này lại mạnh miệng như vậy, còn muốn lấn áp Thiết Thạch Nghĩ tộc?” Có yêu tộc không hiểu.

“Ngươi mới đi ra từ rừng rú hay sao?” Hồ Ly Mắt Bạc khinh thường, ánh mắt hơi liếc về phía yêu tộc kia, quả đúng là đồ nhà quê, không biết nhiều tin tức đang nóng bỏng nhất trong Thiên Quy Đảo.

“Gần nửa tháng trước, hai Đường Chủ của Quang Minh Giáo Đình là Nguyệt Linh và Lý Quỳnh Chi xuất thủ chiến đấu với hai vị Hóa Thần Đại Tôn của Đà La Môn, kết quả, hai vị Đường Chủ kia dùng khí thế cường đại, trấn áp Hoàng Minh Chiến Đại Tôn và Lý Hồng Thiên Đại Tôn, hai người đó còn có thân phận là Thái Thượng Trưởng Lão, quyền uy chức trọng của Đà La Môn!”

“Cho đến bây giờ, sống chết của hai vị Đại Tôn kia còn chưa rõ, nhưng Đà La Môn vẫn im lặng không hành động trả thù Quang Minh Giáo Đình, mà lại thả ra tiếng gió, tổ chức Hội Thưởng Rượu vào hai tháng sau, dùng Bích Linh Tửu ngàn năm chiêu đãi quần tu!”

“Trời ạ, nhiều tin tức nóng đến như vậy sao? Tôi chỉ mới tiềm tu hai tháng trời thôi mà?” Yêu tộc kia giật nảy cả mình, vẻ mặt hơi hốt hoảng một chút.

“Hồ Ly đại ca, làm sao đại ca lại biết nhiều chuyện của nhân loại đến vậy?”

“Đương nhiên là đi thu thập thông tin rồi!” Hồ Ly Mắt Bạc ngạo nghễ nói, mặt hất lên cao, thản nhiên tiếp nhận vô số ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái.

“Vậy thì cái tổ chức gọi là Quang Minh Giáo Đình này cũng không phải dạng vừa!” Có yêu tộc suy nghĩ nói

“Đương nhiên, nhìn vào vẻ mặt của Thiết Xa tộc lão đi, ông ta đã muốn tè ra quần rồi kìa!” Hồ Ly Mắc Bạc cười khẽ một tiếng.

“Con Hồ Ly chết tiệt, ngươi dám sỉ nhục Thiết Xa tộc lão hả?” Huyền Tự Hổ lập tức gào thét, yêu lực cuồn cuộn nổi lên không trung rồi rồi biến thành một cái móng vuốt hổ khổng lồ màu vàng rực rỡ đập tới nhóm Hồ Ly Mắt Bạc.

“Mấy con Hổ Giấy, bọn ta sợ các ngươi ư?” Hồ Ly Mắc Bạc cũng không phải kẻ thích bị ngược đãi, cả nhóm mấy Hồ Ly Mắt Bạc lập tức dùng yêu lực chống trả, đôi mắt bắn ra một vệt sáng đâm thủng cái móng vuốt khổng lồ.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Một vụ nổ kinh thiên động địa vang ra, luồng sóng xung kích thổi bay mấy trăm yêu tộc gần đó khiến bọn chúng nhe răng đau đớn, thoáng chốc, hai mắt chúng trừng lên một cách tàn bạo, cả bầy lao đầu vào đập nhau, cực kỳ tàn nhẫn, có yêu tộc biến thành bản thể thật sự, một Băng Linh Tượng với cái vòi mạnh mẽ quất tới, đập bay mấy chục Tứ Tí Linh Hầu.

“Con Voi khốn kiếp, bọn bây đâu, xé lỗ tai nó cho ta!” Tứ Tí Linh Hầu dẫn đầu gầm gừ một tiếng.

“Ngao!! Đánh đi, đánh đi, tụi bây đánh đi!!” Hỏa Cương Báo phát ra một tiếng cười hớn hở.

Ầm!!

