Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 598: Mạc trung kiên, đà la huyết ma thụ




Ầm! Ầm!

Tiếng sấm rền nổ vang giữa trời đất, một cột lôi điện màu trắng bạc đâm xuống từ thiên không, bổ sáng một mảnh trời, hạt mưa càng nặng hơn, gió lớn gào thét thổi, cây cối nghiêng hẳn về một bên.

Đây là sức mạnh của trời đất, tu tiên là nghịch thiên, tất bị thiên phạt!

Ai cũng không thể tránh khỏi.

Thanh Vũ đứng lẳng lặng nhìn thiên kiếp của Thú Vương ở Xích Nghĩ Sâm Lâm, vẻ mặt suy tư, còn hai tử sĩ vẫn luôn quỳ một chân trên mặt đất, không hề cảm thấy khó chịu gì.

“Tu tiên nhìn duyên phận, một bước trần thế xa.

Trúc Cơ đại đạo diễn, phi kiếm ngự phong hành.

Kết Đan tâm ma hiện, lạc lối đạo tiêu vong.

Nguyên Anh sơ ngộ kiếp, dưới kiếp chôn vạn mộng.” 

Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên vào tai Thanh Vũ, nó bắt nguồn từ một hướng, Thanh Vũ liền chậm rãi quay đầu nhìn người ngâm mấy câu thơ, một bài thơ lưu truyền trong Tu Chân Giới, chủ yếu là dành cho những người mới bước lên con đường tu tiên biết rõ bản thân phải đối mặt thử thách gì, để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt nhất.

Thanh Vũ biết bài thơ kia, lúc hắn đi vào Hàn Linh Thành thì nghe thấy một ít người mới tu luyện hay ngâm nó.

Nhưng bây giờ, nghe lại bài thơ thì Thanh Vũ lại cảm nhận rõ ràng hơn, hiểu sâu hơn về bài thơ.

Năm tu sĩ mặc đồ làm từ da thú, dáng vẻ như tượng đồng, tượng thiết cao lớn, hai mắt cương mãnh, làn da màu đồng cổ nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác cứng rắn không thể nào phá nổi, trên quần áo của họ có một tiêu kỳ hình cây đao màu vàng.

Cây đao kia dù in trên quần áo nhưng lại tỏa ra sắc bén lạ thường, hơn nữa, Thanh Vũ cảm thấy quen thuộc, tiêu kỳ làm từ một ít Hoàng Cương Khí, nếu như không có Hoàng Cương Khí thì tiêu kỳ là đồ giả mạo.

Năm tu sĩ của Hoàng Cương Đao Tông, cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ.

Người đi đầu đạt đến Tứ Dương sơ kỳ cũng là người ngâm thơ, dẫn đầu cả nhóm tu sĩ, hắn không phát tướng bằng bốn người còn lại, nhìn vẻ ngoài như một thanh niên tuổi không quá hai mươi lăm, nhưng cơ bắp nổi bật, có một cái hình xăm con hổ trên cánh tay.

“Một mộng hóa thành tiên nhân, một mộng vạn kiếp bất phục.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Chẳng hay Thú Vương sẽ đi vào mộng nào đây?”

“Thanh Vũ Chân Quân thật là có nhã hứng, mộng cũng chỉ là mộng mà thôi, dù cho bước vào cái nào, Thú Vương cũng sẽ bị diệt.” Mạc Trung Kiên cười nhẹ nói, ánh mắt đang dò xét Thanh Vũ.

Trước đây không lâu, Mạc Trung Kiên bỗng cảm nhận được rung động của một trận chiến lớn, thế là hắn liền dẫn người đi đến đây thăm dò, rốt cuộc, tìm thấy Thanh Vũ, hai người mặc đồ đen, ẩn trong lớp sương mù không rõ lai lịch và nhiều cái xác chết của tu sĩ Đà La Môn.

“Đúng vậy, độ kiếp thất bại thì hóa thành tro tàn, độ kiếp thành công thì gặp Trần Huyền Tông Chủ.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.

“Ta là Mạc Trung Kiên, xin chào Thanh Vũ Chân Quân.” Mạc Trung Kiên mỉm cười nói ra.

“Để ta đoán xem, ngươi là một trưởng bối của Mạc Ảnh Quân phải không?” Thanh Vũ nhìn Mạc Trung Kiên rồi nói ra.

