Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 600: Cổ Thanh Thu, Khương Thiên Hải bá đạo




Đối với lời bàn tán của người quanh đó, Khương Thiên Hải ngó lơ, cậu ta dẫn theo Nguyễn Nhân Hiếu cùng hai mươi mấy đứa trẻ khác đi thẳng về khu lều trại của bọn họ.

Họ dừng lại trước một cái lều cũ, Nguyễn Nhân Hiếu chân thành nói ra:

“Cảm ơn anh Thiên Hải, cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi.”

Nếu không được cứu thì Nguyễn Nhân Hiếu sẽ bị cướp hết thức ăn, thậm chí còn bị đánh một trận tơi bời, sợ là không sống đến ngày mai.

“Không có gì, chúng ta đều là người cùng khổ cả.” Khương Thiên Hải thản nhiên nói ra.

“Được rồi, cậu vào lo cho Cổ Thanh Thu đi.”

Nguyễn Nhân Hiếu nghe vậy, cậu ta suy nghĩ trong giây lát, sau đó đưa hai cái bánh bao nóng cho Khương Thiên Hải.

Nhưng Khương Thiên Hải liền từ chối, cất tiếng nói ra:

“Cổ Thanh Thu từ nhỏ sống trong giàu sang, nay không còn người thân nào, cơ thể lại suy nhược vì bệnh phong hàn, cậu nên đưa số thức ăn này cho Cổ Thanh Thu để Thanh Thu mau mau khỏe lại, nghe nói, các đại tiên đang truy tìm hung thú để xác nhận tin tức rằng chúng bị diệt trừ, sau đó sẽ đưa chúng ta vào những nơi khác để lập thôn làng an cư lạc nghiệp, nếu không đủ sức khỏe thì không đi nổi mấy trăm dặm đường đâu.”

“Nhưng mà…” Nguyễn Nhân Hiếu còn chần chừ, còn định đưa số thức ăn cho Khương Thiên Hải, lòng không yên lòng vì Khương Thiên Lạc cùng những người khác đứng ra bảo vệ cậu dẫn đến gây sự với đám côn đồ Tần Chiến.

Danh tiếng của Tần Chiến trong trại nị nạn vô cùng lớn, hắn ta thuộc nhóm người đi đến Thủy Hồng Thành đầu tiên, chiếm giữ thiên thời địa lợi, võ công cao cường, nghe nói Tần Chiến từng giết chết một quái vật kiến lửa khổng lồ bằng tay không, một mình hắn ta đủ chống lại năm mươi người đàn ông cao to.

Khương Thiên Hải cùng những đứa trẻ nhỏ tuổi lấy gì để đấu lại Tần Chiến? Huống chi, Tần Chiến không đi một mình, rất nhiều côn đồ tụ tập bên dưới quyền của Tần Chiến.

“Anh Thiên Hải nói có lý đó, Cổ Thanh Thu này rất yếu, một cơn gió cũng đủ đánh ngã cậu ta, cho nên Nhân Hiếu, mau mau đưa thức ăn cho cậu ấy đi.”

“Người sống trong nhung lụa đúng là không chịu nổi mưa gió mà, ai như chúng ta, mỗi ngay cày cuốc ngoài ruộng, còn lên rừng bắn giết thú vật, chúng ta rất khỏe mạnh, không cần số thức ăn đó đâu.”

“Hừ hừ, một cô gái như em cũng đủ đánh bại tên thư sinh Cổ Thanh Thu kia.”

Những đứa trẻ khác nhao nhao khuyên bảo, mặc dù lời lẽ khó nghe nhưng ẩn chứa trong đó là một tấm lòng yêu thương không cách nào che dấu được.

“Vậy thì tôi xin thay mặt Cổ Thanh Thu cảm ơn các anh em.” Nguyễn Nhân Hiếu cảm động nói ra, sau đó cậu ta quay đầu bước vào lều trại cũ.

“Mau mau đi thông báo cho những anh em khác tập hợp.” Khương Thiên Hải ngưng trọng nói, ánh mắt lạnh lùng.