Nào ngờ, một Băng Linh Tượng trực tiếp bay xuống từ trên cao, dùng thân thể nặng mấy chục tấn đè lên người Hỏa Cương Báo làm hắn kêu gào thảm thiết, nhất là yêu lực hệ băng đang xâm nhập vào cơ thể hắn càng khiến hắn muốn phát điên.

“Ta liều mạng với ngươi!” Hỏa Cương Báo gầm gừ một tiếng, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhảy vào vòng chiến.

Thiết Xa, Thiết Tuy, Thạch Tiền, Thạch Hưng, ngay cả Lạc Hàn Thảo và mười Thánh Đồ, Hắc Tinh, Hắc Ni, cùng những người khác cũng không khỏi ngây người ngạc nhiên vì tình cảnh hỗn loạn cách nơi đây không xa, một đám yêu tộc đang đánh đập tàn nhẫn chỉ vì một chút xung đột nhỏ.

“Chạy mau!” Thiết Xa tỉnh táo lại trong vòng một giây, hắn ta vội vàng truyền âm cho Thiết Tuy, Thạch Hưng, Thạch Tiền cùng tám Thiết Thạch Nghĩ khác, còn hắn thì quay người, động tác điêu luyện, không bị gò bó bởi thân thể quá khổ, một bước đạp vào mặt đất, phóng đi như thể một con gió nhẹ, chưa đây một cái chớp mắt sau, cả đám Thiết Thạch Nghĩ tộc đều bỏ chạy.

Vù! Vù!

Tốc độ quá nhanh để lại tiếng xé gió chói tai, mười hai Thiết Thạch Nghĩ tộc gần như biến mất khỏi tầm mắt của mọi người ở đây.

“Huyền Tự Hổ, ngươi!!” Hồ Ly Mắc Bạc nhìn thấy cảnh đó, hắn mở to mắt ra nhìn Huyền Tự Hổ, rõ ràng cái con Hổ giấy này đã tính kế, bày mưu lược cho nhóm Thiết Xa tộc lão có cơ hội bỏ chạy, còn nhóm Lạc Hàn Thảo, Thánh Sứ đến từ Quang Minh Giáo Đình chỉ vừa mới nhận ra bọn người Thiết Tuy chạy trốn mà thôi.

“Haha!” Huyền Tự Hổ cười to một tiếng, sau đó hắn định rời khỏi nơi nguy hiểm này, chạy về Huyền Tự Hổ tộc để lánh nạn một thời gian, kế tiếp thì đi nhận thưởng từ Thiết Xa tộc lão, tất cả kế hoạch, hắn chỉ dùng chưa đầy mười giây kể từ khi Lạc Hàn Thảo đột nhiên hiện thân.

Quả là một yêu tộc thông minh!

Ngay cả Hồ Ly Mắc Bạc nổi tiếng gần xa các thế lực một sao cũng phải chào thua về sự nhanh trí đó!

“Hổ càng già, xương càng cứng, đầu càng to!” Hỏa Cương Báo mắng thầm một tiếng rồi ngừng chiến đấu, các yêu tộc khác cũng vậy, cả đám lê lết thân thể bị thương, ánh mắt tức giận nhìn vào Huyền Tự Hổ.

Bành! Bành! Bành!!

Đột nhiên, những tiếng đập mạnh nặng nề vang ra từ hướng nhóm Hắc Viên tộc, cả đám yêu tộc liền bỏ qua Huyền Tự Hổ, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào một yêu tộc khác lạ so với các Hắc Viên.

Đó là một yêu tộc với thân thể cao gần ba mét, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu hoàng kim cao quý, một bộ lông màu trắng tinh khôi phủ lên thân thể lực lưỡng nhưng không quá lố, tất cả tạo nên một sự hoàn mỹ khiến người nhìn thích mắt, nhất là gương mặt giống hệt Hắc Viên nhưng lại bỏ xa Hắc Viên về thần thái uy nghiêm, không cho phép kẻ khác khinh nhờn.

Thánh Viên tộc!

Hắc Tinh đã kích hoạt toàn bộ dòng máu biến đổi thành Thánh Viên tộc, hai tay đập mạnh vào vùng ngực tạo ra tiếng vang dội khắp cả một vùng trời bao la.

