Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 625: Nắm giữ Mệnh Tinh! Trận thế sát cơ




Chiếc áo choàng màu hồng khẽ bay lên theo từng bước chân nhẹ nhàng của Ngọc Trang, thần thái của cô vẫn như trước, thế nhưng mọi người lại cảm nhận được Ngọc Trang đã thay đổi, thay đổi về khí chất lẫn có thêm một cảm giác huyền diệu, không thể giải thích nên lời.

Bọn họ nhận thấy rằng Ngọc Trang đã trở nên thật thần bí, không cách nào nhìn thấu cô ấy nữa.

Ánh sáng Mặt Trời phủ xuống, bọn chúng tạo thành những dải sáng tuyệt trần theo sau bóng lưng của Ngọc Trang, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ không sao tả xiết, hình như bọn chúng đang cúi mình trước Vị Thần Của Ảnh Sáng, Ngọc Trang.

Mọi người nhìn tới không chớp mắt cái nào, tất cả đều bị hút hồn bởi vẻ đẹp vượt qua năm tháng, giống như sự vĩnh hằng bất diệt.

Mang đến điềm lành, mang cho thế giới sinh mệnh, chiếu rọi vạn linh.

Quang Minh Thần Thể!

Đây là thể chất cao cấp hơn Quang Minh Thánh Thể!

Trước đó, Ngọc Trang chỉ kích hoạt Quang Minh Thánh Thể nhờ Quang Minh Thánh Điển chứ không thể đánh thức Quang Minh Thần Thể!

Bây giờ, Ngọc Trang tìm kiếm Mệnh Tinh – vận mệnh của chính mình - ở trong Vận Mệnh Trường Hà nhờ Thất Thánh Đại Thiên Sứ giúp đỡ.

Người đời đồn đãi rằng, kẻ nào nắm giữ Mệnh Tinh ở trong tay thì siêu thoát Thánh Giả, lời đồn đó không sai, nhưng cũng không đúng.

Mệnh Tinh trôi dạt theo Vận Mệnh Trường Hà, nhờ Vận Mệnh Trường Hà cũng vô vàn Mệnh Tinh khác bảo vệ, trôi dạt theo dòng sông, nó có thể gọi là một sự bảo vệ của thiên nhiên đối với Mệnh Tinh.

Thánh Giả tìm hiểu vận mệnh, sau đó lại không cần thiên nhiên bảo vệ, nắm giữ Mệnh Tinh ở trong tay, từ đó tìm thấy con đường mờ ảo ở phía trước, dẫn đến siêu thoát Thánh Giả.

Bây giờ, Ngọc Trang đã tìm thấy Mệnh Tinh, bởi vì Ngọc Trang tự hủy quá trình đột phá Thiên Địa Nhị Dương, một loại chối bỏ sự bảo vệ của đất trời, dẫn đến đất trời không quan tâm đến Ngọc Trang, không cho phép cô đột phá Thiên Địa Nhị Dương nữa.

Vì thế, Thất Thánh Đại Thiên Sứ mới hỗ trợ Ngọc Trang tìm kiếm Mệnh Tinh, để Ngọc Trang tự mình nắm giữ Mệnh Tinh ở trong tay, không cần để Mệnh Tinh ở Vận Mệnh Trường Hà, tuy vậy, Ngọc Trang đánh mất hết phúc lợi của Mệnh Tinh vốn dĩ cực kỳ lớn và sáng rực.

Lúc này, Mệnh Tinh của Ngọc Trang rất nhỏ bé, không phát ra một chút ánh sáng gì, nhưng Ngọc Trang lại dung hợp Mệnh Tinh vào chính linh hồn mình, làm cho Quang Minh Thánh Thể chuyển hóa thành Quang Minh Thần Thể.

Ở thời điểm đó, Ngọc Trang đã nhận ra rằng chính Thất Thánh Đại Thiên Sứ đã đẩy Ngọc Trang vào tình thế này, để cho Quang Minh Thần Thể xuất hiện, bọn họ đã tính toán hết tất cả mọi chuyện.

Tuy tương lai, Ngọc Trang sẽ không được Mệnh Tinh giúp đỡ, mọi thứ đều là một ẩn số, phúc họa tương liên, nhưng đó chính là một sự rèn luyện cho Ngọc Trang, không cần vận mệnh tốt đẹp bao phủ, Ngọc Trang vẫn có thể tự đi bằng chính đôi chân của cô ở trên thế giới này!