“Những ngày qua, Tần Chiến cùng đám thuộc hạ của hắn cứ liên tục hiếp đáp những đứa trẻ như chúng ta, hôm nay, chúng ta phải để cho Tần Chiến biết rõ, dù cho chúng ta nhỏ tuổi nhưng không cho phép hắn bắt nạt.”

“Vâng, anh Thiên Hải nói đúng, hôm qua, bọn chúng còn đánh Lê Thạch trọng thương, cả ngày nằm trên giường, nếu như cứ để bọn chúng làm xằng bậy như vậy thì sớm muộn gì an hem chúng ta cũng gặp chuyện không may.” Một đứa trẻ gật đầu nói ra.

“Đi, mau mau thông báo cho anh em tập hợp.”

Thế là, hơn hai mươi đứa trẻ, có cả nam lẫn nữ chạy khắp khu vực này, một khu vực do Khương Thiên Hải tạo ra bằng cách thu nhận những đứa trẻ không cha không mẹ, hay nói đúng hơn là cha mẹ đã chết, hoặc bị thất lạc.

Những người trẻ tuổi như vậy không có tỷ lệ sống cao trong thế giới tàn khốc này, Khương Thiên Hải biết rõ điều đó nên tập hợp cả đám lại để sinh tồn, nương tựa lẫn nhau.

Thủy Nhiên Tông phát thức ăn, quần áo giữ ấm cho toàn thể người tị nạn, nhưng có đủ sức mạnh giữ chúng hay không thì nhờ vào thực lực.

Khương Thiên Hải trở thành nhân vật thủ lĩnh của những đứa trẻ khốn khổ.

“Thanh Thu, thức ăn tới rồi đây, mau mau dậy ăn đi khi còn nóng.” Nguyễn Nhân HIếu bước vào túp lều nhỏ, cậu ta gọi một đứa trẻ đang nằm trên đống lá khô, một cái giường tạm bợ làm từ cây cỏ, đủ để giữ ấm nhưng không thoải mái cho lắm.

Đứa trẻ nằm ngủ say, vẻ mặt hơi tái nhợt, hơi thở trầm nặng vì mệt mỏi, thế nhưng quần áo trên người lại gọn gàng, trông như một người có ăn học từ nhỏ, hiểu lễ nghĩa, mái tóc màu đen dài được cột lên gọn gàng bằng một miếng vải mỏng màu trắng.

Nghe tiếng gọi của người bạn quen trên đường chạy nạn, Cổ Thanh Thu chậm rãi mở mắt ra nhìn Nguyễn Nhân Hiếu.

Cổ Thanh Thu liền cố gắng ngồi dậy, chắp tay nói với giọng cảm kích:

“Cảm ơn cậu Nhân Hiếu, nếu không phải cậu giúp đỡ thì tôi đã không thể ở đây rồi.”

“Đừng nói lời khách sáo làm gì, cha mẹ tôi từng nói, cứu một mạng người hơn xây cả một tòa tháp cao, có thể giúp đỡ được người khác thì tôi cảm thấy vui rồi.” Nguyễn Nhân Hiếu lắc đầu nói, sau đó cậu ta đặt bát cháo nóng hổi vào tay của Cổ Thanh Thu.

Cháo này chỉ có vị mặn, một ít hành lá, không hơn không kém, thức ăn rất đạm bạc thì Thủy Nhiên Tông làm sao có được nhiều lương thực cho người phàm? Bọn họ là tu sĩ, quanh năm không ăn uống vẫn sống khỏe, cần gì tích góp lương thực, cũng may người dân gần Thủy Hồng Thanh đem lương thực đến cứu viện, nếu không Thủy Nhiên Tông lại phải đau đầu vì vấn đề này.

Không cứu không được, nói cho cùng, người phàm là gốc rễ của Thủy Nhiên Tông, không có người phàm thì Thủy Nhiên Tông tìm kiếm đệ tử ở đâu?