“Thanh Vũ Chân Quân đoán không sai, ta là trưởng bối của Mạc Ảnh Quân Thiếu Chủ.” Mạc Trung Kiên thành thật nói ra.

“Nửa ngày trước, Thiếu Chủ truyền tin về cho tông môn bảo rằng tông môn cử cường giả dọn dẹp Xích Nghĩ Ma Tộc, ta là người không bận việc nên dẫn đầu một nhóm tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông cứu viện.”

“Khi đến Xích Nhạc Thành, hay tin Thanh Vũ Chân Quân cường hoành trấn sát một Thú Vương cho nên đuổi theo xem sao.”

“Không ngờ Thanh Vũ Chân Quân không những đánh chết Thú Vương mà còn lấy mạng luôn cả Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Đà La Môn, thật là làm cho ta mở mang tầm mắt.”

“Không tệ, cứu người khỏi hung thú là bổn phận của người tu chân.” Thanh Vũ cười gật đầu nói ra.

“Thanh Vũ Chân Quân nói rất phải, không như đám người Đà La Môn xấu xa này, gặp một cái đập một cái là tốt nhất.” Mạc Trung Kiên gật gù nói ra.

“Mạc Ảnh Quân Thiếu Chủ có thể kết giao với Thanh Vũ Chân Quân là phúc của Thiếu Chủ, cả hai thế lực chúng ta xem như là đồng minh rồi, kể từ nay về sau, nếu Thanh Vũ Chân Quân có gì cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, đừng ngại ngùng.” 

“Vậy thì xin cảm ơn ý tốt của quý tông.” Thanh Vũ điềm tĩnh gật đầu, bình chân như vại, không có hưng phấn gì khi nghe Mạc Trung Kiên nói thế.

Hôm nay, Thanh Vũ liên tiếp gặp gỡ nhiều chuyện, từ một Trần Huyền cho đến Mạc Trung Kiên, bọn họ đều là người thông minh, biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, nếu trở thành kẻ địch của bọn họ thì Thanh Vũ không đủ tự tin giành lấy chiến thắng nếu như không có người giúp đỡ.

Một Đà La Môn đáng sợ, diệt cỏ tận gốc, tính toán Thanh Vũ vào bẫy rập, nếu không có Danh Hiệu thì Thanh Vũ chỉ đành phải nhượng bộ một bước, trực tiếp quay đầu đi khỏi không thèm chiến đấu với Đà La Môn làm gì.

Về phần một Thái Thượng Trưởng Lão Nguyên Anh hậu kỳ đang tấn công Không Vũ quốc là việc khó khăn, ở đó, chỉ một mình Minh Khư Quỷ Vương đủ khả năng đánh lùi Thái Thượng Trưởng Lão kia, nhưng nếu làm vậy thì Minh Khư Quỷ Vương sẽ bại lộ trước ánh sáng.

Khi đó, sợ rằng sẽ kinh động đến Dị Hồn Chân Quân, một kẻ đang nắm giữ một trăm hai mươi bảy Quỷ Vương khác, trong đó có Quỷ Vương đạt đến Hóa Thần Đại Tôn. Một cỗ lực lượng quá điên cuồng, Thanh Vũ còn không tưởng tượng đến lúc toàn bộ số Quỷ Vương kia cùng ra tay thì cảnh tượng sẽ đồ sộ đến mức nào.

Nói tóm lại, càng tiếp xúc nhiều thì sẽ càng thấy Tu Chân Giới rất nguy hiểm, chẳng trách tại sao tu sĩ thường hay gia nhập hay xây dựng một thế lực, khi đó, họ có thể hợp lực những người tin tưởng lại với nhau để tiến thêm một bước.

Mà nơi này chỉ là một hòn đảo làm từ xác của Thiên Hoàng Thủy Hỏa Quy, một loại dị chủng từ hồng hoang sở hữu hai loại Thiên Bảo, Thiên Quy Hỏa, Thiên Quy Thủy. 

Thanh Vũ đã tìm tòi tin tức về loại hung thú dị chủng này sau khi biết được thông tin từ Minh Khư Quỷ Vương, Thiên Hoàng Thủy Hoàng Quy khi trưởng thành sẽ hợp nhất hai loại Thiên Bảo thành Thiên Hoàng Song Linh Hành, một lửa, một nước kết hợp lại với nhau hoàn mỹ, uy lực không kém bảo vật Thiên Cấp thượng phẩm.