“GAHHHHH!!!” Hắc Tinh ngửa mặt lên trời rồi hét dài ra một tiếng uy mãnh, hoang dã, cuồng bạo, trấn áp tất cả yêu tộc, khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi đến cơ thể đông cứng lại, không thể nhấc lên dù chỉ là một ngón chân, ngón tay.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?’ Hỏa Cương Báo biến hắc, vẻ mặt đờ ra.

“Đó là… đúng rồi, đó là một yêu tộc nổi tiếng trong Trúc Cơ Cốc!!” Hồ Ly Mắt Bạc kinh hãi, hắn ta hét lên một tiếng vì nhớ lại những thông tin gần đây, một Bạch Viên kỳ lạ xuất hiện trong Trúc Cơ Cốc, đánh bại cả đám thiên tài của nhân tộc, yêu tộc, có cả Hắc Lôi Dạ Xoa tộc, nhưng khi Trúc Cơ Cốc khép lại, không một ai nhìn thấy bóng dáng Bạch Viên cực kỳ cường đại kia nữa.

“Chính là hắn, Bạch Viên, thiên tài hàng đầu trong Trúc Cơ Cốc!!”

“Có người dự đoán hắn mạnh ngang với Thiên Trúc Tiên Nữ của Tử Vi Kiếm Tông!!”

Cả đám yêu tộc nháo nhào hết cả lên vì cơ thể Thánh Viên tộc của Hắc Tinh.

Thế nhưng, Hắc Tinh không rảnh hơi để ý các yêu tộc nhỏ lẻ đó, bởi vì Hắc Tinh đang nhắm chặt vào nhóm Thiết Xa tộc lão, một chân đạp mạnh vào mặt đất làm cả vùng đất lung lay mạnh, một cách hố sâu xuất hiện bên dưới vị trí Hắc Tinh, còn Hắc Tinh thì đã biến mất ngay tại chỗ.

Đằng xa, Thiết Xa tộc lão đang bỏ chạy cùng cả đám tộc nhân, hắn ta không dám quay đầu lại vì uy danh của Giáo Đình quá lớn, ngay cả hai vị Đại Tôn tay từng nhiễm máu tươi của Đại Yêu Vương còn phải bị trấn áp, không có sức phản kháng trước Giáo Đình thì một mình Thiết Xa Yêu Vương này làm được gì cơ chứ?

Tiếp tục tấn công Hắc Viên tộc? Ngại tuổi thọ quá dài hay sao?

Bỏ chạy chính là một kế hoạch vẹn toàn nhất, ít ra khi trở về Thiết Thạch Nghĩ tộc thì Thiết Xa cảm thấy an tâm hơn là đối mặt với Thánh Sứ nguy hiểm từ Quang Minh Giáo Đình.

Yêu tộc không có lề mề, nói chuyện nhiều như nhân tộc, bọn họ làm việc hết sức tối giản, gọn gàng, không nói một lời nào, nói chạy một tiếng thì liền gọi theo cả lũ nhấc cái mông lên rồi chạy đi.

“Chúng ta an toàn rồi đi?” Thiết Xa nhíu mày lẩm bẩm một tiếng vì không cảm nhận được một ai đuổi theo ở sau, cả đám Thiết Thạch Nghĩ cũng thở ra một hơi, nội tâm nhẹ nhõm đi nhiều.

Nhưng mà, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh tai của Thiết Xa tộc lão và bọn Thiết Thạch Nghĩ tộc, đó là giọng nói độc nhất của Hắc Tinh, một giọng nói mang theo uy nghiêm cao thượng phủ xuống, trùng kích mạnh vào tâm linh của bọn họ.

“Các ngươi muốn đi như vậy sao? Sỉ nhục, có ý đồ giết hại tộc nhân của Hắc Viên tộc, các ngươi cần phải bị trừng phạt!”

Ầm! Ầm!!