“Cứu người công đức vô lượng, nhưng không ngờ vẫn có “đại tiên” tự tay kích dẫn tai nạn, khiến cho dân chúng lầm than, xác chết khắp nơi, quả thật là trời không có mắt!” Cổ Thanh Thu cầm chặt bát cháo, hai tay nhỏ bé xiết chặt lại, ánh mắt phẫn nộ, cắn răng nói ra hai chữ “đại tiên”.

Xuất thân từ một gia đình gia giáo, mấy đời trước lại còn làm quan trong Thủy Tường Thành, giúp cho Thành Chủ quản lý người phàm trong thành trì và các thôn xóm xung quanh, luôn luôn tìm cách cải thiện cuộc sống của dân chúng.

Cổ Thiên Thu đã học tập kiến thức từ nhỏ, hiểu biết kinh văn, lại là một đứa trẻ lương thiện, bỗng dưng, định mệnh xoay chuyển, Thủy Tường Thành bị hung thú tấn công, người phàm chết vô số, gia tộc cũng bị mai táng dưới miệng máu quái vật, một mình Cổ Thanh Thu chạy thoát. Từ ngày đó, Cổ Thanh Thu mang trên người một cơn giận ngập trời!

Đến nỗi Cổ Thanh Thu còn dám nghị luận lời lẽ xúc phạm đến “đại tiên” là đủ biết cậu ta tức giận đến cỡ nào.

“Thanh Thu, đừng nói nữa, nếu như bị người khác nghe thấy thì không hay đâu.” Nguyễn Nhân HIếu vội vàng khuyên can.

“Đại tiên cũng có kẻ xấu người tốt, chẳng phải mọi người đang bàn tán về chuyện một đại tiên mạnh mẽ quét sạch hung thú sao?”

Cổ Thanh Thu nghe xong, cậu ta trầm mặc, ngồi trên giường cỏ ăn bát cháo nóng, còn Nguyễn Nhân Hiếu thì ngồi cách đó không xa, bắt đầu ăn vội mấy cái bánh bao nóng.

Thức ăn không cầu kỳ, lại càng không đủ cho hai đứa no bụng, thế nhưng, có thể được như vậy đã là may mắn rồi, không cần phải chạy khỏi hung thú dữ tợn, lúc nào cũng sợ hãi, vô lực.

Cảnh tượng trong túp lều này, cũng chính là cảnh tượng của khu trại phía đông, gần ba ngàn túp lều nhỏ, tất cả những người đang sống trong đó đều mang số phận cơ khổ.

Bỗng nhiên, một trăm mấy người đàn ông cao lớn đi theo sau một người đàn ông mặc trên mình bộ giáp làm từ sắt tinh luyện, hắn cầm một cây chùy gai, ánh mắt lăng lệ.

“Thằng nhóc hỗn láo nào tên Khương Thiên Hải mau mau cút ra đây nhận lấy cái chết!” Người đàn ông dẫn đầu dùng sức rống lớn, thanh âm kinh động toàn bộ những người xung quanh.

“Tần Chiến đến rồi!” Bọn họ liền hoảng sợ, vội vàng nhường nhịn.

“Khương Thiên Hải? Cậu nhóc kia làm gì Tần Chiến ư?”

“Nghe nói Khương Thiên Hải vừa đánh đuổi mấy thuộc hạ của Tần Chiến, có vẻ như Tần Chiến định tính sổ với Khương Thiên Hải.”

“Cút sang một bên, có tính ta đánh gãy chân các ngươi không?” Tần Chiến gầm gừ một tiếng.

Ngay lập tức, những người đang nhỏ giọng nói chuyện liền câm họng, lùi ra càng xa hơn.

“Haha!” Đám thuộc hạ của Tần Chiến cười to, tiếng cười thoải mái, còn liếc xéo một cách khinh thường đám người xung quanh nữa.

Rất nhanh, một phút đồng hồ sau, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Khương Thiên Hải dẫn theo gần một ngàn đứa trẻ đối đầu với Tần Chiến.

“Tần Chiến, ngươi đến đây làm gì?” Khương Thiên Hải trầm giọng hỏi, tay cầm một viên đá khá to, các đứa trẻ khác cũng thế, bọn họ còn dàn trận theo hàng ngang để có thể tấn công bất cứ lúc nào.