Thất Thánh Đại Thiên Sứ đang giúp Ngọc Trang có cơ hội tự rèn luyện bản thân! Đó là mục đích chính của họ.

Mệnh Tinh dung hợp với linh hồn, cho nên dù là Thánh Giả cũng không thể thôi diễn ra Ngọc Trang là ai, thực lực như thế nào và đang ở đâu.

Một lớp bảo vệ hoàn hảo!

“Tại sao tôi không thể cảm thấy cảnh giới của Ngọc Trang Giáo Chủ?!” Hắc Tinh nghi ngờ hỏi, giống như câu hỏi kia, cậu không thể cảm nhận được khí tức của Ngọc Trang nằm ở cảnh giới nào.

“Tôi cũng vậy.” Mạc Ảnh Quân gật đầu nói với vẻ mặt nghi ngờ.

“Thiên Địa Trúc Cơ, không đạt đến cảnh giới đó thì không có tư cách cảm nhận cảnh giới của Ngọc Trang.” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói ra.

“Thì ra là vậy.” Nhóm Hắc Tinh gật gù, vẻ mặt hiểu ra.

Thiên Địa Nhị Dương, dính đến tạo hóa của đất trời, những sinh linh bình thường thì không thể cảm nhận được đất trời bao la rộng lớn và cường đại đến mức nào.

“Chúng ta phải mau chóng đột phá thôi.” Hắc Tinh cười hớn hở, trước đó không lâu, bọn họ ép buộc Thiên Hoàng Tử Tinh Quy giao ra mấy viên Trúc Cơ Thạch màu tím.

Thiên Hoàng Tử Tinh Quy coi Trúc Cơ Thạch là thức ăn vặt nên số lượng tồn trữ bên dưới dòng thác nước không nhiều, chỉ có năm viên mà thôi.

Thiên Hoàng Tử Thiên Quy đưa ra hai viên cho Hắc Tinh và Liễu Tịnh Kỳ, sau đó giữ lại ba viên, cho dù có đưa thêm nữa thì cũng vô ích.

Đột phá Thiên Địa Trúc Cơ là một việc nguy hiểm chết người, không đủ khả năng mà vẫn khăng khăng thử thì kết quả sẽ là mất hết tu vi, từ nay không thể tu luyện nữa giống như Ngọc Trang vào lúc bị Đại Đạo Chi Hỏa thiêu đốt.

Ở đây, người đủ khả năng là Hắc Tinh và Liễu Tịnh Kỳ, những người còn lại sẽ có tỷ lệ chưa đến một phần mười, cưỡng ép đột phá thì giống như tự đưa đầu vào cái chết vậy.

Thiên tài không cam lòng thua kém người khác là đúng, nhưng cũng phải tự biết giới hạn bản thân ở đâu.

Trừ khi bọn họ có thể vượt qua giới hạn, thì khi đó, sẽ có tư cách chạm đến cảnh giới cao hơn.

“Cảm ơn vì đã cứu Hoa Linh.” Sơn Thần vừa núi vừa khom người trước Ngọc Trang để thể hiện lòng cảm kích không bờ bến của hắn.

Hoa Linh là người bạn đầu tiên của Sơn Thần, Ngọc Trang cứu Hoa Linh cũng giống như cứu Sơn Thần một mạng.

“Hoa Linh là bạn của tôi.” Ngọc Trang cười khẽ.

“Ngươi tên là gì?”

“Hoa Linh, gọi tôi là Ngọn Núi Nhỏ.” Sơn Thần thành thật đáp lại, một người khổng lồ uy mãnh lại thể hiện một gương mặt chất phác đó làm mọi người cảm thấy kỳ lạ không thôi, mở mang kiến thức nữa.

“Ta là Ngọc Trang, một Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang khẽ nói.

“Ngươi có biết một vùng đất tràn ngập năng lượng của sự sống không? Hoa Linh cần nghỉ ngơi hồi phục ở một vùng đất tốt đẹp như thế.”

“Tôi không biết một nơi nào như vậy.” Ngọn Núi Nhỏ lắc đầu trả lời, vẻ mặt lo lắng khi nhìn Hoa Linh đang hôn mê.

“Ngọc Trang Giáo Chủ, ở Giáo Đình có một khu đất gọi là Vạn Vật Thánh Thổ, nó giống như lời Giáo Chủ miêu tả vậy, tràn đầy năng lượng của sinh mệnh.” Hắc Tinh lên tiếng nói ra.