Mười một âm thanh trầm trọng vang lên ngay sau đó, mười một Thiết Thạch Nghĩ ngoại trừ Thiết Xa tộc lão đều mất khống chế, cơ thể ngã mạnh vào mặt đất làm bọn chúng cảm thấy đau đớn, tuy nhiên, bọn chúng vội ngẩng đầu lên ngước nhìn một Thánh Viên đang đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh nhạt, cuồng dã nhìn xuống.

Thiết Xa bị một ánh mắt kia tập trung vào, toàn thân ông ta căng cứng, tâm trạng hoảng hốt, căng thẳng cực độ.

“Ngươi… là ai?” Thiết Xa kinh hãi hét lên.

“Hắc Tinh, một tộc nhân của Hắc Viên tộc!” Hắc Tinh chậm rãi lên tiếng nói.

“Hắc Tinh? Tại sao ngươi lại có hình dáng này?” Thiết Xa ngây ngốc một chút, hắn không ngờ Hắc Tinh biến từ một Hắc Viên thành một Bạch Viên sở hữu khí chất cao thượng làm hắn cảm thấy hoảng sợ.

Dường như ngay cả dòng máu cứng cỏi, kiên cường của Thiết Thạch Nghĩ tộc còn phải cúi đầu trước Hắc Tinh!

“Các vị đến từ Giáo Đình, xin các vị hãy làm chứng, chúng tôi không hề tấn công Hắc Viên tộc, bọn chúng muốn tấn công chúng tôi…” Thiết Xa suy nghĩ nhanh chóng, hắn nhận ra nói chuyện với Hắc Tinh không mang lại một chút an toàn cho hắn, hắn cần phải tìm cách trốn thoát khỏi đây, bởi vì Hắc Tinh đang tản mát ra một luồng uy áp khủng bố khiến yêu lực của hắn ngưng trệ.

“Lạc Hàn Thảo Thánh Sứ.” Hắc Tinh chậm rãi lên tiếng trong khi nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Hàn Thảo và mười Thánh Đồ.

Lạc Hàn Thảo nhìn vào khuôn mặt thảm thương của Thiết Xa, sau đó lại nhìn vào Hắc Tinh, giọng nói dễ nghe tựa như tiếng chim hót vang giữa vùng đất thơ mộng vang lên:

“Thiết Thạch Nghĩ tộc có ý đồ xấu với Hắc Viên tộc, tội lỗi không thể tha thứ! Hắc Tinh Thánh Sứ, cậu có quyền bắt giữ bọn chúng, nếu chúng phản kháng thì có thể dùng bạo lực trấn áp!”

“Cảm ơn Hàn Thảo Thánh Sứ!” Hắc Tinh bình tĩnh nói một tiếng rồi cười nhe răng nhìn vào Thiết Xa tộc lão, vẻ mặt của lão ta đang trở nên xám như tro tàn.

“Ngươi… Hắc Tinh, khốn kiếp, ngươi biết bọn ta đến từ Thiết Thạch Nghĩ tộc, một trong ba Thủ Lĩnh của liên minh Rừng Minh Hàng không?” Thiết Tuy gầm gừ một tiếng về phía Hắc Tinh, hôm nay, hắn phải nhận thêm nhục nhã, đầu óc không còn minh mẫn nữa, hắn lại đang hoảng sợ, cho nên mới thốt ra lời đe dọa đó.

Thiết Xa tộc lão không suy nghĩ nhiều, hắn hi vọng lời nói của Thiết Tuy sẽ tạo ra một chút tác dụng gì đó giúp Thiết Xa thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Đáng tiếc, Hắc Tinh hoàn toàn không để cái liên minh Rừng Minh Hàng vào trong mắt, một một thần thái cao lãnh, Hắc Tinh nhàn nhạt nói ra:

“Các ngươi tự trói hay để ta?”

“Giết!!” Thiết Xa nghe thế, hắn liền thét dài, cố gắng dùng yêu lực chống trả, hắn biến thành bản thể là một con kiến khổng lồ với một bộ vảy giáp như đá, như thiết, rất cứng cáp, khó bị xuyên thủng bởi vũ khí cùng cấp, một cây càng mang theo yêu lực đập tới Hắc Tinh làm cho không khí nổ tung.