“To gan! Ai cho phép mày nói chuyện với đại ca với giọng điệu như vậy?” Tần Chiến còn chưa trả lời, một người đàn ông đứng sau hắn đã lên tiếng, âm thanh rống giận.

“Ngươi là cái thá gì, cút sang một bên!” Khương Thiên Hải lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía người vừa nói chuyện.

“Mày…!” Người kia định quát lớn, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Khương Thiên Hải, cả người hắn liền run rẩy, không có dũng khí lên tiếng nữa.

Bị một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi dọa sợ, hắn ta càng nghĩ càng tức giận, định bước lên đánh chết Khương Thiên Hải thì một bàn tay lực lưỡng đã lôi hắn về phía sau, đó là Tần Chiến.

“Ngươi là Khương Thiên Hải?” Tần Chiến trầm giọng hỏi.

“Chính là ta!” Khương Thiên Hải cao giọng đáp lại, khí thế không thua kém gì Tần Chiến, phải biết Tần Chiến là cao thủ luyện võ công, tay không xé nát thân thể hung thú Luyện Khí trung kỳ, một đứa nhóc làm sao chịu nổi khi bị Tần Chiến nhìn tới.

Ấy vậy mà, Khương Thiên Hải lại làm được!

“Rất tốt, một đám nhóc chưa dứt sữa mẹ lại dám khiêu khích Tần Chiến ta, nếu như hôm nay ta không trừng trị các ngươi thì người trong thiên hạ sẽ chê cười ta thúi đầu.” Tần Chiến thẳng thừng nói ra trong khi dùng tay nâng lên cây chùy gai chỉ vào Khương Thiên Hải.

“Vậy sao? Ngươi có thể làm gì ta?” Khương Thiên Hải bình tĩnh nhìn vào đôi mắt dữ dằn của Tần Chiến.

“Ta sẽ không giết chết một đứa trẻ nhỏ, ta sẽ đánh gãy hai chân, hai tay của ngươi, sau đó vứt ngươi vào hoang dã.” Tần Chiến cười gằn.

“Đây chính là sự nhân từ của Tần Chiến ta!”

Nghe Tần Chiến buông lời ác độc với Khương Thiên Hải, đám thuộc hạ của Tần Chiến liền cười dữ tợn, chuẩn bị xem kịch vui, còn một ngàn người đứng sau Khương Thiên Hải thì cảm thấy lo lắng, tay cầm chặt mấy viên đá nhỏ, nếu như Tần Chiến ra tay thì bọn họ sẽ chọi chết Tần Chiến.

Một ngàn người cùng chọi đá, coi như tu sĩ Luyện Khí một tầng cũng phải hoảng sợ. Đáng tiếc Tần Chiến mạnh ngang tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, với sức lực nhỏ yếu của đám trẻ thì có chọi đến sáng mai cũng không làm Tần Chiến bị thương ngoài da.

“Đúng là không biết liêm sỉ!” Giữa bầu không khí căng thẳng tột độ, một tiếng nói băng lãnh vang lên, hai đứa trẻ nhỏ bước ra từ một túp lều gần đó.

Nguyễn Nhân Hiếu và Cổ Thanh Thu, người lên tiếng mắng Tần Chiến là Cổ Thanh Thu.

“Người đời đồn đãi ngươi là cao thủ võ công, thế nhưng theo ta thấy, người chẳng qua chỉ là một con thú vật đội lớp người, mà thú vật thì có thể giết chết đồng loại là chuyện hiển nhiên.”

Cổ Thanh Thu đưa một ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Tần Chiến, giọng nói không kiêng kỵ gì làm Tần Chiến âm trầm, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn vào Cổ Thanh Thu.

“Ngươi là ai?” Tần Chiến trầm giọng hỏi.

“Một con thú vậy lấy tư cách gì hỏi tên họ của ta?” Cổ Thanh Thu lạnh lùng đáp lại.