“Vậy thì hãy trở về Giáo Đình.” Ngọc Trang gật đầu nhẹ rồi nói.

“Thế nhưng tên này quá to xác, nếu đi ra ngoài kia sẽ bị nhiều người dòm ngó.” Lâm Phong liếc Ngọn Núi Nhỏ một cái.

Ngọn Núi Nhỏ nghe vậy, khuôn mặt hơi cúi xuống đất, cảm thấy đau buồn, hắn không muốn xa rời Hoa Linh, nhất là ở thời điểm quan trọng như thế này càng không thể, hắn phải nhìn tận mắt thời khắc Hoa Linh khỏe mạnh trở lại thì lòng mới yên tâm.

Nghe Lâm Phong nhắc nhở, mọi người cảm thấy chuyện này rất khó làm. Chẳng lẽ lại để Ngọn Núi Nhỏ ở đây một mình?

Không biết tới năm tháng nào thì Trúc Cơ Cốc mới mở ra một lần nữa.

“Các ngươi quên rồi sao, hắn ta là Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, trung tâm của Trúc Cơ Cốc.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy bơi ra ngoài hồ nước, nó lớn tiếng nói ra, khuôn mặt ngạo nghễ ngẩng lên thật cao.

Này thì trấn lột đồ ăn vặt của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, đến lúc này cũng phải nhờ vào nó nghĩ cách mà thôi.

“Này tên to xác, mau mau lấy cái mai rùa đá ra đây.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy cao giọng nói với Ngọn Núi Nhỏ.

“Là vật này ư?” Ngọn Núi Nhỏ lay hoay hồi lâu, hắn cầm trên tay một cái mai rùa đá, một nửa mai rùa là cát vàng, một nửa là vùng biển mênh mông, thể hiện địa lý của Trúc Cơ Cốc.

“Đúng vậy, nó là chìa khóa để điều khiển Trúc Cơ Cốc, ngươi cứ đưa cho cho Ngọc Trang, sau khi luyện hóa xong, Ngọc Trang có thể mang Trúc Cơ Cốc theo bên mình.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nhàn nhạt hướng dẫn.

“Xin cô hãy nhận lấy nó.” Ngọn Núi Nhỏ chân thành nói với Ngọc Trang.

“Cảm ơn.” Ngọc Trang khẽ nói sau đó nhận lấy cái mai rùa đá kỳ dị, cô liền sử dụng linh lực tràn vào cái mai rùa để luyện hóa nó, chẳng mấy chốc sau, cái mai rùa phát ra một tia sáng nhè nhẹ giống như đang vui vẻ vậy.

Ngọc Trang cảm nhận thông qua cái mai rùa, cô thấy rõ toàn cảnh của Trúc Cơ Cốc và có thể mang mai rùa đi ra bên ngoài, mai rùa ở đâu, Trúc Cơ Cốc ở đó.

“Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm.” Ngọc Trang cười khẽ với Thiên Hoàng Tử Tinh Quy.

“Ha, cảm ơn thì không cần, chỉ cần cô bé thực hiện lời hứa lúc trước là được rồi.” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy bình thản nói ra.

“Tất nhiên.” Ngọc Trang gật đầu nhẹ trong khi nói.

“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Trang nhìn mọi người rồi nói.

Ở đây có nhóm Hắc Tinh và nhóm của Liễu Tịnh Kỳ, Tử Vi Cửu Kiếm.

Thiên Hoàng Tử Tinh Quy dùng một cách để bảo quản Trúc Cơ Thạch màu tím nên không sợ nó sẽ bị vỡ nát khi ra thế giới bên ngoài, Liễu Tịnh Kỳ hay Hắc Tinh có thể luyện hóa nó khi đến một nơi an toàn khác.

Tiếp theo, mọi người bắt đầu di chuyển ra khỏi Trúc Cơ Cốc, để một mình Ngọn Núi Nhỏ ở lại, hắn ta đưa Hoa Linh đến một nơi có nồng độ linh khí xen lẫn Đại Đạo Chi Khí đậm đặc để Hoa Linh nghỉ ngơi.



Xích Nghĩ Sâm Lâm.

Lối vào Trúc Cơ Cốc.