“Thiết Thạch Đại Pháo!”

Một đòn tấn công kết hợp thân thể cứng rắn và yêu lực của Thiết Thạch Nghĩ tộc, Thiết Xa đã dùng rất nhiều năng lượng vào đòn tấn công này cho nên nó có thể đẩy lùi luôn cả tu sĩ cùng cảnh giới là Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí đỡ được một đòn từ Nguyên Anh hậu kỳ!

Một Hắc Tinh chỉ mới đạt cảnh giới Kết Đan sơ kỳ làm sao có thể chống nổi!

Đến đây, cảm giác tự tin đã trở lại với Thiết Xa, hắn cho rằng Hắc Tinh chỉ tạo ra thành thế ảo, không phải là sức mạnh thật, một đòn tấn công nén giận đã phá hủy ảo giác mạnh mẽ không thể chiến thắng từ Hắc Tinh.

Oanh!!

Một giây sau, tiếng động trầm trọng vang truyền đi khắp bốn phương tám hướng, Hắc Tinh bình tĩnh đấm ra một quyền chặn đứng Thiết Thạch Đại Pháo, toàn thân vững vàng như núi cao, không hề lung lay khỏi chỗ cũ.

“Ta không tin ngươi có thể sở hữu sức mạnh kinh khủng kia trong khi cảnh giới thật sự của ngươi chỉ là Kết Đan sơ kỳ!!” Thiết Xa nghiến răng nghiến lợi nói rồi nhào tới, dùng thân thể khổng lồ, trọng lượng, yêu lực tấn công Hắc Tinh dồn dập.

“Tinh thần chiến đấu rất tốt!” Hắc Tinh bình tĩnh cất tiếng nói, vẻ mặt hờ hững không hề xem Thiết Xa là đối thủ, một quyền ở đó, không gì có thể vượt qua làm tổn thương cơ thể của Hắc Tinh.

“Chết đi!!” Thiết Tuy, Thạch Tiền, Thạch Hưng cùng tám Thiết Thạch Nghĩ khác cũng muốn hợp lực giết chết Hắc Tinh.

“Các ngươi không nhìn thấy bọn ta sao?” Ngay lập tức, mười lăm Hắc Viên dẫn đầu là Trần Bá Lực, Trần Độ, Lâm Mạnh Cường, Nguyễn Bá Bá, những cái tên này chỉ vừa mới đổi từ họ Hắc sang, không tên không tuổi, nhưng một ngày nào đó, những cái tên đó sẽ vang truyền ra khắp thế giới, đại diện cho sự cường đại của Hắc Viên tộc!

Cùng lúc này, một nhóm người vừa mới tới đây, người dẫn đầu là Vân Thùy Tộc Trưởng cùng với Vân Mộng và chín tộc lão cảnh giới Kết Đan sơ kỳ của Thủy Linh Xà tộc, bọn họ nhìn thấy cảnh chiến đấu chuẩn bị bộc phát.

Vân Thùy Tộc Trưởng không do dự một giây nào, cô rút thành Thủy Linh Xà Kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng quát nhẹ đầy nữ tính nhưng lại anh dũng bừng bừng vang lên:

“Giết! Cứu trợ Hắc Viên tộc!”

“Giết!!” Vân Mộng cùng chín tộc lão của Thủy Linh Xà tộc lập tức nắm lấy thanh kiếm sắc bén, theo sau Vân Thùy Tộc Trưởng hỗ trợ Hắc Viên tộc, gương mặt kiên định, thấy chết không sợ hãi.

“Đó là một yêu tộc gần Hắc Viên Sâm Lâm, Thủy Linh Xà tộc, tại sao bọn họ lại giúp đỡ Hắc Viên tộc chứ?” Một yêu tộc ngạc nhiên hỏi.

“Ai mà biết, hỏi miết thế, ngươi không cảm thấy phiền à!” Hỏa Cương Báo hừ lạnh.