Phải biết vật kia cực kỳ quý giá, Thiên Cấp thượng phẩm cho phép tu sĩ luyện hóa tăng cao chiến lực thành thiên tài ba sao đỉnh phong, nếu tu luyện pháp thuật cấp cao, sử dụng pháp bảo tốt thì có thể trở thành thiên tài bốn sao!

Quá mê người! Một thiên tài bốn sao có thể kéo dài xuyên qua rất nhiều cảnh giới lớn, không bị giảm xuống khi đột phá.

Một cái đảo nhỏ lại ẩn chứa một cơ duyên lớn lao, mà Tu Chân Giới lại rộng lớn vô ngần, đại lục san sát, Thanh Vũ chỉ biết một ít địa giới thông qua bản đồ của tu sĩ mà thôi, chưa biết rõ Loạn Giới Thâm Hải là gì nữa.

Nghe nói, chỉ có tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn mới đủ tư cách vượt biển, đi đến đại lục ở bờ bên kia, nhưng tỷ lệ sống sót chưa đến một phần ngàn. Phần lớn là lời truyền miệng nên Thanh Vũ không biết tính xác thật của chúng.

Thiên kiếp vẫn đang ngự trị trên trời cao, Xích Nghĩ Nữ Hoàng phải độ qua chín đạo thiên kiếp mới có thể đột phá thành Thú Vương, tu sĩ muốn đột phá Nguyên Anh kỳ cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, chẳng biết tại sao, thành viên của Giáo Đình lại không độ kiếp khi đột phá Tứ Dương kỳ, điển hình là Diêu Hạo.

“Có phải các ngươi muốn đến đó không?” Thanh Vũ cười nhẹ hỏi.

“Đúng vậy, Thú Vương toàn thân là bảo, ta muốn tranh một chuyến.” Mạc Trung Kiên gật đầu nói ra.

Mục đích của Hoàng Cương Đao Tông là thế, không xuất thủ khi không có lợi ích tương ứng.

“Vậy các ngươi phải cẩn thận rồi.” Thanh Vũ cười mỉm nói.

“Tại sao lại cẩn thận, chẳng lẽ Thanh Vũ Chân Quân cũng muốn tranh một phen ư?’ Mạc Trung Kiên nói vớ nét mặt nghi hoặc, nghĩ lại thì bảo vật của Thú Vương quá lớn, ai mà không động tâm, dù cho đó là một Nguyên Anh Chân Quân hậu kỳ, đỉnh phong đi chăng nữa.

Mạc Trung Kiên suy đoán thực lực của Thanh Vũ nằm ở khoảng đó, có thể giết chết Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão của Đà La Môn là nhờ vào trợ giúp của tu sĩ khác.

Hắn biết Thanh Vũ là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, nên cho rằng Giáo Đình cũng phái ra cường giả đi sau Thanh Vũ.

“Không, không, ta không tranh lại, vì người sẽ tham dự tranh đoạt là Trần Huyền Tông Chủ.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Trần Huyền Tông Chủ là người nào?” Mạc Trung Kiên nghi ngờ hỏi, nhưng rất nhanh, hắn ta giật nảy cả mình.

“Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông? Trần Huyền Tôn Giả?”

“Đúng là người đó.” Thanh Vũ gật đầu đáp lại.

Nghe câu trả lời này, Mạc Trung Kiên và bốn người khác liền biến sắc, vẻ mặt tái xanh, hai mắt chuyển loạn như đang sợ hãi một cái gì đó rất khủng bố, thậm chí ba bốn người còn nuốt nước bọt và cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

“Haha.” Mạc Trung Kiên bỗng dưng cười to nhìn về phía Xích Nghĩ Sâm Lâm, sau đó hắn ta trầm giọng nói ra:

“Chúng ta đi về.”

“Vâng thưa Nhị Trưởng Lão.” Bốn người kia liền gật đầu thật mạnh, còn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Thanh Vũ Chân Quân, hẹn ngày tái ngộ.” Mạc Trung Kiên nói với Thanh Vũ một câu, sau đó liền định bay lên.