Một cái hồ nước khá lớn, vì ở gần trung tâm rừng rậm, nhiệt độ cao ngất ngưỡng cho nên nước trong hồ không thích hợp cho các loại cá sinh sống, chỉ toàn là một ít sinh vật nhỏ với vài ba loại thực vật như rong rêu sinh sống.

Một cái vòng xoáy ở giữa hồ, nước hồ xoay tròn theo vòng xoáy kia tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn ở trong hồ nước, lâu lâu lại có một bóng người bay ra từ vòng xoáy, đó là những tu sĩ, yêu tộc rời khỏi Trúc Cơ Cốc, chấm dứt chuyến hành trình tìm kiếm cơ duyên đầy gian khổ và nguy hiểm.

Tuy nhiên, những kẻ trở về từ nơi hiểm nguy kia đều khá yên lặng, ít nói về những sự kiện xảy ra ở bên trong, bọn họ nhìn thấy Sơn Thần, nhìn thấy nhiều tồn tại vượt quá tầm hiểu biết nên không dám nói năng bừa bãi, tránh gây họa chết người.

Đây là một kỹ năng sinh tồn mà phần lớn tu sĩ đều thuần thục, có một số chuyện, không nói thì tốt hơn.

Tất nhiên, bọn họ không ở gần lúc Tiên Tướng xuất hiện nên không biết Tiên Tướng là ai, có lẽ là một thiên tài nào đó đang chiến đấu với một thiên tài nào đó rồi bị chém chết, đơn giản là vậy.

Thời gian chảy xuôi, mọi người đang chờ đợi khoảnh khắc Trúc Cơ Cốc đóng cửa, dịch chuyển toàn bộ người ngoại lai ở bên trong đó ra ngoài đây, tìm kiếm người đạt được nhiều chỗ tốt nhất trong sự kiện lớn lần này.

Hơn nữa, bọn họ đang chờ đợi một trận chiến chắc chắn sẽ diễn ra.

Một phe là Đà La Môn, một phe là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.

Đà La Môn đã tiếp ứng Lý Thừa Ngân trở về, bọn họ đang đợi nhóm Ngọc Trang ra bên ngoài để tấn công, bắt giữ.

“Lý Thừa Ngân đang ở cùng Lương Phi Nguyên, còn bắt giữ Không Huyền và Kỷ Lãnh Hoàng, chắc chắn bọn họ đã hợp tác.”

“Không hiểu tại sao Hợp Ma Tông lại nhúng tay vào ân oán của Đà La Môn.”

“Có thể vì một mục đích nào đó chăng?”

Các tán tu đang bàn luận bằng thần thức, bọn họ đứng ở bên tu sĩ con người, còn ở một bên khác thì của yêu tộc với năm Yêu Vương, lấy lý do chờ thiên tài yêu tộc trở về để ở lại xem trận chiến đặc sắc sắp diễn ra.

Đây là trận chiến ở cấp độ Nguyên Anh Chân Quân, rất hiếm thấy, với lại bên nhân tộc đánh nhau sống chết chẳng ảnh hưởng gì đến yêu tộc cả, ngồi xem như một trò giải trí cũng tốt.

“Không biết Lý Thiên Dự kia có tới đây không?” Yêu Vương thuộc chủng tộc Kim Mao Huyền Sư nhàn nhạt lên tiếng.

“Ngươi không nghe gì sao? Trần Huyền làm thịt Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Đà La Môn khiến cho Lý Thiên Dự dẫn theo rất nhiều Thái Thượng Trưởng Lão đến tận Yêu Nguyệt Tông hỏi tội, Trần Huyền đã trở về đó rồi nên chắc là Lý Thiên Dự sẽ không đến đây.” Độc Giác Ngân Lang cười lạnh.

“Vậy thì chắc chắn sẽ có cường giả Nguyên Anh Chân Quân khác phủ xuống.” Đại Lực Xích Hùng trầm giọng nói ra.

“Nghe bọn nhóc con kể lại, phe Giáo Đình này cũng không vừa, có một yêu tộc là Bạch Viên đi theo, thiên phú cao tuyệt, lại có thêm một thiên tài đánh bại luôn cả Tử Vi Nhất Kiếm, Quang Minh Giáo Đình này không đơn giản!” Mộng Hương Điệp đập nhẹ đôi cánh lớn trong khi nói.

“Đánh nhau đến chết sạch chết càng tốt.” Thiết Thạch Nghĩ lạnh nhạt nói một câu.