“Thủy Linh Xà tộc, một chủng tộc nổi tiếng ở mấy trăm năm trước, nghe nói, nhờ Thủy Linh Xà tộc nên vùng đất phía đông nam Thiên Quy Đảo mới có thể tồn tại sau khi bị hải tộc tấn công…” Hồ Ly Mắt Bạn nhẹ nhàng lên tiếng, vẻ mặt đang suy tư.

“Ngươi cũng biết chuyện đó?” Có một yêu tộc thuộc loài Rùa, tuổi thọ hơn mấy trăm trăm liền nhìn vào Hồ Ly Mắt Bạc.

“Vào thời điểm đó, Thủy Linh Xà tộc được rất nhiều yêu tộc, thậm chí là nhân loại kính trọng, tặng cho tài nguyên chồng chất thành một ngọn núi lớn, đáng tiếc, Thủy Linh Xà tộc không có nhân vật thiên tài có thể giúp chủng tộc phát triển thêm một bước nữa, đến bây giờ, họ chỉ thu mình trong một vùng ao đầm gần Hắc Viên Sâm Lâm.” Hồ Ly Mắt Bạc vừa nhắm mắt vừa cất tiếng nói, chậm rãi kể chuyện.

Khi hắn nói xong, hai mắt hé ra một khe hở, hắn liền méo mặt, vẻ mặt bực bội không thôi bởi vì toàn bộ yêu tộc, kể cả con Rùa già vừa hỏi chuyện hắn cũng đang ngó về phía xa, quan sát trận chiến.

“Thủy Linh Xà tộc? Các ngươi làm gì ở đây?” Hắc Tinh ngạc nhiên hỏi.

“Chúng tôi đến đây để báo ơn!” Vân Thùy Tộc Trưởng vừa cầm kiếm vừa chiến đấu với Thạch Hưng, vì đó là pháp bảo cấp bốn nên Thạch Hưng không thể nào gì khác ngoài phòng thủ, Vân Mộng cùng chín tộc lão khác thì cũng hợp tác tấn công Thạch Hưng, họ muốn giải quyết một kẻ địch trong thời gian ngắn nhất.

“Khốn kiếp, lũ rắn nhỏ, các ngươi định chống lại Thiết Thạch Nghĩ tộc ta ư?” Thạch Hưng gầm gừ một tiếng, ánh mắt phẫn nộ.

“Nhiều chuyện!”

“Lắm lời!

Trả lời lại cho Thạch Hưng là hai tiếng nói vang lên cùng lúc, đó là Hắc Ni và Vân Thùy, hai Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc và Thủy Linh Xà tộc!

Vân Thùy Tộc Trưởng kích hoạt uy năng của Thủy Linh Xà Kiếm, thanh kiếm bộc phát ra ánh sáng sắc bén màu xanh lục, biến thành một con rắn lớn rồi há miệng cắn tới Thạch Hưng.

Còn Hắc Ni Tộc Trưởng thì vô cùng bá đạo, dùng Hắc Viên Cuồng Bạo cảnh giới Hồn Nộ rồi tặng cho Thạch Hưng một đấm trúng vào con mắt.

Keng! Ầm!

“AA!!” Thạch Hưng hét thảm, hai nguồn sức mạnh lớn lao ập tới đánh trúng vào hắn làm hắn bị đẩy lùi ra mấy chục mét mới ngừng lại.

“Tất cả cùng nhau hợp sức thoát khỏi nơi này…” Thạch Hưng nhanh nhẹn ổn định thân hình, hắn ta hét dài trong khi chuyển tầm nhìn về hướng khác, gửi lời nói cho các đồng đội là Thiết Tuy, Thạch Tiền, nhưng mà Thạch Hưng còn chưa nói xong hết câu thì miệng hắn đang cứng đơ một chỗ.

“Ngươi muốn gọi bọn chúng à? Chúng đang làm ghế ngồi của bọn ta rồi, không rãnh đâu!” Trần Bá Lực cười nhe răng đáp lại Thạch Hưng.

“Mấy cái ghế ngồi này mặc dù hơi cứng nhưng khá cao, cảnh quan khá tốt!” Lâm Mạnh Cường cảm khái một tiếng.