“Miệng lưỡi cay độc, để xem lúc ta cắt lưỡi của ngươi thì ngươi còn hỗn xược như vậy nữa không!” Tần Chiến quát to một tiếng.

“Thế nào, thú vật mà thôi, ta không sợ ngươi!” Cổ Thanh Thu cười lạnh.

“Anh hùng võ công hành hiệp trượng nghĩa, còn ngươi ý thế hiếp người, dẫn theo một đám chó săn quấy nhiễu người vô tội, lại còn không biết xấu hổ định hành hung những người trẻ tuổi nhưng bọn ta?”

“Một kẻ cặn bã như vậy lại được tung hô, xem ra người trong thiên hạ này đều bị mù.”

“Ngươi…!” Tần Chiến biến sắc, hắn không thể cãi lại Cổ Thanh Thu, bị khí thế vô hình của Cổ Thanh Thu đẩy lùi ra sau một bước.

“Thanh Thu nói rất hay, một con thú vật mà thôi.” Khương Thiên Hải cười nhạt.

“Haha, Tần Chiến cùng một đám chó săn đang chuẩn bị cắn người.” Những đứa trẻ ở sau cười mỉa mai.

Tiếng cười kia vang ra khắp nơi làm nhiều người chú ý đến tình cảnh ở đây hơn, Tần Chiến bị mắng đến đỏ mặt, hai mắt phun ra lửa giận.

“Đánh gãy chân bọn chúng cho ta!” Tần Chiến rống lớn, sau đó hắn liền chọn Cổ Thanh Thu làm mục tiêu, bước chân nhanh nhẹn, chưa đầy một giây đã tiếp cận Cổ Thanh Thu ốm yếu, một cây chùy sắt lớn đập xuống, nếu trúng phải thì Cổ Thanh Thu chắc chắn sẽ chết.

“Cẩn thận!” Nguyễn Nhân Hiếu giật mình, cậu ta phản ứng khá nhanh, đưa một tay kéo Cổ Thanh Thu về phía sau để tránh đòn, thế nhưng không kịp nữa rồi.

Tốc độ của Tần Chiến ngang với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, người còn chưa phải là trưởng thành như Nguyễn Nhân Hiếu làm sao nhanh bằng hắn.

Cổ Thanh Thu đứng hiên ngang nhìn Tần Chiến, ánh mắt không sợ hãi, lẫm liệt không gì sánh bằng, tựa như đang chứng minh cho người đời thấy rằng Cổ Thanh Thu này không sợ mạnh, không sợ chết, càng không sợ thú vật hung dữ tấn công!

Dưới ánh sáng chiều tà, một cây chùy gai lớn in bóng bao phủ Cổ Thanh Thu, nó rơi xuống chuẩn bị đập trúng đầu của Cổ Thanh Thu thì dị biến xảy ra.

Bành!

Tần Chiến bị đẩy lùi ra sau, cây chùy gai rơi xuống đất, bằng hai mắt hoảng sợ, Tần Chiến nhìn vào Khương Thiên Hải.

“Ngươi…!”

Khương Thiên Hải như không nghe thấy, cậu ta cúi xuống nhặt một viên đá cứng, sau đó nhìn vào Tần Chiến.

“Thú vật hại người, hôm nay ta thay mặt những người bị ngươi ức hiếp để tiêu diệt ngươi!”

Tần Chiến biến sắc, hắn ta cảm thấy hoảng sợ vì ánh mắt của Khương Thiên Hải quá kinh khủng, vừa nãy, cây chùy trên tay hắn bị một viên đá nhỏ đụng bay, viên đá kia do Khương Thiên Hải ném.

Khương Thiên Hải lạnh nhạt giữ chặt viên đá nhỏ, sau đó dùng thế ném viên đá ra khỏi lòng bàn tay, nó lao đi như một mũi tên, phá vỡ không khí nhắm vào đầu của Tần Chiến.

“To gan, ai cho phép ngươi ra tay giết người trong lãnh địa của Thủy Nhiên Tông!” Bất chợt, một người đứng trước Tần Chiến, hắn dùng một thanh kiếm chém nát viên đá, thanh âm lạnh lùng.