Yêu tộc đứng bên ngoài bàng quan, nhân tộc lại không muốn gây chiến nên đôi bên khá yên bình, lâu lâu lại có yêu tộc hay nhân tộc so đấu với nhau, chủ yếu là thiên tài chưa phân ra thắng bại.

Bất kỳ thiên tài nào sống sót trở ra đều đạt đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, thu lấy ít nhất một linh dược ẩn chứa Đại Đạo Chi Khí, cho nên cả đôi bên đều có thu hoạch kinh người.

Nhất là Hợp Ma Tông và Đà La Môn, cả hai đều đưa rất nhiều đệ tử vào bên trong Trúc Cơ Cốc, ba trăm người đột phá Trúc Cơ viên mãn, một chuyến đi thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.

Sau này, khi các thiên tài đó trưởng thành, nói không chừng bọn họ sẽ giúp Hợp Ma Tông, Đà La Môn vươn lên đỉnh của thế lực hai sao.

“Ta chỉ cần Thiên Sinh Mị Thể nữa là đủ!” Lương Phi Nguyên lạnh lùng nhìn về hướng lối vào Trúc Cơ Cốc.

Hắn bị dịch chuyển ra phía xa, lại còn mất thời gian vì truy bắt Không Huyền và Kỷ Lãnh Hoàng cho nên không thể đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh núi nhưng hắn đang nắm giữ hai con tin, chắc chắn sẽ đổi lấy được Tiêu Mị kia.

“Hừ, bổn Thiếu Chủ gặp họa không chết, nay còn chạm đến Trúc Cơ viên mãn, bổn Thiếu Chủ phải trả sạch mối hận thù này với bọn chúng!” Lý Thừa Ngân trầm giọng nói lớn, khuôn mặt tức giận với nhiều sát khí.

Năm trăm tu sĩ đứng sau lưng Lý Thừa Ngân lập tức hô lớn:

“Trừng phạt Quang Minh Giáo Đình, bắt bọn chúng phải trả giá bằng máu tươi!”

Năm trăm tu sĩ đứng ở đây, tất cả đều đạt cảnh giới Trúc Cơ viên mãn trở lên, trong đó có một trăm tu sĩ Kết Đan kỳ, mười tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, không những vậy, ở xung quanh, nhiều bóng đen đứng yên một chỗ, bọn họ là tử sĩ của Đà La Môn.

Một trăm tử sĩ Kết Đan kỳ, ba tử sĩ Nguyên Anh kỳ!

Chưa hết, còn có một cái trận pháp đang chuẩn bị hoạt động bao phủ xung quanh, năm mươi Trận Pháp Sư một sao, hai sao đang làm việc theo sự chỉ dẫn của một Trận Pháp Sư ba sao, bọn họ đã bày xong một trận pháp đủ giết chết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Không ngừng lại ở đó, ở bên trái đội của Lý Thừa Ngân, một đám tu sĩ đang cầm phù chú lạnh nhạt đứng đấy, người dẫn đầu là một ông lão lớn tuổi, tay cầm mười tờ phù chú cấp bốn, đủ đánh cho tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ chết thảm.

Cuối cùng, một hơi thở cường đại thoắt ẩn thoắt hiện, bao phủ toàn trường, linh áp này thuộc về một tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, cảnh giới ít nhất là Nguyên Anh trung kỳ trở lên.

Trận thế của Đà La Môn đã được thiết lập chặt chẽ!

Còn nhóm tu sĩ của Hợp Ma Tông thì ít người hơn, chừng ba trăm tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan và hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang ẩn thân trong bóng tối.

Bây giờ chỉ còn chờ đợi Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình đến nữa mà thôi.

Trong tầm mắt của toàn thể mọi người, một nhóm tu sĩ bay lên từ trong vòng xoáy nước.

Họ là nhóm của Ngọc Trang!

“Giết!” Lý Thừa Ngân lạnh lùng quát lớn.

“Giết!” Đám tu sĩ Đà La Môn thét dài.

Oanh! Oanh!

Mấy trăm pháp thuật xen lẫn phù chú, phi kiếm bắn tới, xuyên qua không khí với tốc độ cực nhanh, tạo ra những tiếng xé gió, trận pháp kích hoạt, một đóa hoa màu đỏ hiển hiện ra với hàng trăm tia kiếm khí sắc bén chém xuống.