Mười lăm Hắc Viên đã đánh sưng mặt, sưng mũi mười Thiết Thạch Nghĩ khác rồi bắt bọn chúng đang ở trạng thái bản thể làm thú cưỡi, bọn chúng rơi vào hôn mê nên không biết chuyện này, nếu không thì đã tức giận tới ngất xỉu, à, mặc dù thế nào chúng cũng xỉu thôi.

“Không thể nào!!” Thạch Hưng trừng mắt to hết cỡ, một cái lưỡi dài lè ra bên ngoài miệng, hắn ta không thể tin được những gì mắt hắn nhìn thấy.

Mười Thiết Thạch Nghĩ cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, trong đó có ít người sở hữu thực lực ngang nửa bước Nguyên Anh kỳ đã bị đánh bại bởi một đám khỉ đen đến từ vùng rừng cằn cỗi ư?

“Này, Thạch Hưng…” Thạch Hưng chợt nghe một tiếng gọi kế bên tai.

“Cái gì?” Theo bản năng, Thạch Hưng đáp lại trong khi quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Ăn một gậy thử xem?” Hắc Diên Sương cười khúc khích, vẻ mặt gần như không thể chờ đợi được nhìn thấy khoảnh khắc kế tiếp diễn ra.

“Một gậy?” Thạch Hưng mở to mắt ra nhìn, một Hắc Viên trông giống như phái nữ đang cầm một cây côn lớn bằng hai tay, rồi sau đó liền dùng hết sức đập xuống từ trên cao, nhắm thẳng vào phần đầu của hắn.

Ầm!!

Thạch Hưng hôn mê, bất tỉnh tại chỗ!

“Hắn ngất rồi?” Hắc Diên Sương giật mình.

“Tất nhiên, ăn một gậy của cô, cho dù là Thiết Xa tộc lão ở đằng đó cũng phải khóc thét.” Hắc Ni Tộc Trưởng vừa nói vừa xoa đầu.

“Vân Thùy Tộc Trưởng, chúng tôi rất biết ơn vì sự giúp đỡ và tấm lòng chân thành của Thủy Linh Xà tộc, nhưng Hắc Viên tộc đã giải quyết xong kẻ địch, không cần Thủy Linh Xà tộc phải nhúng tay vào, nếu không việc làm này sẽ mang cho Thủy Linh Xa tộc rất nhiều nguy hiểm!” Hắc Ni Tộc Trưởng nghiêm mặt nói với Vân Thùy Tộc Trưởng.

“Hắc Viên tộc…” Vân Thùy Tộc Trưởng đứng hình trong vài giây, cô còn chưa kịp tỉnh hồn vì Hắc Viên tộc đã giải quyết hết bọn Thiết Thạch Nghĩ tộc, trong đó còn có Thiết Thạch Nghĩ làm tim cô đập nhanh nữa.

“Thủy Linh Xà tộc mang ơn huệ của Hắc Viên tộc, dù cho phía trước là con đường chết thì chúng tôi vẫn sẽ mạnh dạn đi cùng Hắc Viên tộc!” Vân Thùy Tộc Trưởng cao giọng đáp lại Hắc Ni Tộc Trưởng.

Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tiều Đại Trưởng Lão, Hắc Diên Sương, Hắc Hòa và mười lăm Hắc Viên khác đều nhìn thấy gương mặt thật lòng từ Vân Thùy Tộc Trưởng, Vân Mộng cùng chín tộc lão đến từ Thủy Linh Xà tộc, bọn họ rõ ràng, lời nói của Vân Thùy Tộc Trưởng không phải là đang nịnh bợ Hắc Viên tộc!

Chắc chắn rằng Vân Thùy Tộc Trưởng đã quyết tâm trước khi lên đường đến tham dự trận chiến nguy hiểm ở đây cùng với Hắc Viên tộc!

“Mọi người, hình như chúng ta vẫn còn có một kẻ địch chưa giải quyết.” Vân Mộng nhẹ giọng nhắc nhở, cô nhìn vào bên ngoài xa, nơi bầu trời xanh thẫm, một Thánh Viên đang đánh nhau với một Thiết Thạch Nghĩ khổng lồ dài hơn mười mét.