“Khoan đã, Hoàng Cương Đao Tông cũng có thù với Đà La Môn ư?’ Thanh Vũ khẽ hỏi, trông Mạc Trung Kiên không ưa Đà La Môn lắm, nếu như cả hai phe thù hận nhau thì Thanh Vũ sẽ có thêm một đồng minh cường đại.

Mạc Trung Kiên hơi ngừng bước chân, hắn trả lời mà không quay đầu:

“Đà La Huyết Ma Thụ, một ngày ăn năm ngàn người.”

Sau khi nói xong, Mạc Trung Kiên cảm thấy không thoải mái cho lắm, hắn dẫn theo bốn người khác bay về hướng Xích Nhạc Thành, để lại một mình Thanh Vũ đang suy tư.

“Không ngờ Đà La Huyết Ma Thụ, một loại ma vật hại người như thế mà Đà La Môn cũng nuôi dưỡng.” Thanh Vũ lạnh lùng nói, nhưng sau đó hắn lại không nghĩ thêm nhiều cho phiền não nữa.

Ngay cả Trần Huyền còn phải lui bước trước Đà La Môn, không thể công phá thì Thanh Vũ có thể làm gì? Đi nạp mạng cho Đà La Môn, làm phân bón cho Đà La Huyết Ma Thụ.

“Vừa nghe tên Trần Huyền liền chạy?” Thanh Vũ nghĩ đến cảnh khi nghe tên Trần Huyền của đám người Mạc Trung Kiên, hình như bọn họ đang run rẩy thì phải.

Tôn Giả là cái đạo hiệu tôn kính của tu sĩ dành cho tu sĩ chưa đột phá Hóa Thần kỳ nhưng lại có thực lực ngang Hóa Thần kỳ. Cho nên Mạc Trung Kiên gọi Tông Chủ Yêu Nguyệt Tông là Trần Huyền Tôn Giả.

“Thưa Giáo Hoàng đại nhân, Trần Huyền Tôn Giả nổi danh không để ý thân phận, muốn vật gì liền dùng sức mạnh cướp lấy, nhờ vào Trần Huyền Tôn Giả gom góp bảo vật nên Yêu Nguyệt Tông phát triển rất nhanh.” Một tử sĩ lên tiếng giải thích.

“Chừng ba mươi năm trước, Nhị Trưởng Lão Mạc Trung Kiên định đoạt lấy Hỏa Diệm Địa Tủy để rèn luyện thân thể, nhờ đó đột phá vào hàng ngũ Nguyên Anh Chân Quân, không ngờ khi đánh bại hết đối thủ cạnh tranh, Trần Huyền Tôn Giả đột nhiên xuất hiện, một kiếm dọa Mạc Trung Kiên bỏ chạy, ngang nhiên lấy hết Hỏa Diệm Địa Tủy.”

“Không ngờ Mạc Trung Kiên lại có quá khứ đau khổ với Trần Huyền như thế.” Thanh Vũ cười khổ nói.

Hỏa Diệm Địa Tủy là một loại bảo vật nằm sâu trong núi lửa, có thể giúp cho tu sĩ rèn luyện thể chất, thích hợp với người luyện thể, đương nhiên, cũng có thể đem nó sử dụng như một loại dược liệu hệ hỏa cực kỳ cuồng bạo, không cẩn thận liền đốt chết tu sĩ.

Bây giờ, dù cho Xích Nghĩ Nữ Hoàng nằm yên mời gọi Mạc Trung Kiên xơi lấy thì hắn cũng chả dám, Trần Huyền Tôn Giả đang ngồi uống nước ở kế bên, cho mười cái lá gan khủng long thì Mạc Trung Kiên cũng bỏ chạy.

“Hai ngươi tên là gì?” Thanh Vũ điềm tĩnh hỏi. Nhờ vào Ngọc Trang tiêu diệt Tà Đồ cùng cấp hoặc vượt cấp nên Hệ Thống ban thưởng nhiều Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, Thanh Vũ còn hơn hai mươi trái, cho nên hắn phải tận dụng chúng biến kẻ thù thành đồng minh.

Hiển nhiên, không phải người nào cũng đủ tư cách trở thành đồng minh của Thanh Vũ, ví dụ như Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão Đà La Môn.

Hai tử sĩ này thân bất do kỷ, không có cuộc sống thuộc về bản thân, chỉ nghe lệnh hành sự, số mệnh của họ không ở trong tay của họ nên có thể cảm thông.

“Thưa Giáo Hoàng đại nhân, tử sĩ vô danh, sinh là công cụ, chết tất vô hồn.” Một tử sĩ bình tĩnh trả lời, ánh mắt lạnh nhạt không hề cảm thấy đau khổ, bọn họ sống như vậy kể từ khi được sinh ra, chưa trải nghiệm nhiều thứ, vận mệnh bắt họ phải trở thành một công cụ trong tay người khác, không thể suy nghĩ cho chính bản thân mình.

“Chúng tôi không có tên.” Tử sĩ khác khẽ nói.

“Vậy à? Từ nay trở đi, các ngươi không còn là tử sĩ của Đà La Môn.” Thanh Vũ chậm rãi quay đầu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.

“Các ngươi là thành viên của Giáo Đình, nghe lệnh trực tiếp từ ta.”

“Ngươi là Trần Anh Bắc, còn ngươi là Trần Anh Nam.” Thanh Vũ đưa tay chỉ về từng người, giọng nói đinh ninh.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng tên.” Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam cao giọng nói ra.

“Từ nay về sau, các ngươi gặp ta không cần quỳ, người của Giáo Đình, làm việc lỗi lạc, hành thiện diệt ác.”

“Vâng, chúng tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của Giáo Hoàng đại nhân.” Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam nghiêm nghị nói ra, sau đó bọn họ liền đứng lên nhìn Thanh Vũ, ánh mắt khác hẳn khi còn là tử sĩ chưa có tên, thêm một phần thần thái.

“Việc của ta ở đây đã kết thúc, đi thôi.” Thanh Vũ khoát tay nói ra.

Cả ba người liền bay thẳng lên bầu trời, Thanh Vũ vừa bay vừa hỏi chuyện của bọn họ về Đà La Môn.

Theo như hai người nói thì Đà La Môn bồi dưỡng tử sĩ bằng cách thả một trăm người vào khu rừng sâu, không cho họ ăn uống, kích thích bọn họ chém giết lẫn nhau, người nào còn sống sau cùng sẽ được chọn làm tử sĩ.

Chưa hết đâu, tranh đấu trong tử sĩ càng điên cuồng hơn, một trăm tử sĩ sống trong một khu nhà rộng lớn, bọn họ có thể giết chết lẫn nhau để nhận thưởng là tài nguyên tu luyện, ban thưởng rất phong phú, không thiếu Trúc Cơ đan, Kết Kim Đan, Kết Anh Đan.

Có người tinh anh còn đi chém giết với các khu nhà khác để đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Tử sĩ có thể lựa chọn không ở chung khu nhà đầy sát cơ, trở thành một tử sĩ thực thi nhiệm vụ, nhưng thường hay bị Đà La Môn dồn ép tu luyện để đạt cảnh giới cao hơn, hoặc chết trong lúc đột phá, hoặc chết vì làm nhiệm vụ, còn đau khổ hơn tử sĩ sống trong khu nhà một trăm người.

Ở trong khu nhà đó, tử sĩ không bị ép buộc tu luyện, kẻ nào mạnh, kẻ đó càng mạnh, kẻ nào yếu thì sẽ bị đào thải, từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh kỳ, tranh đấu rất máu tanh, Đà La Môn thường hay tổ chức những cuộc so tài giữa các tử sĩ, mỗi một lần diễn ra thì số tử sĩ chết lên đến bảy mươi phần trăm, phần thưởng là một lần tiến vào Huyết Trì, tăng cao cảnh giới nhanh chóng.

Đà La Môn bổ sung với tốc độ cực nhanh, bồi dưỡng hết lớp tử sĩ này đến lớp khác, nghe hai người nói, số tử sĩ Nguyên Anh kỳ đã lên đến hơn một trăm.

Bọn họ bị Đà La Môn điều khiển bằng Đà La Huyết Ma Chủng, Thanh Vũ đã trừ khử chúng ra khỏi người của Trần Anh Bắc, Trần Anh Nam vào thời gian tăng phúc của Danh Hiệu còn tác dụng.

“Thưa Giáo Hoàng đại nhân, theo tôi suy đoán, Huyết Trì kia do Đà La Huyết Ma Thụ tạo ra, huyết năng rất tinh thuần, thậm chí có thể trợ giúp tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ, tỷ lệ thành công tăng lên một phần mười.” Trần Anh Bắc suy tư nói ra.