“Hắc Tinh, anh còn định đùa với Thiết Xa đến bao giờ vậy?” Nguyễn Bá Bá nói với vẻ mặt không kiên nhẫn, cô còn bĩu môi để thể hiện sự bất mãn của mình đối với Hắc Tinh.

“Hắc Tinh, anh đừng cho các tộc nhân nhìn thấy cảnh anh bị đè đánh chứ?” Trần Bá Lực cười to.

“Nào, Hắc Tinh, bắt sống con kiến sắt kia đi!” Lâm Mạnh Cường phấn khởi.

“Hắn là kẻ dẫn đầu, cũng là kẻ nhiều tội lỗi nhất, hãy bắt giữ hắn!” Trần Độ trầm giọng lên tiếng.

Các Hắc Viên theo Hắc Tinh huấn luyện ở Huyễn Linh Chiến Trường đều thân thiết với nhau, bọn họ coi nhau như người thân cho nên nói chuyện không kiêng nể gì, rất nhiệt tình, đầm ấm.

Còn những cái tên đó bắt nguồn từ sự tự phát của Hắc Viên tộc, không thể để cả tộc mang một họ Hắc để giao lưu văn hóa với Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều hay là Giáo Đình, cho nên rất nhiều chi nhánh trong Hắc Viên tộc đã tiến hành sửa đổi họ, thêm nhiều họ của các thành viên trong Giáo Đình vào, đặt cạnh họ Hắc.

“GỪ!” Thiết Xa tộc lão tấn công ầm ầm như lại không thể gây thương tổn cho Hắc Tinh, điều đó khiến hắn ta gần như mất đi lý trí, hắn tu luyện hàng trăm năm còn không bằng một tên Yêu Tướng cảnh giới Kết Đan sơ kỳ ư? Quả là một sự sỉ nhục to lớn nhất trần đời!

“Kết thúc rồi, Thiết Xa, ngươi và cả Thiết Thạch Nghĩ tộc phải nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng!” Hắc Tinh nhàn nhạt nói trong khi dùng một tay cầm lấy cây càng to khỏe của Thiết Xa, tiếp theo, Hắc Tinh dùng sức quăng Thiết Xa xuống mặt đất.

Ầm!!

Thiết Xa đâm mạnh vào mặt đất cứng rắn, toàn thân rã rời, ánh mắt mơ màng, một giọng nói lạnh lẽo vang vọng vào linh hồn của Thiết Xa.

“Thánh Viên Thông Linh Quyền!” Ánh mắt màu hoàng kim sắc lạnh lóe lên một tia sáng uy nghiêm, Hắc Tinh lạnh nhạt vung ra một nắm đấm giáng thẳng từ trên trời cao xuống dưới, một bóng mờ tỏa ra uy nghiêm, khí thế huyền diệu, mờ ảo, mang theo sự cao quý không thể chạm xuất hiện sau lưng Hắc Tinh, chỉ những Hắc Viên tộc đã có dòng máu Thánh Viên chảy xuôi trong người mới có thể nhìn thấy.

Ngoại trừ Hắc Tinh sở hữu sáu phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc thì Hắc Ni Tộc Trưởng có một phần mười và Hắc Tiều có một phần mười, ngay cả Hắc Diên Sương và Hắc Hòa cũng có một phần mười nhờ vào Thánh Viên Tinh Huyết do Thanh Vũ tặng, một bình máu mười ngàn điểm tín ngưỡng cố định.

Ầm!!

Trước toàn thể yêu tộc, Thủy Linh Xà tộc, nhóm Lạc Hàn Thảo và cả các Hắc Viên đang ở đây hay quan sát trận chiến từ tận trung tâm Hắc Viên Sâm Lâm đều nhìn thấy một cảnh rõ ràng, Thiết Xa bị một sức mạnh cuồng bạo đánh trúng, toàn thân chèn ép mặt đất, tạo ra một cái vùng trũng lớn, máu tươi chảy đầy trong đó.